Nên tới cũng sẽ tới, trốn cũng trốn không được...
Không bằng để cho bão táp tới mãnh liệt thêm chút đi!
Cô có chút điên cuồng mà nghĩ.
Chỉ là không nghĩ tới, bão táp sẽ tới nhanh như vậy...
Một trận tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, cô theo ánh mắt đám người thấy được Lãnh Tư Thần lóng lánh loá mắt đi đến...
Anh ta sao có thể tới?
Trường hợp này, người như anh ta không cần đích thân tham dự không phải sao?
Buổi chiều mới nháo thành như vậy, hiện tại anh không thể nghi ngờ là người Hạ Úc Huân không mong muốn nhìn thấy nhất.
Cô cho rằng mình có thể lãnh khốc tới cùng, sau cùng lại vẫn không thể chống đỡ được, thở dài đứng dậy chuẩn bị đi ra hoa viên phía sau hít thở không khí.
Nhưng, cô mới vừa đi chưa được vài bước, đột nhiên có lão tổng nhiệt tình đón chào, ân cần hướng cô vươn tay, nói: "Đây không phải Nam Cung đại tiểu thư của Thiên lâm sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ! Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được cô! Tôi là Trịnh Truyền Phong của WK! Lần trước chúng ta đã từng cùng đánh Gôn a!"
Hạ Úc Huân lịch sự nắm tay, đáp: "Trịnh tổng, hân hạnh!"
"Được... Được được... Nam Cung tiểu thư so với lần trước gặp xinh đẹp hơn rồi! Thật sự là xinh đẹp!" Trịnh Truyền Phong kia tựa hồ có chút say, lôi kéo tay cô hồi lâu cũng không buông, còn trên mu bàn tay cô sờ soạng vài cái, vẫn dùng ánh mắt bỉ ổi đánh giá cô.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều đang xem náo nhiệt.
Hạ Úc Huân cho rằng mình sẽ ném cho hắn một cái tát sau đó đánh chon gay cả mẹ hắn cũng nhận không ra, nhưng, sau cùng lại bất đắc dĩ phát hiện, cô một chút cũng không tức giận.
So với chuyện đã xảy ra vào buổi chiều, đây thật sự không tính là gì.
Đại khái là đã vô cảm rồi.
Sau cùng, cô hàn huyên vài câu viện cớ nhanh chóng thoát khỏi sự quấy rối của tên Trịnh tổng kia.
Nếu là dưới loại tình huống này quậy lớn chuyện, ngày mai cô phỏng chừng lại thành tâm điểm, hà tất phải vậy.
-
Cô đi đến chỗ rẽ hoa viên, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại bất ngờ không phòng ngự đụng phải một người.
Mới vừa muốn xin lỗi, ngẩng đầu lại phát hiện người tới là Lãnh Tư Thần, tên kia đang thờ ơ nhìn cô bằng nwura con mắt, trong con ngươi lửa giận bốc lên.
Hạ Úc Huân mỏi mệt nhíu mày, cô đâu làm gì chọc tới anh ta chứ?
"Em không biết trốn sao?" Lãnh Tư Thần trực tiếp hỏi.
Hạ Úc Huân có chút không rõ, sửng sốt, phản ứng kịp anh là nói chuyện vừa rồi mình bị ăn bớt.
Cô cũng chẳng muốn giải thích, chỉ muốn khẩn trương tống cổ anh, bởi vì thấy anh trong lòng liền bốc hỏa, lo lắng bản thân sẽ lần thứ hai ở tình huống chung mà không khống chế được.
"Không phải là bị sờ mó một hai cái thôi sao!" Hạ Úc Huân thuận miệng nói cho qua, cô hiện tại thật sự không còn khí lực ứng phó với anh.
Vừa dứt lời, đồng tử Lãnh Tư Thần đột nhiên co rút lại, gắt gao trừng mắt nhìn cô, một giây sau, anh bất ngờ không phòng ngự cúi đầu xuống, nặng nề mà hôn môi cô.
"..." Hạ Úc Huân hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Vừa muốn bộc phát, anh cũng đã nhanh chóng rời khỏi, mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô một cái, học ngữ khí không sao cả của cô buồn bả nói: "Không phải chỉ là bị cường hôn một hai cái thôi sao?"
Hạ Úc Huân không thể tin mà nhìn anh chằm chằm, hô hấp dồn dập, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, nói: "Lãnh Tư Thần! Tôi trêu anh chọc anh sao, anh phải khắp nơi đều nhắm vào tôi thế sao?"
Nước mắt, rốt cục nhịn không được lăn dài...
Cô vội vàng lau nước mắt xoay người, muốn khẩn trương rời khỏi, không muốn để cho anh thấy mình yếu đuối như vậy.
Nhưng, tên kia lại không buông tha cô, giữ chặt cổ tay cô, đem cô kéo lại, để cho nước mắt cô, miệng vết thương cô tất cả đều máu chảy đầm đìa hiện ra trước mắt anh...
Lần này Hạ Úc Huân là thật sự bị trêu chọc nóng nảy, cố gắng nhiều lần đều tránh không được, tức giận đến toàn thân đều đang run run, phẫn nộ toàn bộ lý trí đều đã bị vứt ra sau đầu, chỉ muốn khẩn trương rời khỏi anh, chỉ muốn người nầy nhanh chóng biến mất trước mắt mình.