Cô biết thru hạ của Lãnh Tư Thần không một ai dễ đối phó, nếu hôm nay cô không gặp hắn, ngày mai hắn nhất định còn tới.
Hơn nữa, cô nhìn ra được Uất Trì Phi lần này tới tìm cô, không phải Lãnh Tư Thần bày mưu đặt kế.
Nếu Lãnh Tư Thần phái tới, hẳn phải là Lương Khiêm mới đúng.
Hạ Úc Huân vừa dứt lời, Uất Trì Phi đột nhiên vươn tay về phía cô, tay quay quay, để lộ ra một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo.
Hạ Úc Huân nhìn chằm chằm khẩu súng kia, sắc mặt sửng sốt.
Thấy cô bất động, Uất Trì Phi đưa súng nhét vào tay cô, mở miệng nói: “Cô giết tôi đi!”
Khóe miệng Hạ Úc Huân khẽ nhếch, không chút để ý mà thưởng thức khẩu súng kia, sau một lúc lâu, chợt chỉ về phía hắn.
Uất Trì Phi nhắm hai mắt, một tư thái quyết tâm chịu chết.
Cùng với “Phù phù” một tiếng, Uất Trì Phi mở to mắt, phát hiện cô đem khẩu súng kia ném vào trong hồ.
Uất Trì Phi mở to đôi mắt nhìn cô: “Cô……”
“Nếu giết anh, ba tôi có thể sống lại, tôi nhất định sẽ giết anh.”
Hạ Úc Huân nói xong xoay người rời đi.
Uất Trì Phi đứng tại chỗ, cúi đầu, đôi tay nắm chặt thành quyền, một lát sau không cam lòng mà đuổi theo, nói: “Vì cái gì không giết tôi? Ít nhất có thể thay ba cô báo thù! Cô giết tôi, lão đại và cô sẽ không thiếu nợ lẫn nhau nữa!”
“Anh sai rồi, Lãnh Tư Thần và tôi đã sớm không nợ nhau nữa rồi.” Hạ Úc Huân lạnh nhạt nói.
“Vậy cô vì cái gì vẫn luôn tra tấn anh ấy như vậy!” Uất Trì Phi mặt đầy lên án.
“A, tôi tra tấn anh ta?” Hạ Úc Huân không thể tưởng tượng mà nhìn hắn.
“Tôi xin cô thu tay lại, đừng trả thù lão đại, có cái gì hướng lên tôi này!” Uất Trì Phi phẫn nộ gào rống.
Hạ Úc Huân xoa xoa cái trán, quả thực hết chỗ nói rồi, tên này cư nhiên cho rằng mình đang trả thù Lãnh Tư Thần?
Có cách trả thù người khác mà khiến mình thảm như vậy sao?
“Cô giết tôi đi! Giết tôi đi!”
Uất Trì Phi vẫn đi theo sau cô ồn ào không để yên, Hạ Úc Huân không thể nhịn được nữa, tính tình nóng nảy, bay lên một chân đem hắn đá vào trong hồ.
Đứng ở bờ sông, khoanh tay trước ngực nhìn hắn, nói: “Giết, anh vừa lòng chưa?”
“Nhưng tôi biết bơi……” Uất Trì Phi ngâm mình trong nước, mày nhíu chặt.
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt: “Anh có thể không bơi.”
“Vậy không xem là cô giết, mà là tự sát, cần phải cô tự tay giết tôi!” Uất Trì Phi lời lẽ chính đáng nói.
“Anh xong rồi đúng không? Bà cô bận lắm a, không rảnh bồi anh nổi điên!” Hạ Úc Huân rốt cuộc lười phản ứng với thứ này, trực tiếp xoay người đi mất.
-
Lúc Hạ Úc Huân trở lại nhà cũ Nam Cung, nhìn thấy Tần Mộng Oanh tới trong phòng khách.
“Chị Mộng Oanh, chị tới rồi!”
“Úc huân, em saolaji về trễ như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?” Tần Mộng Oanh đã biết sự việc xảy ra hôm nay, khó tránh khỏi lo lắng tình hình của cô, vì thế tự mình chạy qua một chuyến.
Hạ Úc Huân tùy ý mà xua xua tay, nói:“Không có việc gì, nửa đường gặp phải người điên, ép em giết chết hắn. Em không giết hắn liền cứ theo em, cho nên không có biện pháp, em vì thoát thân đành phải……”
“Em sẽ không thật sự giết hắn chứ?” Tần Mộng Oanh bị cô dọa sợ.
“Em ném hắn vào tỏng hồ rồi, yên tâm, hắn biết bơi, không chết được!” Hạ Úc Huân thuận miệng đáp.
“Úc huân, em không sao chứ?” Tần Mộng Oanh lo lắng mà nhìn cô.
“Không có việc gì, trên thương trường loại chuyện này rất thường thấy, chị xem mấy lão tổng không phải ba ngày hai bữa truyền ra tin tức tình ái đó sao!” Hạ Úc Huân nhẹ nhàng nói.
Tần Mộng Oanh thở dài muốn nói gì lại thôi, biết cô chỉ là cố ý an ủi mình.