Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 447: Một hồi kịch một vai

Cùng lúc đó trong tiệc cưới.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khách khứa cơ hồ đều đã chào hỏi qua, mọi thứ cũng đều chuẩn bị ổn thoả.


Lương Khiêm có chút nôn nóng mà cùng mục sư dặn dò vài câu, sau đó đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, ghé vào tai anh cẩn thận mà xin chỉ thị nói: “BOSS, thời gian đã tới rồi, muốn bắt đầu hay chưa?”


Lãnh Tư Thần càng không khỏi căng thẳng, mắt đen thâm trầm bỗng chốc sắc bén nheo lại, trầm mặc thật lâu sau, môi mỏng phun ra ba chữ: “Chờ một chút.”
Lương Khiêm không khỏi sửng sốt, còn chờ? Đều đã đến lúc này, anh rốt cuộc phải đợi cái gì a?


Cung Hiền Anh hôm nay vai chính thật sự một chút đều không vội, vui vẻ thoải mái mà bưng ly rượu di chuyển khắp nơi, cuối cùng trở lại bên cạnh Lãnh Tư Thần, hỏi: “Thế nào? Có phát hiện con mồi của anh chưa?”


Tuy rằng anh không trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của anh còn hơn cả thời tiết hôm nay liền biết đáp án, Cung Hiền Anh đồng tình mà an ủi nói: “Cũng không chừng cô ấy đang trên đường tới? Hoặc là, có thể hay không là cô ấy không có thiệp mời bị ngăn cản vào không được a?”


“Nếu cô ấy muốn, không có gì có thể ngăn cản cô ấy!” Lãnh Tư Thần nói xong, rót rượu cay vào đầy miệng.
Có lẽ thật sự giống như lời Cung Hiền Anh, từ đầu tới đuôi, anh hệt như một thằng hề, đạo diễn một vở hài kịch.
Người kia, là thật sự không cần anh.


Anh rốt cuộc còn đang hy vọng xa vời cái gì nữa?
Chính anh làm hại cô mất đi một đứa bé, mất đi người thân nhất.
Cô hận anh còn không hết, sao có thể yêu anh, để ý anh.
Có lẽ, cô căn bản ngay cả hận đều lười đến bố thí cho anh, đã sớm quên anh không còn một mảnh.


Cô từng nói, cô không hận, cũng không yêu.
Lúc này, Lãnh Tư Triệt một thân chính trang đã đi tới, vỗ vỗ vai Lãnh Tư Thần, ngữ khí có chút oán trách, nói: “Anh, anh cũng quá không suy nghĩ! Chuyện quan trọng như vậy, sao lại không báo cho chúng ta biết một tiếng?”


Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói: “Không có gì quan trọng, tới hay không đều không sao cả.”
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt cứng đờ, có chút xấu hổ. Ngữ khí đạm mạc của Lãnh Tư Thần không thể nghi ngờ khiến tim anh đau đớn.


Anh đơn giản cũng không hề nỗ lực giả tạo cảnh thái bình, tự giễu mà cười cười, nói: “Em biết, nhà chúng ta đối với anh xác thật không quan trọng. Nhưng em vẫn chân thành mà hy vọng anh có thể hạnh phúc.


Anh không có mời, ba mẹ cũng không nên không mời mà đến, đành phải để em mặt dày chạy tới, ly rượu này để em thay ba mẹ không thể tới kính anh!”


Lãnh Tư Triệt uống một hơi cạn sạch, sau đó từ trong tay người hầu lại cầm lấy một ly, lại uống cạn, nói: “Ly này là em phận làm em trai kính anh. Anh không nhận em cũng không sao, nhưng anh vĩnh viễn là anh trai em.”


Nhìn bộ dáng Lãnh Tư Triệt, Lãnh Tư Thần nhíu mày, kéo kéo khóe miệng muốn giải thích cái gì, nhưng chung quy vẫn là cái gì cũng chưa nói ra.
Đối với chuyện người lớn hai bên nam nữ cũng chưa đến, mọi người tuy rằng hoang mang, nhưng rốt cuộc đây là chuyện riêng của họ, bọn họ cũng không nhiều lời nữa.


Ánh mắt Cung Hiền Anh lưu chuyên giữa hai anh em bọn họ, dường như không khí có chút quỷ dị, xem ra lời đồn Lãnh Tư Thần và trong nhà bất hòa là thật sự.
Lãnh Tư Triệt người em trai thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu thân thiết, còn có vài phần dịu dàng nho nhã từ trong xương cốt lộ ra.


So sánh với Lãnh Tư Thần vừa nhìn khiến người ta đau khổ thất vọng, Lãnh Tư Triệt này thật sự khiến người thấy ấm lòng.
Lại qua hơn mười phút, sắc mặt Lãnh Tư Thần càng ngày càng âm trầm, cuối cùng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rốt cuộc mở miệng nói một tiếng: “Lương Khiêm.”


Lương Khiêm tùy thời đợi mệnh vội vàng đuổi kịp tiến lên, rốt cuộc nghe được Lãnh Tư Thần nói —— “Bắt đầu đi!”
“Vâng! BOSS!”