“Vậy cũng còn hơn hai người đau khổ cả đời a!” Hạ Úc Huân cắn cắn môi, cố nén dao động trong lòng, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Hơn nữa chuyện hôm nay con hoàn toàn không biết, trước đây lúc anh ấy cầu hôn với con, con cũng cự tuyệt, hiện tại anh ấy có khác gì đang bức hôn?”
Hạ Mạt Lâm thở dài, nói: “Nếu như thế…… Vậy được rồi, ta đi nói với ba mẹ cậu ta, con nói với Lãnh Tư Thần.”
“Dạ……” Hạ Úc Huân dùng sức gật gật đầu, nói: “Ba, con rất sợ hãi, cũng mệt mỏi quá, con hiện tại chỉ muốn cùng ba ở bên nhau, an an ổn ổn sống.”
Không biết vì cái gì hai ngày này cô đặc biệt hoảng hốt, luôn tinh thần không yên.
Hạ Úc Huân tiếp tục nói: “Ba, người đã trở lại, người không biết con vui biết bao đâu! Có người ở đây, con cái gì đều không sợ! Người biết không? Lúc con thương tâm khổ sở trở lại thấy nhà trống rỗng, liền nghĩ, nếu người trở lại, con liền cái gì đều không muốn cũng không cần.
Đã trải qua quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều, con hiện tại mới biết được có thể thành thật kiên định sống không dễ dàng bao nhiêu!
Cho dù bây giờ con có được anh ấy thì sao? Về sau thì sao? Con không muốn quãng đời còn lại đều nơm nớp lo sợ cùng lo được lo mất mà sống……”
Nói nhiều như vậy, cô thừa nhận, cô chỉ là yếu đuối, nhát gan.
Thời gian đã mài mòn góc cạnh của cô, ăn mòn dũng khí của cô, hiện tại cô bất quá chỉ là một kẻ nhát gan bởi vì sợ hãi đã chịu thương tổn mà không dám tiếp tục trả giá.
Trước đây, chị Mộng Oanh từng nói, cô nếu lại tiếp tục như vậy, tâm lý nhất định sẽ tổn thương, lúc ấy cô vẫn không cho là đúng. Hiện tại, đối mặt với hạnh phúc chỉ cách một bước, cô lại hoàn toàn không dám vượt qua một bước kia…
Cô rốt cuộc mới biết, cô đã thật sự thay đổi.
“Con gái thật sự đã trưởng thành!” Hạ Mạt Lâm nghe vậy khó có thể tin mà nhìn con gái, vô cùng cảm thán, tiếp theo nhắc nhở nói:“Bất quá, trước không nói thái độ của Lãnh gia rốt cuộc là thật hay là giả, ta thấy tiểu tử Lãnh Tư Thần kia lần này thay đổi rất lớn, đối với con hẳn là thật lòng. Dù sao cũng là chung thân đại sự, con phải nghĩ kỹ, về sau đừng hối hận!”
Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, nói: “Đúng, con nghĩ kỹ, con chuẩn bị tìm anh ấy nói chuyện.”
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thần không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh cô.
Cũng không biết có phải cô ảo giác hay không, cảm giác ánh mắt anh tựa hồ có chút lạnh băng.
Hạ Mạt Lâm nhìn Lãnh Tư Thần, sau đó vỗ vỗ vai con gái, nói: “Ta qua bên khu vực nghỉ ngơi bên kia chờ con.”
“Dạ.” Hạ Úc Huân gật đầu, tiếp theo đôi mắt không chớp mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Xác định, không phải ảo giác, ánh mắt anh thật sự lạnh băng.
Hạ Úc Huân mày hơi chau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai tay ở trên người mình sờ soạng, cuối cùng ở trên quần áo phát hiện một máy nghe trộm loại nhỏ.
Ngón tay Hạ Úc Huân nắm chặt máy nghe trộm kia có chút run rẩy, vẻ mặt bình tĩnh trước nay quay cuồng lửa giận, quát: “Lãnh Tư Thần, Anh mẹ nó đây là có ý tứ gì? Thật sự xem tôi như phạm nhân sao?”
Trước đó anh chỉ là giam cầm tự do của cô, mà hiện tại thì sao, anh cư nhiên xâm phạm riêng tư của cô!
Khó trách thần sắc anh nhìn mình không đúng, xem ra vừa rồi mình cùng ba nói chuyện anh một chữ không lọt mà đều nghe được.
Hạ Úc Huân hai tay vòng trước ngực, làm ra một tư thế mười phần xa cách bài xích, nói: “Nếu anh đều nghe được, vậy cũng tốt, cũng không cần tôi lại nhiều lời. Lãnh Tư Thần, anh chết tâm đi, tôi sẽ không gả cho anh.”
“A, không thích anh…… Không yêu anh…… Căn bản không có thích anh như trong tưởng tượng…… Tính cách không hợp…… Hai người đau khổ cả đời……” Lãnh Tư Thần mỗi một chữ liền tới gần một bước, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn, bức cho Hạ Úc Huân từng bước lui về phía sau.