“Em thích không phải sao?”
“Đi chết đi! Thiên tài thích biến thái!”
“Được rồi, đừng tức giận được không? Đưa tay cho anh!” Lãnh Tư Thần câm ftay cô lên, thật cẩn thận mà bôi thuốc cho cô, học cô dáng vẻ lúc chăm sóc mình, nhẹ nhàng mà thổi, giống như dỗ dành trẻ con hỏi: “Có đau hay không?”
Hạ Úc Huân quay đầu không nói lời nào.
“Về sau nếu tức giận, em có thể quăng chén, có thể đánh anh, nhưng không cần thương tổn bản thân mình, vẫn luôn hy vọng em có thể hiểu chuyện một chút, nhưng, em thật sự trở nên hiểu chuyện, lại sẽ chỉ làm đau lòng anh!” Ngữ khí Lãnh Tư Thần rất bất đắc dĩ.
Nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô, vì anh mà ẩn nhẫn làm anh đau lòng không thôi.
Hạ Úc Huân liếc mắt trừng anh một cái, nói: “Anh chính là biến thái! Trong chốc lát rất tốt với tôi, trong chốc lát lại ác ý với tôi!”
Lãnh Tư Thần thâm tình đáp: “Không có biện pháp, anh chỉ có thể biến thái với em.”
Hạ Úc Huân dở khóc dở cười, nói: “Lãnh đại tổng tài, tôi có phải hay không nên cảm thấy vinh hạnh?”
“Không được gọi anh là tổng tài.” Lãnh Tư Thần trách cứ mà nhìn cô một cái, nói: “Ai bảo em quá có năng lực, luôn có bản lĩnh đem anh bức cho mất đi lý trí, nói những lời khẩu thị tâm phi.”
“Lại là tôi sai? Tôi sao có thể khiến cho anh mất đi lý trí? Tôi làm cái gì? Tôi hôm nay rõ ràng cái gì cũng chưa làm!” Hạ Úc Huân xoa eo, lời lẽ chính đáng mà phản bác.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, nói: “Chính vì em cái gì cũng chưa làm, chính vì em quá ngoan, làm anh cảm thấy bản thân mình thật thất bại, thật không được coi trọng!”
Fuck! Cái này gọi là lý do biến thái gì?
“Ha ha, anh muốn cảm nhận được tôi coi trọng đúng không!” Hạ Úc Huân vừa nói, vừa thô lỗ mà kéo cổ áo tây trang và áo sơmi anh ra, cúi đầu, môi dán bờ vai của anh, hàm răng nhẹ mở, sau đó hung hăng cắn xuống.
Lãnh Tư Thần đau đến mày nhíu chặt, tay đặt ở bên cạnh đầu cô ý đồ đẩy ra lại chậm chạp không có động tác, cứ như vậy tùy ý cô cắn chảy máu.
“Hả giận chưa?”
Hạ Úc Huân ngẩng đầu, lại là nước mặt đầy mặt.
Lãnh Tư Thần trong lòng hoảng hốt, bất đắc dĩ mà vỗ nhẹ sau lưng cô, nói: “Sao lại khóc? Bị cắn chính là anh!”
“A Thần, chúng ta phải thật tốt, được không?” Cô run rẩy thân thể.
“Được, thật tốt.”
“Về sau không cãi nhau được không?”
“Uhm, không cãi nhau.” Lãnh Tư Thần nào có đạo lý không đáp ứng, lúc này cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống.
“Không được lại nghi oan cho em, không được hung dữ với em, không được nói biến thái liền biến thái!” Hạ Úc Huân lòng đầy căm phẫn.
“Khụ, được, anh đều đáp ứng. Đừng khóc!”
“Em bôi thuốc cho anh!” Hạ Úc Huân lấy cồn i-ốt trong tay anh bôi nơi vừa rồi bị mình cắn, hỏi: “Có đau hay không?”
“Uhm, đau quá.” Lãnh Tư Thần hơi mang chút làm nũng mà ôm eo cô.
Xem xét hai hàng dấu răng, cắn nhưng vẫn có nghệ thuật nhân thể.
“Làm trò!” Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đẩy anh ra, nói: “Đừng náo loạn, lại không ra người khác sẽ nghi ngờ!”
Hạ Úc Huân muốn đứng lên, anh lại ôm cô không buông.
“này!” Hạ Úc Huân căm tức nhìn qua.
“Em như vậy đi ra ngoài mới thật sự khiến người khác nghi ngờ.” Lãnh Tư Thần cau mày cảnh cáo nói.
“Em làm sao vậy?” Hạ Úc Huân không rõ nguyên do.
“Có mang son môi hay không?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Trong túi hình như có, muốn son môi làm gì?” Hạ Úc Huân vẫn không hiểu.
“Đưa cho anh.”
“Anh muốn bôi?” Hạ Úc Huân dùng vẻ mặt xem biến thái hơi sợ mà nhìn anh.
Lãnh Tư Thần đen mặt đoạt lấy túi xách của cô, lấy ra son môi cùng hộp trang điểm, đáp: “Là em phải bôi!”