Lúc ấy Lãnh Tư Thần xuất hiện, đối với cậu mà nói quả thực giống như thiên thần.
Cuối cùng Hướng Viễn đành phải thỏa hiệp, rầu rĩ hỏi một câu: “Khẩu vị của lão đại tôi biết, anh đi hỏi chị dâu xem thích ăn cái gì.”
Lương Khiêm lập tức vui vẻ ra mặt, tung ta tung tăng mà mở cửa sổ xe hỏi Lãnh Tư Thần: “Lão đại, giờ đã quá trưa, cơm hộp đều kêu không đến, chị dâu thích ăn cái gì? Chờ Hướng Viễn đưa lại đây!”
Lãnh Tư Thần lúc này mới nghĩ đến bọn họ vẫn chưa ăn cơm, đến nỗi Hạ Úc Huân, vội vã gấp trở về như vậy, vừa về liều khắc khẩu với Hạ Mạt Lâm, phỏng chừng cũng còn chưa ăn.
Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ, hướng Lương Khiêm dặn dò vài câu, Lương Khiêm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, vừa muốn quay đầu về, Lãnh Tư Thần mở miệng nói một câu: “Vất vả.”
Lương Khiêm ngẩn người, ngay sau đó trong lòng ấm áp.
Wow! Quá thần kỳ a!
Lão đại cư nhiên trở nên có tình người rồi!
Tuy rằng mặt vẫn là vẻ băng sơn dọa người, nhưng ôn nhu săn sóc mà nói như vậy với anh vẫn là lần đầu tiên.
A, tình yêu thật là thần kỳ……
Lúc này Hạ Úc Huân đang bực bội mà vẽ xoắn ốc trên mặt đất.
Cô đã ngồi trước cửa lớn vài giờ rồi, thậm chí tỏ vẻ nếu không cho cô về nhà, cô liền dựng tổ trước cửa lớn ở cùng với pudding, Hạ Mạt Lâm ngay cả một tiếng cũng không nói, xem ra là quyết tâm không chịu tha thứ cho cô.
Còn có Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Vì cái gì còn không đi?
Nhìn mình chật vật như vậy, rất thú vị có phải hay không?
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng giận, càng tức càng đói, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.
Lãnh Tư Thần kia đang tùy ý dựa vào bên cạnh xe dáng vẻ còn đẹp hơn cả model quảng cáo xe, ánh mắt suy sút càng tăng thêm vài phần mỹ cảm khiến người ta đau lòng, cà vạt lỏng lẻo, giữa sự hỗn độn hiện ra vài phần dã tính cùng không kềm chế được, không hổ là con cưng của tạo hóa, hoàn mỹ loá mắt đến mức khiến người ta chỉ nhìn một cái đều sẽ tự biết xấu hổ……
Hạ Úc Huân cũng từng thử khuyên bảo chính mình, một soái ca cực phẩm như vậy, thiên chi kiêu tử đều mày cũng theo đuổi được, mày còn muốn như thế nào nữa?
Hạ Úc Huân, mày còn muốn như thế nào nữa?
Gia tộc, sự nghiệp, vợ đẹp, trông cậy vào anh từ bỏ mọi thứ đi cưới mày sao?
Có lẽ, cô nên không cần thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm đã từng có được.
Nhưng, cô căn bản không thoải mái được như vậy……
Nếu có thể làm được, cô liền sẽ không lâm vào kết cục ngày hôm nay.
Nửa giờ sau.
Ngay lúc Hạ Úc Huân đói đến toàn thân vô lực, hai mắt hoa hoa, mơ màng sắp ngủ.
Lại một chiếc xe chạy đến.
Hướng Viễn mang theo vài người xách bao lớn bao nhỏ đến gần.
Hạ Úc Huân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mấy người bên kia cư nhiên trải một tấm bạt lớn dưới tàng cây, mặt trên bày đầy đồ ăn mê người, hơn nữa, tất cả đều là đồ cô thích ăn.
Đặc biệt là nồi lẩu siêu cấp cay ở giữa kia……
Vô sỉ quá vô sỉ! Gặp qua vô sỉ, chưa thấy vô sỉ đến mức như vậy!
Ta nhìn không thấy nhìn không thấy! Hạ Úc Huân không ngừng thôi mien bản thân mình.
Hạ Úc Huân từ trong hành lý lấy ra một bao bánh bích quy, vừa xé mở, đã nát.
Pudding ở trong lòng cô không an phận động tới động lui, hiển nhiên trận địa đã dao động, Hạ Úc Huân cầm khối bách quy cho pudding, kết quả pudding đầu nhỏ thoáng nhìn, đều không thèm nhìn một cái, khỏi phải nói xem như là đồ thừa.
Chết tiệt!
Hướng Viễn nhìn Lãnh Tư Thần đang ăn lấu cay, vội vàng nói: “Lão đại, dạ dày anh không tốt, vẫn là……”
“Không sao.” Lãnh Tư Thần không thèm để ý mà nói.
Hạ Úc Huân cắn cắn môi, người đàn ông đáng chết kia, không thể ăn cũng đừng ăn, cố để làm gì?
Anh nhân nhượng tôi, không phải là anh tự mình hại mình được không?
Hạ Úc Huân nhớ tới chuyện ở mộ yên sơn trang, lúc anh dụ dỗ mình ra khỏi ngăn tủ, không khỏi nghĩ, nếu lúc trước cả đời đều bất tỉnh, anh có phải sẽ vĩnh viễn đều không rời đi không?