Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Hạ Úc Huân trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào phản ứng, cả người đều ngây ngốc tại chỗ.
Anh đang nói cái gì? Vì cái gì cô một chữ đều nghe không hiểu……
Hạ Úc Huân hơn nửa ngày mới bắt đầu tiêu hóa lời anh nói, Lãnh Tư Thần anh nói…… Ngày hôm sau anh muốn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn? Không sai, anh nói như vậy……
Sét đánh giữa trời quang cũng không gì hơn như vậy.
Kinh ngạc, oán hận, thương tâm, phẫn nộ…… Toàn bộ cảm xúc đều ở trên mặt đèn kéo quân xoay một lần.
Từ trước đến nay cô sẽ không che dấu cảm xúc của mình, cứ như vậy đem một mặt yếu ớt nhất của bản thân đều đã máu chảy đầm đìa mà bày ra trước mặt anh.
Lãnh Tư Thần thấy Hạ Úc Huân như vậy tim như bị đao cắt, muốn ôm chặt cô, nói: “Tiểu Huân, anh……”
Không đợi anh nói xong, Hạ Úc Huân lập tức một tay đẩy anh ra, cúi đầu cười một tiếng, nói: “Tôi liền nói vì cái gì anh đột nhiên lại tốt với tôi như vậy! A, tôi thật khờ, thật sự. Người mẹ trước khi nhẫn tâm đem đứa con nhỏ vứt bỏ đều sẽ đối tốt với nó, lúc người đàn ông muốn vượt quá giới hạn cũng sẽ đối với vợ mình thật tốt…… Học trưởng quả nhiên không có gạt em……”
Hạ Úc Huân có chút nói năng lộn xộn như châu pháo bắn liên hồi, hai mắt đỏ ngầu, càng nói cảm xúc càng kích động.
Lãnh Tư Thần vừa muốn đi về phía trước giải thích, Hạ Úc Huân lập tức đẩy mạnh anh ra, lùi về sau một bước, nỗ lực không cho nước mắt lăn xuống, nói:“Lãnh Tư Thần, hiện tại anh đã có được tôi, từ thân đến tâm, anh vừa lòng chưa? Đem tôi đùa giỡn lòng vòng, bị anh bán còn giúp anh kiếm tiền, có phải cảm giác rất thành công hay không?”
Cô dồn dập thở hổn hển, run rẩy cởi lắc tay trên cổ tay anh tặng cho mình, nặng nề mà ném trên người anh, nói: “Anh có biết anh rất tàn nhẫn hay không? Lúc đã hoàn toàn đạt được, lúc tôi cho rằng mình đang hạnh phúc nhất, một tay đem tôi từ đám mây kéo xuống, trơ mắt nhìn tôi rơi đến tan xương nát thịt! Chơi rất vui sao? Chơi rất vui có phải hay không? Em nói cho anh biết! Bà cô tôi không chơi!”
Lãnh Tư Thần nghe được tim như bị đao cắt, nói: “Tiểu Huân, em nghe anh giải thích……”
Giải thích, giải thích cái gì nữa? Mặc kệ thế nào, chuyện này là sự thật, anh không cách nào phủ nhận, mặc kệ lý do gì đều không thể che dấu thương tổn tạo thành với cô, huống chi lý do chân chính anh căn bản không thể nào nói……
Liền ngay lúc Lãnh Tư Thần thống khổ giãy giụa, Hạ Úc Huân linh hoạt mà nhảy lên trên ban công, sau đó một tay chống lan can, không chút do dự thả người nhảy xuống.
Thế là, Hạ Úc Huân bỏ trốn.
Lúc này thật sự là xứng danh với từ “Bỏ trốn”.
“Tiểu Huân ——” Lãnh Tư Thần kinh hô một tiếng xông lên, sợ tới mức tim đều sắp sửa nhảy ra ngoài, sau khi nhìn cô nhảy xuống hoàn hảo không tổn hao gì mà nhanh chóng chạy xa mới thoáng yên lòng.
Nơi này chính là lầu hai! Cô gái đáng chết này!
Không phải nói không xúc động sao? Đây là cái cô gọi là không xúc động?
Anh mới ngốc, thật sự.
Tin tưởng Hạ Úc Huân không xúc động, anh quả thực ngốc vô cùng!
Lúc ấy nên tìm sợi dây thừng cột lấy cô hãy nói, hoặc là đem cô làm cho không xuống giường được rồi nói cũng còn tốt hơn……
Nhưng, ai có thể nghĩ anh cố tình chặn ở cửa chính phòng ngừa cô chạy mất, nha đầu kia cư nhiên dám trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống dưới.
Cô thật đúng là thời thời khắc khắc đều có thể làm ra những chuyện ngoài dự đoán mọi người, mỗi khi làm anh đều đột ngột không kịp phòng ngừa.
Cô là thứ ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời anh, thứ duy nhất không xác định.
Nghe từng tiếng tuyệt vọng thống khổ lên án của cô, trong lòng anh làm sao dễ chịu được.
Anh thật sự không phải cố ý lựa chọn ngay lúc này nói cho cô, sở dĩ trước đó không nói cho cô, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến hai ngày bên nhau hiếm có của bọn họ, ai ngờ khiến cô càng phản đạn hơn.
Nhìn thân ảnh Hạ Úc Huân chạy xa, Lãnh Tư Thần lòng nóng như lửa đốt, chạy nhanh lao xuống tìm cô, đồng thời gọi điện thoại cho Lương Khiêm xem có thể hay không ngăn cô lại.