“Không có gì!” Hạ Úc Huân cuống quít muốn hủy thi diệt tích, nhanh chóng lau đi chữ viết trên cửa kính.
Lãnh Tư Thần lại vào lúc này cầm tay cô, đầu lướt qua thăm dò xem cô rốt cuộc viết cái gì.
Ưm, mặt trên viết sáu chữ to ——
Lãnh Tư Thần, kẻ lừa đảo……
Nhìn mấy chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo, con ngươi Lãnh Tư Thần hiện lên một tia ý cười, nói: “A…… Kẻ lừa đảo? Anh có lừa em sao?”
Hạ Úc Huân tức giận bất bình mà lẩm bẩm nói: “Anh đương nhiên là có! Anh gạt em đi nhiều nới như vậy! Em nhìn không thấy anh, còn tưởng rằng anh đi rồi, anh tối hôm qua rõ ràng nói sẽ không rời đi……”
“Chỉ là bởi vì cái này?” Lãnh Tư Thần hạ giọng hỏi, lời này rõ ràng là có ý khác.
Hạ Úc Huân nghe vậy lập tức từ mặt đỏ đến cổ căn, cái người không biết xấu hổ này, tối hôm qua anh vẫn luôn lừa cô chờ một chút, sẽ nhanh tốt, lập tức liền ngưng, kết quả anh căn bản là dừng không được…… Hỗn đản……
Nhìn bộ dáng xấu hổ của cô trong lòng anh một trận rung động, nhịn không được trên cổ cô cắn một cái, giống như đóng dấu cùng tuyên thệ chủ quyền.
Sau khi hoàn thành lộ ra dấu ấn cảm thấy mỹ mãn, vẻ mặt thưởng thức mà nhìn kiệt tác của mình.
“Ngao! Đau! Chết tiệt! Lãnh Tư Thần, anh giống pudding sao? Sao lại thích cắn người như vậy?” Hạ Úc Huân nghiêng con mắt nhìn cổ mình, hung tợn mà trừng anh một cái.
Sau khi nói xong, Hạ Úc Huân đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, la lên một tiếng, nói:“A! Pudding, em đã đi nhiều ngày như vậy pudding làm sao bây giờ? Ba ba có thể nào không cho nó ăn cơm không? Sẽ không đói chết chứ!”
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà thở dài, loại thời điểm này, cô có thể hay không có chút phản ứng bình thường mà một người phụ nữu nên làm, mà không phải đi nhớ con chó múp míp đáng chết kia!
Kỹ năng phá hư không khí của cô quả thực là lô hỏa thuần thanh!
Hạ Úc Huân hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của Lãnh Tư Thần, tiếp tục dậm chân nói: “Còn nữa còn nữa…… Trời ạ! Còn có ba ba! Ông ấy nhất định biết chuyện của em có phải hay không? Anh có nói với ông ấy không? Ngàn vạn đừng nói cho ông biết em bị lừa bán, nếu không em chịu không nổi…… Người lớn như vậy, lại còn học võ, quả thực quá mất mặt……”
“Hạ Úc Huân!” Lãnh Tư Thần ẩn nhẫn lửa giận gằn từng chữ một mà nghiến răng gầm nhẹ một tiếng.
Đáng tiếc, người nào đó không hề tự giác, vẫn đang tiếp tục lảm nhảm: “Em tiêu rồi, em thật sự tiêu rồi! Trời ạ! Sao lại đúng lúc gặp phải chuyện không may như vậy, ba ba hẳn sẽ không cho rằng em bỏ nhà ra đi chứ…… Hẳn sẽ không cho rằng em đi tìm…… Đi tìm…… A a a! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Thần, em phải đi về, em…… Ưm……”
Không có biện pháp, Lãnh Tư Thần đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất lấp kín miệng cô đang lải nhải.
“Ưm ưm ưm……” Con ngươi Hạ Úc Huân tức khắc tràn đầy khϊế͙p͙ sợ cùng lên án.
Cô mở to mắt căm tức nhìn mắt anh biểu đạt ý tứ thực rõ ràng ——
Làm ơn anh có chút nhân tính, tối hôm qua lăn lộn suốt một đêm còn chưa đủ? Hôm nay sáng sớm lại tới giày vò cô! Có còn muốn cô sống hay không vậy!
Ngay lúc cô sắp sửa hít thở không thông, Lãnh Tư Thần cuối cùng buông cô ra, ngữ khí hơi có chút bất mãn nói, “Hạ Úc Huân, mỗi lần hôn môi, em có thể nhắm mắt lại hay không hả?”
Cô thở phì phì mà tiếp tục trừng anh, nói: “Lãnh Tư Thần, đây là buổi sáng!”
“Anh đương nhiên biết.” Lãnh Tư Thần một bộ ngữ khí đương nhiên, con ngươi bướng bỉnh dường như muốn nói, vậy thì thế nào.
Hạ Úc Huân vô ngữ mà nhìn anh một bộ đúng lý hợp tình, hít sâu một hơi nói: “Cho nên, anh có thể hơi tiết chế một chút hay không?”
Thật sự suy sụp, người này như thế nào ngay cả nói cũng không thông a?