Bất quá, trên thực tế Hạ Úc Huân cũng thật sự mệt đến không còn tinh lực mà phấn khởi.
“Em qua bên cạnh ngủ.” Hạ Úc Huân ngáp một cái.
“Liền ngủ tại đây, chỗ nào đều không được đi!” Lãnh Tư Thần cưỡng chế muốn đem cô kéo trở về.
Hạ Úc Huân biết nếu chính mình lại cự tuyệt, anh cam đoan sẽ lại nói: Lại không phải chưa từng ngủ qua!
Cho nên, cô vẫn là thỏa hiệp.
Hai người liền như vậy ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau.
Ngoài phòng pudding đột nhiên sủa loạn, tiếp theo truyền đến một thanh âm khiến người ta khϊế͙p͙ sợ ——
“Úc huân!”
Thanh âm kia khiến Hạ Úc Huân từ giấc ngủ sâu cọ một tiếng bật dậy, có thể thấy được lực sát thương to lớn.
“A Thần, dậy mau! Nhanh lên!”
“Làm sao vậy? Anh không cần đi làm.” Lãnh Tư Thần bất mãn mà ôm eo cô.
“Ba em đã về! Anh dậy nhanh lên đi!” Hạ Úc Huân vô cùng lo lắng mà đẩy anh.
Câu nói này làm Lãnh Tư Thần cũng hoàn toàn tỉnh, nói: “Như thế nào đột ngột như vậy, em không phải nói còn hai ngày sao?”
“Em sao biêt sđược chứ! Anh mau mặc quần áo, đến thế nào thì đi thế ấy!”
Hạ Úc Huân kêu thảm vò rối tóc: “Trời ơi! Chết rồi, như thế nào mình lại có cảm giác bị bắt gian trên giường vậy chứ!”
Nghe thanh âm hạ mạt lâm hẳn là đã vào đến sân, Hạ Úc Huân luống cuống tay chân mà giúp Lãnh Tư Thần mặc quần áo, thắt cà vạt, đẩy đến bên cửa sổ, thúc giục nói, “Đi mau đi mau!”
Nhìn dáng vẻ cô hận không thể làm anh lập tức biến mất, trong lòng Lãnh Tư Thần thật sự tức giận, ngược lại đứng bất động.
“Này! Anh động tác nhanh lên a! Nếu là ba em mà nhìn thấy……”
“Nhìn thấy thì sao? Ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ biết!”
“Biết cái gì mà biết? Em chính là trong sạch! Nhưng một khi cửa này mở ra thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Dù sao anh cũng đi mau! Nếu không ba em nhất định sẽ đánh gãy chân em, lột da em, rút gân em, nghiền xương thành tro!” Hạ Úc Huân gấp đến độ ở trên cánh tay Lãnh Tư Thần bấm một cái.
Lãnh Tư Thần “Ai” một tiếng chà xát cánh tay, nói:“Hạ Úc Huân, em có thể hay không quá khoa trương rồi? Còn nữa, em làm cho rõ ràng, cánh cửa này không mở ra anh cũng khong trong sạch!”
Hạ Úc Huân hai tay chống nạnh, “Ai nói em không trong sạch! Lãnh Tư Thần, anh mưu hại em!”
Lãnh Tư Thần tới gần cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sờ cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn, còn ngủ một đếm trên một cái giường, sự trong sạch của em đã sớm cho anh rồi!”
Hạ Úc Huân đau đầu mà gõ gõ, đẩy thân thể anh ra, nói: “Được được được! Đừng nói trong sạch, cái gì đỏ da cam vàng lục lam chàm tím tất cả đều là anh được rồi chứ! Vạn tuế gia, xin ngài thương xót, hiện tại ngài có thể bãi giá hồi cung chưa?”
Lúc này tiếng bước chân Hạ Mạt Lâm đã gần tới phòng khách, mơ hồ nghe tiếng ông buông hành lý, rót nước sôi.
“Úc huân, con đâu rồi? Ta đã trở lại. Kỳ quái, đều đã 7 giờ, nha đầu kia chạy bộ cũng đã trở lại a……” Hạ Mạt Lâm lẩm bẩm.
Trong phòng, Hạ Úc Huân hung tợn mà trừng Lãnh Tư Thần, hạ giọng gầm nhẹ, “Lãnh Tư Thần! Anh rốt cuộc đi hay không đi!”
“Không đi!” Lãnh Tư Thần hiếm khi ấu trĩ mà cùng cô giằng co.
Hạ Úc Huân phẫn nộ một phen kéo lấy cà vạt anh, nghiến răng nghiến lợi mà uy hϊế͙p͙, “Nói đi! Anh muốn chết như thế nào!”
“Nhất định phải lựa chọn, anh hy vọng là…… Tinh tẫn nhân vong(*).” Ngón tay anh, ái muội xẹt qua môi cô.
(*): Lao lực quá mà chết.
“Anh anh anh…… Lãnh Tư Thần! Anh muốn em tức chết có phải hay không?”
“Sao cam lòng được!” Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng, đặt tay ở bên hông cô từ thân thể cô xoay tròn một cái, đột nhiên đem cô đè lên cửa sổ, thân thể cao dài ép tới, cúi đầu hung hăng hôn lấy môi cô.
Vì thế, đại não Hạ Úc Huân vừa rồi liên tục nóng cuối cùng chập mạch.
Thịch thịch thịch…… Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Mạt Lâm đứng bên ngoài cửa hỏi, “Úc huân, còn đang ngủ sao? Úc huân……”