Tần Mộng Oanh bên cạnh nhìn Âu Minh Hiên bởi vì Lạc Lạc mà khắc chế cảm xúc bản thân, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Lãnh Tư Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Còn có ba phút, trong sân có cái góc chết, Tiểu Huân hẳn là sẽ không tìm được.”
Tần Mộng Oanh cùng Âu Minh Hiên nghe vậy đều kinh ngạc mà nhìn anh.
Anh vừa rồi không phải còn nói không được sao? Như thế nào lúc này lại……
Âu Minh Hiên cười nhạt một tiếng nói, “Lương tâm trỗi dậy sao?”
Lãnh Tư Thần lười cùng anh cãi cọ, nói:“Tôi sẽ trốn đi, nhưng không phải rất xa, tôi cần thiết phải tùy thời nhìn tình hình của cô ấy, nếu cô ấy phản ứng quá mức kịch liệt, ít nhất tôi còn ra kịp cứu cô ấy. Trước đó tôi có nói, một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy, kế hoạch lập tức ngưng hẳn!”
Tần Mộng Oanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Tôi biết anh đau lòng vì cô ấy, nhưng ngàn vạn lần đừng quá xúc động, tận lực nhịn xuống!”
Lãnh Tư Thần không nhiều lời, lập tức nhanh nhẹn trốn đi.
Tần Mộng Oanh liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, “Đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”
“Cô…… Tần Mộng Oanh! Có phải phụ nữ sinh con rồi đều độc miệng như vậy hay không a? Cô trước kia chính là đáng yêu hơn nhiều!” Âu Minh Hiên nhịn không được phỉ nhổ.
Tần Mộng Oanh sắc mặt ửng đỏ, không để ý nửa câu đầu của anh, mà để ý nửa câu sau.
Cô trước kia, đáng yêu? Anh cảm thấy như vậy sao?
Nhưng, anh rõ ràng liền nói cô không có tình thú.
“A Thần……”
Hai người đang nói chuyện, Hạ Úc Huân trong lòng ôm thú nhồi bong nhung, mơ mơ màng màng mà để chân trần đi ra.
Âu Minh Hiên cùng Tần Mộng Oanh thấy cô tỉnh, lập tức trở nên khẩn trương.
Rõ ràng là đang giúp cô, nhưng vì cái gì luôn có loại ảo giác đang làm chuyện xấu?
Trong bóng tối, Lãnh Tư Thần nín thở chăm chú nhìn, vẫn không nhúc nhích mà chú ý nhất cử nhất động của Hạ Úc Huân.
Bởi vì trước đó đã phát sinh tình huống như vậy, Hạ Úc Huân cho rằng Lãnh Tư Thần là ở phòng khách, cho nên buổi sáng tỉnh lại phát hiện anh không ở bên cạnh trước tiên cũng không quá hoảng loạn.
Quả nhiên, Hạ Úc Huân phát hiện anh không ở đó, đầu tiên là vòng quanh phòng khách đi một vòng.
Bởi vì không tìm được người, thần sắc tiểu nha đầu bắt đầu có chút không kiên nhẫn, bất mãn mà chu môi, đem gấu bông hùng ôm ở trước người, bay nhanh như chim nhỏ mà chạy tới chạy lui tìm anh.
“A Thần! A Thần! A Thần! A Thần A Thần A Thần A Thần……”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hạ Úc Huân tìm kiếm mình, tim Lãnh Tư Thần hơi buông lỏng, Tần Mộng Oanh đúng lúc đã gửi tin nhắn qua, “Bình tĩnh xem xét.”
Chỉ trong chốc lát, giữa hai căn phòng truyền đến tiếng đàn ông thét lên như mổ lợn.
“A —— chị dâu! Chị dậu chị tha cho tôi đi! Tôi tôi tôi… Tôi vẫn là lần đầu tiên!” Tiểu trư màu hồng phấn nào đó run bần bật mà dùng khăn trải giường trùm lấy chính mình.
Trời ạ trời ạ! Anh chính là lỏa thụy(*)!
(*): Ngủ không mặc quần áo.
“Không phải A Thần, không phải A Thần……” Hạ Úc Huân ném chăn trong tay xuống, gác bỏ Lương Khiêm đang bị cô dọa sợ tới mức chết khϊế͙p͙ mà chạy mất.
Sau một lúc lâu, căn phòng thứ hai cũng phát ra một tiếng kêu rên.
“Chị chị chị…… Chị dâu! Chị chị chị…… Chị bình tĩnh một chút! Em em em…… Em tuyệt đối không thể thực xin lỗi đại ca!” Hướng Viễn đã rúc rúc rúc, rúc đến chân giường, cuối cùng phù phù một tiếng ngã xuống giường.
Hạ Úc Huân cọ cọ cọ từ trên giường bò xuống dưới, nói: “Không phải A Thần, không phải A Thần……”
Cô đã tìm khắp phòng khách, phòng ngủ, phòng của khách, nhà kho chứa đồ, toàn bộ nhà ở, lại vẫn không thấy tung tích Lãnh Tư Thần.
Hô hấp của Hạ Úc Huân dần dần trở nên càng ngày càng dồn dập, thần sắc cũng càng ngày càng hoảng loạn, gắt gao ôm gấu vào trong lòng ngực chạy ra sân.