Tần Mộng Oanh nhún nhún vai, ra kết luận: “Lãnh Tư Triệt nhất định là người không có lực sát thương nhất, không có uy hϊế͙p͙ nhất, ôn nhu nhất trong cuộc sống Hạ Úc Huân. Đến nỗi các người…… Đều quá nguy hiểm!”
Âu Minh Hiên: “……”
Lãnh Tư Thần: “……”
Cơm trưa xong, may mà Tần Mộng Oanh dùng Lạc Lạc dẫn Hạ Úc Huân đi, Lãnh Tư Thần mới có thể nhàn rỗi cùng Lãnh Tư Triệt vẫn luôn bị Hạ Úc Huân quấn lấy đơn độc trò chuyện trong chốc lát.
Lúc Lãnh Tư Triệt từ miệng Lãnh Tư Thần nghe được bệnh tình Hạ Úc Huân, vẻ kinh ngạc mới bộc lộ ra ngoài.
“Chị dâu nói cư nhiên là sự thật……” Lãnh Tư Triệt tự mình lẩm bẩm.
“Thiên Ngưng?”
“Uhm, chị dâu biết chuyện của Tiểu Huân, nói với em rồi, nhưng em không tin tưởng. Không nghĩ tới Tiểu Huân sẽ biến thành như vậy……” Thần sắc Lãnh Tư Triệt ảm đạm.
Lãnh Tư Thần ánh mắt hơi lóe, Bạch Thiên Ngưng, anh thật sự đã đem cô quên mất, chu đáo mà tìm hiểu tin tức của anh cùng Hạ Úc Huân, e không phải quan tâm đơn giản như vậy.
“Tư triệt, Tiểu Huân nhìn thấy em thực vui vẻ, nếu rảnh, liền thường xuyên đến đây cùng chơi với cô ấy đi!” Tuy rằng thực ghen ghét Tiểu Huân gần gũi anh như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống những không thoải mái trong lòng mà thỉnh cầu nói.
“Uhm, em sẽ. Nhưng…… Anh, anh rốt cuộc khi nào mới trở về?” Lãnh Tư Triệt rốt cuộc nhịn không được hỏi ra mục đích hôm nay tới.
“Anh không tính trở về.” Lãnh Tư Thần không chút do dự đáp.
“Anh, anh đây là có ý tứ gì?” Lãnh Tư Triệt cả kinh.
“Có ý tứ gì? Mấy ngày này, em còn không biết sao?” Lãnh Tư Thần hỏi lại.
“Lời đồn bên ngoài với em không quan hệ, anh, em chỉ tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ không phản bội gia tộc.” Lãnh Tư Triệt không chút do dự nói.
“Phản bội?” Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng.
Lãnh Tư Triệt mềm giọng, nói: “Anh, lần này tất cả đều là em sai, thật sự xin lỗi, anh tin tưởng em như vậy, em lại đem sự tình làm cho hỏng bét. Làm công ty bị tổn thất lớn như vậy, làm hại anh cãi nhau với ba, bị buộc rời khỏi công ty. Anh, xin anh trở về được không?”
“Tư triệt, việc anh rời đi không liên quan đến em, em không cần tự trách.” Nhìn Lãnh Tư Triệt tự trách, thanh âm Lãnh Tư Thần hạ xuống.
“Anh, anh đừng bực bội với ba, tuy rằng ông ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng anh trở về, vị trí tổng tài vẫn luôn không……” Lãnh Tư Triệt cực lực khuyên bảo.
“Nếu em tới làm thuyết khách, vậy em có thể đi rồi.” Lãnh Tư Thần cắt ngang anh.
“Anh, em……” Lãnh Tư Triệt vừa định nói chuyện, tiếng chuông di động vang lên.
Lãnh Tư Triệt nhỏ giọng nhận điện thoại, “Alo, ba!”
“Tư triệt, con có phải hay không gạt ta đi tìm cái tên khốn nạn kia rồi? Lập tức quay về cho ta!”
Đầu bên kia di động truyền đến thanh âm Lãnh Hoa Kiều lớn như vậy, Lãnh Tư Thần tất nhiên là nghe được.
Lãnh Tư Triệt xấu hổ mà đi xa vài bước, nói: “Ba, người tha thứ ca cho anh đi, anh ấy chỉ là nhất thời xúc động mới rời khỏi công ty. Người biết rõ công ty không có……”
“Câm mồm! Ta nói cho con biết, cho dù nó hối hận xin trở về, lãnh thị cũng sẽ không thừa nhận nó. Nó không phải có năng lực sao? Nói đi là đi, nói mặc kệ liền mặc kệ, ta cũng muốn nhìn rốt cuộc là lãnh thị không có nó không thể sống, hay là nó rời khỏi Lãnh thị cái gì đều không có!”
“Bang” điện thoại cắt đứt.
“Ba, alo, alo……”
Lãnh Tư Triệt vô lực mà suy sụp hạ hai vai, cười khổ đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, than nhẹ một tiếng, nói: “Công ty gần nhất rối thành một nùi, ba tâm tình không tốt cho nên mới như vậy, anh đừng để ý.”
Lãnh Tư Thần với vẻ mặt dự đoán, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Tư triệt, em không cần khó xử hai bên, xử lý việc công ty thật tốt đi!”