Nam Cung Lâm vốn dĩ thực không cam tâm tình nguyện, nhưng vừa thấy dọa đến Hạ Úc Huân, vẫn là thỏa hiệp.
Phòng khách, Lãnh Tư Thần cùng Nam Cung Lâm một người ngồi trên sô pha, một người ngồi ở ghế da đối diện.
Bên cạnh Nam Cung Lâm chỉ còn lại Nam Cung Mặc cùng Đao Sẹo, bên cạnh Lãnh Tư Thần cũng chỉ còn lại Lương Khiêm, trừ những người đó ra, tất cả thủ hạ đều được yêu cầu lui ra ngoài cách nhà năm trăm thước, để tránh kinh động đến Hạ Úc Huân.
Lúc này cảm xúc Hạ Úc Huân đã dần ổn định, tiếp tục bắt đầu làm chuyện hôm nay cô chưa làm xong —— tắm cho pudding.
Cô nghĩ, Lãnh Tư Thần có thể là bởi vì pudding cả ngày lăn lộn trên mặt đất nên mới không muốn mang nó cùng nhau ngủ, cho nên cô muốn đem pudding tắm sạch sẽ.
“Lý do.” Lãnh Tư Thần không kiên nhẫn mà mở miệng, không thèm liếc mắt nhìn Nam Cung Lâm một cái, tầm mắt chỉ dừng trên người Hạ Úc Huân đang thật cẩn thận mà đem pudding bỏ vào bồn nước.
Vừa thấy thái độ kiêu ngạo này của anh, Nam Cung Lâm tức giận bùng phát, nói: “Tối hôm đó cậu tự mình đem cô ấy đi, thiếu chút nữa khiến cô ấy bị thương, vậy còn chưa đủ sao? Tôi đã sớm nói qua, cô ấy chỉ có ở bên cạnh tôi mới là an toàn nhất.”
“Khiến cô ấy bị thương chính là kẻ thù của ông, mà cuối cùng, tôi bảo vệ cô ấy, cô ấy không có bị thương.” Lãnh Tư Thần tự thuật tình hình thực tế.
Nam Cung Lâm giận không thể kiềm chế, quát: “Nếu không phải cậu lỗ mãng mang cô ấy đi, chẳng phải sẽ không dẫn đến sự việc như vậy sao? Đáng chết! Tôi chỉ rời đi mấy ngày thôi, cậu cư nhiên liền dám gạt tôi đem cô ấy đi! Lãnh Tư Thần, cậu gan lắm!”
Tuy rằng ông đã sớm đoán trước được Lãnh Tư Thần ngoại trừ Lãnh thị nhất định còn bồi dưỡng một đám thế lực thuộc về chính mình, nhưng lại không biết thực lực rốt cuộc như thế nào, lần này cậu ta thành công rời khỏi sơn trang Mộ Yên và phá giải vây đồ của “Áo pháp”, mơ hồ có thể phán đoán ra thực lực cậu ta tuyệt đối không yếu.
“Tôi không cho rằng ông có tư cách cùng tôi bàn luận vấn đề cô ấy nên ở nơi nào. Nam Cung Lâm, ông nên rõ ràng, tôi quen biết cô ấy hai mươi ba năm, còn ông, cùng cô ấy không có bất luận quan hệ gì, ngoại trừ mấy lít máu kia.” Ngữ khí Lãnh Tư Thần đối chọi gay gắt, không chút nào nhường nhịn.
“Cậu……”
Nam Cung Mặc bên cạnh thấy hai nam nhân này đang khắc khẩu vì vấn đề đơn giản này, thật sự là quá nhàm chán, liền chạy tới bồi Hạ Úc Huân tắm rửa cho pudding.
Hạ Úc Huân nhìn về phía Nam Cung Mặc đột nhiên xuất hiện, giúp cô ôm lấy pudding, đầu tiên là hoang mang mà chớp chớp mắt, sau đó ngọt ngào cười, “Cám ơn cậu nha!”
Bàn tay nhỏ đầy bọt xà phòng thơm ngát của cô vui vẻ mà xoa xoa bộ lông tuyết trắng của pudding.
Pudding giờ phút này hệt như bị chà đạp, lại tránh thoát không xong, treo trong tay Nam Cung Mặc, không khí trầm alựng đáng sợ mà gục xuống đầu, bộ dáng nhỏ kia thật vô cùng đáng thương.
Liền ở thời điểm hai người đều thả lỏng cảnh giác, pudding đột nhiên tập kích, mãnh thế run rẩy thân thể, lắc lắc đầu, hai người bị bọt nước vẩy đầy người, như hai đứa trẻ ngốc liếc nhau, ngây ngốc cười.
Nam Cung Lâm nhìn hình ảnh trước mắt, thần sắc bỗng nhiên trở nên nhu hòa, nhưng sau đó chuyển hướng Lãnh Tư Thần lập tức lại trở nên lạnh băng sắc bén.
Nam Cung Lâm bất động thanh sắc mà chuyển ánh mắt hướng về Đao Sẹo, ghé sát bên tai hắn nói vài câu.
Khóe miệng Lãnh Tư Thần nhếch lên nhìn pudding cùng Hạ Úc Huân vọc nước, nhất thời mất đi cảnh giác, chờ lúc phát hiện, Đao Sẹo đã đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đoạt đi gối đầu đặt bên cạnh Hạ Úc Huân, thật nhanh đi đến cổng lớn.
“A Thần ——” Hạ Úc Huân nhẹ buông tay, tùy ý pudding phù phù một tiếng rơi vào trong bồn nước, hoảng loạn mà đuổi theo.
“Úc huân, đừng khẩn trương, tôi chỉ là tạm thời giúp cô bảo quản. Theo tôi đi, tôi sẽ đem nó đưa cho cô.” Nam Cung Lâm dụ dỗ nói.