Nam Cung Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Tư Thần, nói: “Tư thần, cậu trở về dưỡng bệnh khỏe lại rồi hãy nói, dù cho chính cậu không để bụng, cũng đừng truyền nhiễm cho úc huân.”
Lãnh Tư Thần lung lay mà đứng lên, “Cô ấy tạm thời nhớ ngài chăm sóc.”
Anh muốn nhất chính là mang cô đi, nhưng, anh biết, hiện tại, bất luận là áp lực trong nhà hay công ty đều không thể cho phép anh làm như vậy.
Lãnh Tư Thần đi rồi, Âu Minh Hiên một mình ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, không biết chính mình nên làm cái gì.
Cô sợ anh như vậy, sự tổn tại của anh chỉ có thể càng kích động bệnh tình cô nghiêm trọng hơn mà thôi.
“Tôi rốt cuộc còn có thể làm cái gì……” Âu Minh Hiên sau khi thất thần ngắn ngủi vài phút, nhanh chóng đứng lên, nói:“Tôi sẽ quay lại.”
Anh sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý, chuyên gia tâm thần tốt nhất……
Hai người hùng hổ mà tới, cuối cùng tất cả đều tơi tả mà về.
Nam Cung Mặc cũng chạy tới phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn.
Trong thư phòng, mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại Nam Cung Lâm cùng thủ hạ Đao Sẹo.
“Đao sẹo, ta muốn toàn bộ tư liệu về Hạ Úc Huân, bao gồm mười tám đại tổ tông nhà cô ấy, lập tức đi điều tra rõ cho ta, bất luận tư liệu gì đều không được để sót.” Ngữ khí Nam Cung Lâm bất ổn mà dặn dò.
“Vâng, lão đại, tôi đi ngay.”
Hạ Úc Huân…… Hạ Úc Huân……
Diện mạo cô, tính cách, đối với cô không hiểu sao thân thiết, thậm chí bệnh của cô…… Chẳng lẽ mọi thứ đều chỉ là trùng hợp mà thôi sao?
Kỳ thật ông sớm đã phát hiện, chỉ là vẫn luôn không thể tin được, không dám thừa nhận.
Hiện tại, tựa hồ không cách nào lại tiếp tục lừa mình dối người nữa.
-
Ngày hôm sau, Âu Minh Hiên mang theo chuyên gia có uy tín nhất đến.
Nhưng, tình huống vẫn không có chút chuyển biến nào.
Bởi vì cái gì nên làm Nam Cung Lâm cùng Nam Cung mặc đều đã làm tất cả, những bác sĩ đó căn bản không có cách nào đến gần cô, cho nên hết thảy đều không bàn nữa.
Nhóm chuyên gia căn cứ phản ứng của cô phán đoán cô bị chứng uất ức nghiêm trọng. trước đây là ẩn tính, hiện tại bởi vì cơ hội nào đó mà phát ra.
Âu Minh Hiên khó có thể tin mà phản bác, “Không thể nào, cô ấy tính tình thoải mái vui vẻ như vậy sao có thể bị chứng uất ức được!”
Mà chuyên gia giải thích là, “Càng tỏ vẻ như vậy tình hình bệnh của cô lại càng nghiêm trọng. Người mắc bệnh uất ức chủ yếu biểu hiện khi cảm xúc suy sụp, hứng thú giảm thấp, bi quan, tư duy chậm chạp, khuyết thiếu tính chủ động, tự trách bản thân gây ra tội, ăn uống, giấc ngủ kém, lo lắng bản thân mắc các loại bệnh tật, cảm thấy toàn thân nhiều chỗ không khoẻ, nghiêm trọng nhất có thể xuất hiện ý niệm cùng hành vi tự sát. Nhưng, cô lại hoàn toàn không có triệu chứng này.”
“Đúng vậy! Cho nên sao có thể?”
“Ngài nên ngẫm lại, nếu một người trong lòng đã áp lực tới cực điểm lại vẫn tỏ vẻ hoạt bát vui tươi dường như không có việc gì, toàn bộ mặt trái cảm xúc đều trường kỳ đè nén ở trong lòng, tích lũy tháng ngày như vậy, chờ đến một ngày kia bùng nổ khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với người bình thường. Giống như cô ấy bây giờ. Cô ấy cũng không phải bệnh tâm thần, mà là uất ức nghiêm trọng.” Chuyên gia phán đoán nói.
“Vậy phải làm thế nào để chữa khỏi?” Âu Minh Hiên vô lực hỏi.
Những lời như vậy Nam Cung mặc cùng Nam Cung Lâm mấy ngày nay đã nghe quá nhiều lần.
Đang nghe đến Âu Minh Hiên hỏi chuyện, hai người đã đoạt lời của chuyên gia, nói: “Trước mắt vẫn chưa có phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất, loại bệnh này muốn chữa khỏi vốn dĩ không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi tình hình của cô ấy nghiêm trọng như vậy. Hiện tại không chỉ phải theo chỉ dẫn bên ngoài, cũng yêu cầu người bệnh phối hợp, nhưng theo tình hình hiện tại của cô ấy thực khó giải quyết……”
Hai ngày sau.
Hạ Úc Huân vẫn chưa uống một giọt nước.
Thời điểm mọi người gấp đến độ xoay quanh, Lãnh Tư Thần sau hai ngày biến mất rốt cuộc xuất hiện.
Nhìn thần sắc của anh, bệnh hẳn là đã giảm được phân nửa.
Âu Minh Hiên trừng anh một cái, anh như thế nào lại tới.