Nam Cung Lâm không nhanh không chậm mà đi ở phía trước dẫn đường, đi qua vài khúc quanh, lại vòng qua vô số hành lang, tốc độ kia…… Âu Minh Hiên thật muốn một chân từ phía sau đá qua, quét mắt qua Lãnh Tư Thần bên cạnh, trong mắt anh rõ ràng thấy được ý tưởng tương đồng.
“Tới rồi.”
Hai chữ này của Nam Cung Lâm lọt vào tai hai người kia quả thực như nghe tiên nhạc.
Ba người mới vừa đứng yên, đối diện cuối hành lang xuất hiện một thiếu niên mặc đồ trắng, lại là Nam Cung Mặc.
Chỉ thấy Nam Cung Mặc trong tay bưng điểm tâm sữa bánh mì, sau khi nhìn thấy ba người đối diện, đầu tiên là cả kinh sửng sốt, ngay sau đó liền phát ra lửa giận ngút trời.
Cậu bước nhanh đi lên trước, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Nam Cung Lâm.
Nam Cung Lâm bị đôi mắt sắc bén của cậu nhìn chằm chằm đến mức có chút chột dạ, “Khụ, cái kia……”
Vừa muốn nói chuyện, Nam Cung Mặc đã cắt ngang ông, lạnh lùng nói, “Tôi quả nhiên không nên tin ông.”
“Tiểu Mặc, con trước đi ra ngoài.” Nam Cung Lâm xụ mặt ra lệnh nói. Trước mặt người ngoài, người làm cha như ông vẫn là muốn duy trì mặt mũi.
Chính là lúc này đây, Nam Cung Mặc hiển nhiên không chút nào nghĩ cho mặt mũi của ông, cho dù từ trước đến nay cậu chưa bao giờ dám chống đối ông, thậm chí vừa nhìn mắt ông liền sẽ hoảng loạn đến không dám nói lời nào.
Nhưng, giờ phút này phẫn nộ hoàn toàn chế ngự cậu.
Nam Cung Mặc cả ɖú lấp miệng em mà liếc ông một cái, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, “Được, tôi sẽ đi.”
Nam Cung Lâm mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Nam Cung Mặc liền ngay sau đó nói, “Nhưng, tôi sẽ dẫn chị ấy cùng nhau đi.”
“Hồ nháo! Con không có tư cách mang cô ấy đi.” Nam Cung Lâm cả giận nói.
“Người lật lọng có quyền gì giáo huấn tôi! Vì cái gì tôi không có tư cách? Cô ấy là do tôi tìm được!” Nam Cung Mặc hiện tại đã hoàn toàn bị phẫn nộ cùng hối hận chôn vùi.
Bốn ngày trước, lúc cậu tìm được cô, cả người cô ướt đẫm lang thang ở ven đường, trong miệng vẫn luôn linh tinh mê sảng nói “Học trưởng, vì cái gì phải như vậy” “A Thần, mở cửa, đừng không để ý tới tôi…… Đừng bỏ rơi tôi một mình……”.
Lại thấy người cô đầy dấu vết ái muội, một khắc kia, cậu chỉ muốn giết Âu Minh Hiên.
Còn tên khốn nạn Lãnh Tư Thần kia, anh cho rằng cậu sẽ quản anh sao?
Vì cái gì mới mấy ngày không gặp, cô có thể đem chính mình biến thành như vậy?
Chỉ hận tính cảnh giác của bản thân quá thấp, cư nhiên không nhìn ra Âu Minh Hiên có rắp tâm gây rối với cô.
Tên kia mặt người dạ thú! Anh ta cố ý đuổi mình, chính là muốn xuống tay với cô, mà cậu cư nhiên ngây ngốc cứ như vậy rời đi. Vì cái gì chính mình lại ngu xuẩn như vậy……
Cũng may, may là người tìm được cô là mình, cậu chưa từng thấy may mắn nào hơn vậy.
Theo Hạ Úc Huân nói, cậu suy đoán người sau đó cô sẽ chạy đi tìm là Lãnh Tư Thần, chỉ là người nào đó máu lạnh căn bản là không có để ý tới cô.
Nam Cung Mặc tức điên rồi, tức giận đến muốn tìm hai người liều mạng, cuối cùng, cậu lại lựa chọn im lặng mà đem cô giấu đi, tùy ý hai người kia ở bên ngoài tìm đến long trời lở đất.
Tìm đi tìm đi! Các người cả đời cũng đừng nghĩ tìm được cô ấy.
Đến khi tình hình của Hạ Úc Huân càng ngày càng nghiêm trọng, tinh thần càng ngày càng suy sụp, cậu rốt cuộc mới hoảng sợ.
Ở chỗ này, cậu không có người thân quen, duy nhất nghĩ nghĩ cũng chỉ có Nam Cung Lâm.
Sau đó cậu mới dần dần phát hiện, thái độ Nam Cung Lâm đối Hạ Úc Huân tuy rằng rất kỳ quái, nhưng tuyệt đối không phải tình yêu nam nữ, người thực lòng mang ý xấu ngược lại là Âu Minh Hiên vẫn luôn dẫn sai đường cho cậu.
Vì thế, sau khi buông tầng lo lắng này, trong tuyệt vọng cậu phải tìm Nam Cung Lâm hỗ trợ, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn ông phải giữ bí mật, tuyệt đối không được lộ ra tin tức của cô cho hai tên khốn nạn kia.
Bởi vì, cậu không muốn lại nhìn thấy cô chịu thương tổn.