Nam Cung Mặc càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng miệng đều có thể nhét trứng gà vào, nói: “chị sao lại quen biết hai tên gia hỏa này?”
Thật sự nhìn không ra cô gái này bản lĩnh từ đâu ra, cư nhiên có thể đồng thời cùng Âu Minh Hiên cùng Lãnh Tư Thần có mối quan hệ không phải đơn giản.
Hạ Úc Huân không kiên nhẫn mà phất tay, “Nhóc con tò mò như vậy, làm cái gì?”
“Các người là quan hệ gì? Hẳn sẽ không……” Nam Cung Mặc trầm ngâm.
Hạ Úc Huân vừa thấy đôi mắt nhỏ kia của Nam Cung Mặc liền biết tiểu tử này trong đầu đang nghĩ tới thứ không lành mạnh gì, lập tức trên đầu cậu gõ một cái, nói: “Tôi cùng Lãnh Tư Thần là đã từng là quan hệ cấp dưới cùng thủ trưởng, ngoại trừ quan hệ này thfi còn là thanh mai trúc mã, cùng Âu Minh Hiên là bạn cùng trường. Nhóc con, cậu tư tưởng lành mạnh chút được không?”
“Chúng ta là quan hệ gì?” Nam Cung Mặc không chút dấu hiệu mà đột nhiên hỏi một câu.
Hạ Úc Huân kỳ thật rất muốn nói là quan hệ chủ nhân cùng nam sủng, cuối cùng vẫn ho nhẹ một tiếng đứng đắn đáp: “Cậu đều gọi tôi là chị, chúng ta đương nhiên là quan hệ chị em.”
“Nhưng chúng ta lại không phải chị em ruột, trong lòng chị, em chỉ là một người xa lạ sao!” Nam Cung Mặc hừ một tiếng, con ngươi hiện lên một tia cô đơn.
“Tiểu tử thúi không lương tâm! Người xa lạ tôi sẽ nấu cho ăn, cho uống, còn mỗi ngày thờ phụng xem như tiểu tổ tông à?” Hạ Úc Huân hai lời chưa nói liền nhéo lỗ tai Nam Cung Mặc.
“Đau đau đau! Chị cái bà điên này! Chị cư nhiên nắm lỗ tai em, mẹ em còn chưa từng nắm lỗ tai em a!” Nam Cung Mặc thê thảm mà kêu rên.
“Chị cái này gọi là thay trời hành đạo!”
Nam Cung Mặc đột nhiên trầm mặc xuống, nói: “Vì cái gì…… Vì cái gì phải đối tốt với em như vậy?”
Hạ Úc Huân hắc hắc cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: “Tuy rằng cậu không có tiền, nhưng cậu có sắc a!”
Cảm động nhất thời trong lòng Nam Cung Mặc tức khắc tan thành mấy khói, “……”
Quả nhiên, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
-
Cá chua ngọt sau khi làm xong, Nam Cung Mặc vẫn không muốn phối hợp, nói: “Em sao phải đi lấy lòng anh ta a!”
“Ngoan! Nói thế nào lần này người ta cũng giúp cậu một đại ân a!”
Hạ Úc Huân thấy Âu Minh Hiên nằm trên sô pha thảm lông ngủ rồi, đi qua đẩy đẩy anh, nói: “Học trưởng, có thể ăn cơm rồi!”
Âu Minh Hiên mơ mơ màng màng mà mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn còn lờ mờ không biết đang ở nơi nào, lúc nhìn thấy Hạ Úc Huân vẻ mặt có phần sững sốt.
Hạ Úc Huân sờ sờ trán anh, nói: “Dường nhữ đỡ hơn chút, buổi tối lại đắp chăn ngủ một giấc thật ngon, hiện tại nên ăn cơm trước đã!”
“Không ăn uống, muốn ngủ……” Âu Minh Hiên nói liền lại muốn ngủ.
“Vốn đã bệnh, không ăn cơm sao được, ít nhiều cũng ăn một chút!”
Hạ Úc Huân đang khuyên, Nam Cung Mặc một cái bước xa xông tới, trực tiếp nắm cổ áo Âu Minh Hiên, hung tợn mà đem anh kéo dài tới trước bàn ăn.
Hạ Úc Huân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nam Cung Mặc, “Mặc, cậu nhẹ nhàng một chút!”
“Hừ! Em không nhận được sự áp chế của anh ta, vì cái gì phải nhẹ nhàng với anh ta?” Nam Cung Mặc oán hận mà cắn một miếng sườn.
Âu Minh Hiên thần sắc uể oải, cũng không vội ăn cơm, một tay chống cằm, lăng lăng mà nhìn Nam Cung Mặc, tiếp tục khoan thai mà nói, “Cậu xác định cậu không chịu sự áp chế của tôi?”
Đôi đũa Nam Cung Mặc đang gắp sườn dừng lại, một lát sau, tự động chuyển qua món cá chua ngọt bên cạnh, chọn một khối thịt cá đưa tới chén Âu Minh Hiên, nói: “Chú, ăn cá đi! Tôi cố ý làm cho chú! Đây chính là lần đầu tiên tôi xuống bếp nấu cho người khác!”
Đối với năng lực thay đổi co được dãn được trong chớp mắt của Nam Cung Mặc, Hạ Úc Huân quả thực xem thế là đủ rồi.