Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 120: Bởi vì tôi vui

Cô quá hiểu Lãnh Tư Thần, vạn nhất anh biết điều này, đối với anh mà nói sẽ chỉ là đả kích lớn hơn nữa với bản thân anhs.


Hơn nữa, cô cũng căn bản không nghĩ tới Âu Minh Hiên sẽ gây khó xử cho cô, nhiều nhất cũng chỉ mắng cô vài câu mà thôi, chỉ biết là sự tình phát triển giống như chó hoang thoát cương…
Cho nên, lần này Âu Minh Hiên khác thường thậm chí với những hành vi có thể nói là quá phận khiến cô thực khó hiểu.


Cô muốn tìm kiếm đáp án, nhưng trong tiềm thức lại ở sợ biết rõ ràng.


“Cô không có lực ảnh hưởng kia…… A, xem ra cô vẫn là có một chút tự mình hiểu mình……” Nghe Hạ Úc Huân nói, Âu Minh Hiên cười khổ một tiếng, dối lòng lẩm bẩm, ngay sau đó hít sâu một hơi nói, “Được rồi, cô muốn hỏi cái gì?”


Không thể không nói, lời nói kia của Hạ Úc Huân không chỉ làm anh kinh ngạc, càng làm cho anh lau mắt mà nhìn.


Sớm đã có thói quen cô thường xuyên khiến người ta khó lòng phòng bị mà ra tuyệt chiêu bất ngờ, nhưng mỗi lần đều sẽ vì cô ngoài ý muốn cảm thấy kinh ngạc, cô luôn có thể mang đến khiến anh ngừng mà không được sự kinh hỉ.


“Lần này hợp tác nếu làm không thành, đối với anh có lợi gì?” Hạ Úc Huân nhìn anh, nghiêm túc hỏi một câu.
Âu Minh Hiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó hiểu rõ mà cười cười, “Không hổ là tiểu học muội tôi dạy dỗ.”


Tiếp theo, anh thoải mái hào phóng mà trả lời, “Không có lợi! Tuy rằng có thể được nhất đjai bút vi ước kim, tuy rằng có thể làm Lãnh thị tạm thời tiêu điều mấy tháng, nhưng, đối với Âu thị không có bất luận cái gì tốt, thậm chí, phủ định tất cả nhữung cố gắng trước đây, một lần nữa lại tìm đối tác khác, coi như là có chút phiền phức.”


Hạ Úc Huân nhíu mày, “Vậy vì cái gì……”
Cô lời còn chưa dứt, Âu Minh Hiên lập tức nói tiếp, “Bởi vì tôi vui a!”
“Học trưởng!” Hạ Úc Huân giận đến đập một cái lên bàn trà.
Tên này có phải muốn ăn đòn hay không a!


Âu Minh Hiên nhàn nhã mà gác chân, bậc lửa đốt thuốc, nói: “Tôi nói chính là lời nói thật, tôi không quen nhìn dáng vẻ Lãnh Tư Thần tự cho là thiên hạ vô địch, không coi ai ra gì, tôi chính là muốn thấy anh ta bị thất bại, tôi cao hứng, tôi vui, không được sao?


Ai chẳng biết nói tôi cùng Lãnh Tư Thần không hợp nhau? Lãnh Tư Thần tự anh ta cũng biết, nhưng anh ta vẫn là lựa chọn cùng tôi hợp tác, cho dù có hết quả như hôm nay, cũng là anh ta tự làm tự chịu. Trước khi ra quyết định, anh nên có điều giác ngộ!
A, cũng ít nhiều anh còn có ‘ em trai tốt ’ a!”


“Ấu trĩ chết mất!” Hạ Úc Huân một bộ hết thuốc chữa, thật sự là bị anh làm cho muốn ói không nhịn được.


Âu Minh Hiên đem một ngụm khói thuốc phun vào mặt cô, thần sắc dần dần trở nên lạnh nhạt, nói: “Cô nói đến nói đi, vòng vèo cách xa vạn dặm, cũng bất quá vẫn là vì giúp Lãnh Tư Thần!”


Hạ Úc Huân bực bội mà vẫy khói thuốc tản ra, một phen đoạt lấy điếu thuốc của anh dập tắt: “Bệnh còn hút thuốc cái gì? Không được hút!”


Ấn xong tiếp tục nói, “Tôi không phủ nhận, tôi xác thật muốn dùng khả năng của tôi mà trợ giúp anh ấy, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, ít nhất, tính chất trao đổi như vậy tôi sẽ không tiếp thu.


Tôi muốn chăm sóc anh, không phải bởi vì Lãnh Tư Thần, đơn giản vì anh là Âu Minh Hiên. Nếu có thể làm ngài vui vẻ, vui sướng, tư duy bình tĩnh một chút suy xét lại quyết định, tôi cớ sao lại không làm?”


Âu Minh Hiên vuốt cằm, rất có hứng thú mà đánh giá cô, nói: “Nhìn không ra a! Bảo bối, cô vẫn luôn nói tôi là hồ ly, kỳ thật người có tiềm chất hồ ly nhất là cô mới đúng!”


Vừa nghe đến cách xưng hô “Bảo bối” này, Hạ Úc Huân đã bị kéo đến toàn thân phát lạnh, khiêm tốn mà chắp tay nói, “Đa tạ đa tạ, còn phải ít nhiều nhờ ngài mưa dầm thấm đất, thay đổi một cách vô tri vô giác, không phải có câu nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao!”