Editor : ChiMy
Chẳng lẽ tên ác ma kia không có làm gì với mình?
Trong phòng tắm, cô cẩn thận kiểm tra cơ thể của mình, phát hiện không có bất cứ dấu vết gì, so sánh với hai lần trước, thật sự là một chút xíu cảm giác cũng không có, hơn nữa chỗ đó —— cũng không có cảm giác.
Có lẽ, lần này thật sự do mình hiểu lầm?
Nghĩ lại, hiểu lầm cũng đáng, thỉnh thoảng tốt bụng một lần cũng không thay đổi được bản chất ác ma của anh ta! ╭(╯╰)╮Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn
******
Bên ngoài phòng khách.
"Chuyện này cậu phải làm hết sức cẩn thận cho tôi, buổi tối tổ chức bữa tiệc, mời bí thư Lâm thành phố ăn một bữa cơm, cần phải làm những việc gì thì cậu cứ làm." Giọng nói của Đằng Cận Tư nghiêm túc.
【 Vâng. Có điều lời nói của bí thư Lâm này hơi kiêu ngạo, nói là chỉ vì nể mặt thiếu gia thôi. 】 Nam Cung Thần nói rất khéo léo.
"Hừ! Ông ta cho rằng mình là gì, bảo giám đốc Tô đi tiếp đãi ông ta." Đằng Cận Tư ghét nhất là tiếp xúc với những người có chức quyền cao tự cho mình là đúng, cho nên bình thường những loại bữa tiệc mang tính chất công việc này đều giao cho giám đốc thường vụ Tô Hào Lâm và trợ lý Nam Cung Thần đi xử lý.
【 Vâng, đã rõ. Còn có một chuyện khác nữa. . . . . . 】 Nam Cung Thần do dự không biết có nên nói hay không, không nói sẽ đắc tội cậu chủ, nói ra lại đắc tội hai người khác, làm cấp dưới đúng là khó khăn!
"Nói." Đằng Cận Tư không kiên nhẫn cau mày, rốt cuộc là chuyện gì khiến Nam Cung Thần do dự như vậy?
【 Nghe nói Tứ thiếu ở chợ đêm Las Vegas bị một người thần bí mua đi. 】
Chuyện này là do Nam Cung Thần nghe được ở chỗ Tư Đồ Duệ, chỉ trách Nhị thiếu và Tam thiếu giữ miệng quá chặt, vậy mà không tiết lộ một chút nào, cũng nhờ thằng quỷ Tư Đồ Duệ lanh lợi, nhìn ra có điều bất thường, bằng không! Không biết chuyện này sẽ bị giấu diếm đến khi nào!Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn
"Cái gì? Bị người thần bí mua đi? Nhị thiếu và Tam thiếu đâu? Bảo bọn họ lập tức tới gặp tôi." Đằng Cận Tư nhíu mày, môi khẽ mím, lần này lão Nhị và lão Tam quá đáng, lại dám để mặc cho người ngoài mua lão Tứ đi, xem lời nói của mình như gió thoảng qua tai?
Xem ra là rất lâu không có thu thập bọn họ nguyên nhân ! Chơi được cũng quá lớn!
【 Cậu chủ, trước mắt chưa biết Nhị thiếu và Tam thiếu đi đâu, ngay cả điện thoại cũng tắt máy, E-mail thì không người nào trả lời, ngay cả kiểu liên lạc đặc biệt của bốn vị thiếu gia cũng. . . . . . không liên lạc được, bọn họ giống như bốc hơi trên không khí vậy. . . . . . 】 Nam Cung Thần nói cẩn thận, anh có thể tưởng tượng được ánh mắt bây giờ của cậu chủ, nhất định là lạnh lẽo thấu xương.
Con mắt đen như mực của Đằng Cận Tư càng lúc càng sâu thẳm, bờ môi mím thành một đường thẳng, quả nhiên lão Nhị và lão Tam đã tự mình hiểu lấy, còn biết chặt đứt tất cả phương tiện liên lạc, trốn ra nước ngoài tự do tự tại.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn
Thật ra thì sau đó Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn có gửi cho anh một hộp thư mật: đại ca, chúng tôi ra ngoài trước chơi một thời gian, đợi tâm tình đại ca bình tĩnh lại thì chúng tôi sẽ trở về, đừng nhớ mong.
Ngoài ra, Tứ đệ rất an toàn, nghe nói cô gái thần bí mua cậu ta đi chính là chân mệnh thiên nữ của cậu ấy ~Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn
~ chúng tôi cũng chỉ là muốn tác hợp cho tương lai của Tứ đệ và Tứ đệ muội, cho nên mới không cứu, nhưng mà đại ca yên tâm, chúng tôi bảo đảm nếu Tứ đệ gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì thì chúng tôi sẽ lập tức cứu giúp.
Một tuần lễ sau Đằng Cận Tư mới nhìn thấy bức thư mật này, khi đó anh đã biết hết rồi.