Giọng Lương Chân Chân có chút nghẹn ngào, thì ra anh không có ý xem thường cô, không vì thế mà ghét bỏ cô, không từ bỏ cô.
“Đồ ngốc, còn cảm ơn với anh làm gì.” Diệp Thành Huân cưng chiều sờ tóc em gái mình.
“Anh. . . . .” Lương Chân Chân cắn cánh môi đỏ ửng nũng nịu gọi một tiếng, bộ dạng uất ức bé nhỏ khiến trong lòng Diệp Thành Huân lướt qua một tia yêu thương, trong kí ức của anh, cô nhóc này đúng là đã lớn rồi.
“Được rồi, đến bệnh viện với anh.” Diệp Thành Huân rất tự nhiên cầm tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô kéo đi, đi về phía cánh cổng trường học.
Trong suy nghĩ của anh, hình như cảm thấy có chút cảm giác không ổn, đây là em gái anh, anh đã thề là cả đời này sẽ bảo vệ cô, lần trước vì quá kích động mà phạm sai lầm khiến anh cực kì áy náy với cô, càng muốn đền bù cho cô.
Anh không hề biết rằng, sự dịu dàng cưng chiều này của anh lại chính là cổ độc trí mạng đối với cô, một khi dính vào, thì không thể trốn thoát được.
Con đường hai bên sân trường trồng từng dãy cây ngô đồng, lá rụng lả tả như nhảy múa, giống như đang tấu diễn một khúc nhạc du dương chậm rãi tuyệt vời.
Dưới tán cây, một người con trai dịu dàng dắt tay một cô gái nhu mì đang ngượng ngùng chầm chậm đi về phía cánh cổng trường học, khiến 100% người qua đường phải quay đầu nhìn lại cùng bàn tán xôn xao, thật là xứng đôi! Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!
Trong lòng Lương Chân Chân ngọt lịm, gương mặt khẽ đỏ bừng lên, hai má đỏ ửng lên trông thấy, cô hy vọng đoạn đường này có thể đi vĩnh viễn, không có điểm dừng.
Trên xe buýt, vì có quá nhiều người chen chúc chật chội, Diệp Thành Huân cao 1m8 ôm Lương Chân Chân cao 1m6 trước ngực, tư thế mười phần bảo vệ, săn sóc tỉ mỉ, quan tâm bội phần.
Sự dịu dàng ấy, giống như ăn sâu vào trong lòng Lương Chân Chân, cô ảo tưởng rằng, anh cũng thích mình.
Trong nháy mắt, nội tâm dâng lên một đám mây hạnh phúc bay lâng lâng, khóe miệng không tự chủ liền nhếch lên, đuôi mắt cong cong, cuộc đời cô như được bắt đầu lại thật sống động.
Đứng trước cửa bệnh viện một lần nữa, Lương Chân Chân mới phát hiện ra mình vẫn còn hơi nhát gan, những lời đồn đại về chuyện nhảm kia giống như vẫn văng vẳng bên tai cô, khiến mỗi bước chân của cô từng bước từng bước càng thêm nặng nề.
“Không có gì đâu, mọi chuyện đã qua rồi.” Diệp Thành Huân vỗ vỗ bờ vai cô, ánh mắt tỏa ra một sự dịu dàng, giống như đang nói rằng: hãy tin anh, đừng sợ.
“Ừ.” Lương Chân Chân gật đầu một cái, giây phút này, cô nguyện tin tưởng anh.
Không biết là mọi người thật sự tin tưởng lời nói Diệp Thành Huân, hay là thời gian đã cuốn trôi tất cả, đi qua đoạn đường này, vẫn không nhận thấy bất kì ánh mắt khác thường hay những lời nói khó nghe nào, rốt cuộc một bụng căng thẳng của Lương Chân Chân cũng thả lỏng xuống, cho đến khi đi tới cửa phòng bệnh của mẹ Diệp, cô mới hoàn toàn trút bỏ nặng nề.
“Vào thôi.” Diệp Thành Huân dùng khẩu hình miệng nói.
Lương Chân Chân tràn đầy tình ý nhìn anh, sự tín nhiệm đối với anh lại tăng thêm một phần.
“Bé Chân à, là con sao?” Bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng hỏi thăm ân cần của Diệp Lan.
“Mẹ Diệp, đều tại Chân Chân không đúng, hôm nay mới tới thăm mẹ.” Lương Chân Chân ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu áy náy nói.
“Con bé này, nói lời ngốc nghếch đó làm gì! Mẹ Diệp biết con còn bận đi học, nghe A Huân nói chiều nào sau buổi học con cũng đi làm ở nhà hàng Tây phải không?” Diệp Lan yêu thương cầm đôi tay lạnh như băng của con gái.
“Con. . . . .” Lương Chân Chân tức giận nhìn anh trai đứng bên cạnh, không phải đã nói là không được cho mẹ Diệp biết sao? Sao lại. . . .