“Nếu không thì, mang cô gái kia theo đi?” Nông Dịch Tiêu dựa trên nguyên tắc từ trước tới nay của bốn người.
“Không cần.” Đằng Cận Tư nhất quyết từ chối, anh đã liên tục muốn cô hai buổi tối, hơn nữa trên mặt cô lại có vết thương, không thích hợp đi ra ngoài, nhưng quan trọng hơn hết: cô chỉ là con mèo hoang nhỏ bướng bỉnh thôi.
Đợi anh trở về sẽ từ từ thuần phục.
Nghe đại ca từ chối thẳng thắn như vậy, trong mắt ba người Nông Dịch Tiêu bọn họ đồng loạt dâng lên một tia cực kì hứng thú, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Lại có thể phá thân của đại ca bọn họ, còn khiến đại ca thủ thân như ngọc! Quá thần kì! Nhất định phải tìm hiểu cho rõ mới được!
Lương Chân Chân đang ở trên lớp học không nhịn được ‘hắt xì’ một cái, làm bạn học trong lớp nhìn chằm chằm, cô 囧囧 sờ mũi, yên lặng cúi đầu vẽ vòng vòng, ngẫu nhiên thôi mà, không phải cố ý.
“Hay là bây giờ chúng ta suy nghĩ xem, đánh cược cái gì?” Nam Hoa Cẩn ưu nhã đứng bên bệ cửa cầm ly cao cổ, môi mỏng khẽ nhấp rượu đỏ trong ly, dính một chút trên môi, trông rất mê hoặc.
“Phe thua nhảy xuống Thái Bình Dương?” Nông Dịch Tiêu nhướng mày.
“Cái này cổ lỗ sĩ rồi, hay là, mang theo mỹ nữ vào rừng rậm đầy dã thú “này nọ í ẹ” một đêm?” Mạc Đông Lăng cười hì hì nói.
Kết quả nhận được cái nhìn khinh bỉ của ba người kia, hắn đích thực là Hoa Hồ Điệp, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng, một chút mục tiêu cũng không có.
“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.” Mạc Đông Lăng sờ sờ mũi, trong lòng phát điên: đề nghị của anh không tốt chỗ nào? Nhiều kích thích càng mới mẻ độc đáo a! Nói không chừng đám thú rừng lại kéo tới xem, tuyệt đối là sáng kiến lớn nha!
“Không phải Las Vegas có một cái chợ đêm sao? Chỗ chợ đêm đó bán đấu giá được xem là công bằng nhất thế giới, chi bằng, phe thua sẽ trở thành vật đấu giá, công khai mua bán?” Nụ cười bên khóe môi Nam Hoa Cẩn rất sâu, giống như một đóa hoa anh túc, diêm dúa lẳng lơ đầy tà ác.
Mạc Đông Lăng và Nông Dịch Tiêu cùng hít sâu một hơi, phe thua trở thành vật đấu giá ở chợ đêm? Không phải chứ! Chỉ có lão tam tà ác bại hoại mới nghĩ ra được cách này! Chơi cược lớn quá!
Nhưng tuyệt đối không thể để cho gian kế của hắn ta thành công được!
Vì vậy, bốn con mắt cùng lúc nhìn về đại ca, hi vọng anh mở miệng ngăn cản đề nghị của lão tam, dù sao chợ đêm ở Las Vegas nổi tiếng hỗn loạn, giang hồ loạn đảng nhiều vô kể.
Nhưng có một thứ, đó chính là công bằng.
Chỉ cần đứng trên sàn đấu giá, một khi đã bị người ta mua rồi, không ai có quyền phản bác.
Đây cũng chính là lý do làm cho nơi ấy trở thành một nơi kinh khủng, bởi vì người mua rất phức tạp, không biết sẽ bị hạng người nào mua, mà chờ đợi__chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Bỏ trốn, chỉ là mơ mộng hão huyền!
Bởi vì có chạy trốn tới nơi nào đi nữa, đều bị toàn thế giới truy nã, cho đến khi sinh mạng kết thúc mới thôi.
Lông mày Đằng Cận Tư nhíu lại, nhàn nhạt liếc mắt tựa vào bên cửa sổ cạnh lão tam, “Không tệ, đủ kích thích.”
Giây phút ấy, lòng của Mạc Đông Lăng và Nông Dịch Tiêu lạnh toát, hai người này đúng là đại phúc hắc vô địch, trời ạ! Ván này chơi lớn quá rồi.
Nghe đại ca đồng ý, Nam Hoa Cẩn cười vui vẻ ngây thơ như em bé, “Dĩ nhiên, nếu bị một kẻ tồi tệ mua, ba người còn lại sẽ nghĩ cách cứu người kia ra ngoài, nếu như cố chịu được, vậy thì để hắn tự nghĩ cách trốn ra đi.”