Bầu trời cuối thu trong xanh, xanh một màu xanh rất khác, từng làn mây gợn lăn tăn trên nền trời trong vắt.
Cả đời chỉ có một ngày duy nhất, vậy mà không hiểu sao lại lựa đúng hôm nay mà tắc đường. Mắt thấy không thể hết tắc đường sớm, Lam Tử Tuyết đành phải xuống xe taxi, tay vơ vội cái túi rồi vừa cắm đầu chạy vừa không ngừng xem đồng hồ. Chỉ còn hơn 30 phút nữa là tới giờ rồi, cô phải nhanh lên mới được!
Mà ở một nơi khác Bích Chi cũng đang lo lắng không kém, hai tay cứ giữ lấy váy cưới mà đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
Đáng lẽ cô không nên bất cẩn như vậy, để quên sợi dây chuyền của mẹ cô cho ở nhà, càng không nên nhờ Lam Tử Tuyết đi lấy hộ, đã lâu như vậy vẫn chưa về, không biết có chuyện gì không nữa!
Ngay cả thợ trang điểm đứng kế bên cũng sốt ruột không kém, vò đầu bứt tai mà nhìn lên đồng hồ, vừa định lấy xe ra ngoài tìm thì cửa bật mở.
"Xin lỗi cậu nhé, vừa rồi kẹt xe một lúc lâu..." Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa kịp nói xong, Bích Chi đã nhào lên ôm chầm lấy cô, đem nước mắt nước mũi hoàn cùng lớp phấn trang điểm không ngừng quẹt lên vai cô, giọng run run trách móc.
"Vậy cậu cũng phải gọi điện cho mình chứ! Dọa chết mình rồi!" Tức giận giậm chân vài cái. Lam Tử Tuyết ngơ ra một lúc rồi trộm cười, liên tục xin lỗi lấy lòng Bích Chi, đồng thời khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô.
Từ khi Tạ Phong rời đi đã được 3 tháng, đứa trẻ trong bụng Lam Tử Tuyết cũng theo đó từng ngày lớn lên, cũng may cô không bị ốm nghén, đứa trẻ cũng rất yên tĩnh, bác sĩ bảo chắc là do nó là con gái nên yên tĩnh là chuyện bình thường. Trong khoảng thời gian này Lam Tử Tuyết hạn chế tối đa suy nghĩ nhiều, ngoài hằng ngày tới Wisteria và dạo phố ra thì cũng không làm gì nhiều, cô không muốn để đứa trẻ trong bụng bị ảnh hưởng. Ngược lại Bích Chi lại biến thành một bà mẹ cằn nhằn, suốt ngày cứ rảnh rỗi là bám lấy cô không ngừng, còn không quên lải nhải bên tai cô những điều tốt cho thai nhi, những việc không nên làm, Lam Tử Tuyết còn nhiều lần nghĩ, có khi người mang thai là Bích Chi mới đúng kìa.
"Cậu chạy bộ đến đây á? Tớ đã nhắc bao nhiêu lần rồi, cậu bây giờ trong bụng còn đang mang một sinh mệnh đấy, bà cô của tôi ơi, sao cậu không biết cẩn thận gì hết hả, lỡ làm đau con nuôi của tớ thì sao?" Bích Chi kéo tay Lam Tử Tuyết đến chỗ có ghế ngồi, cúi người xuống xoa bụng cô, còn đặt tai lên bụng Lam Tử Tuyết, rất thích chí nghe ngóng động tĩnh của bé con. Bé con hình như nhận thức được, khẽ cựa mình.
"Ai nói tớ sẽ để cậu làm mẹ nuôi của con tớ hả, thích thì tự sinh một đứa đi!" Lam Tử Tuyết vờ đẩy Bích Chi ra, gọi thợ trang điểm đến chỉnh lại lớp phấn trên mặt cô.
Bích Chi bĩu môi, liếc Lam Tử Tuyết một cái rồi mới không tình nguyện ngồi yên để thợ trang điểm chỉnh trang cho cô.
Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, ngay cả tã cũng từng mặc chung một cái, từ cấp một đến cả đại học không chỉ là cùng trường mà còn là cùng lớp, cùng bàn, có thể nói là dính nhau còn hơn sứa, đã sớm xem nhau như người thân, đối với chị em ruột chỉ hơn chứ không kém.
Nhìn thấy Bích Chi khoác trên mình váy cưới trắng ngà, tay trong tay cùng người cô yêu thương bước vào lễ đường, Lam Tử Tuyết có một cảm giác không nói thành lời. Quả thực cô đang vui cho hạnh phúc của Bích Chi, nhớ tới lúc nhỏ đã từng hứa sẽ cùng nhau mặc áo cưới cùng một ngày, cùng lên xe hoa chung một ngày, nhưng hôm nay chỉ có mình Bích Chi mặc váy trắng, mỉm cười hạnh phúc trên lễ đường, tim Lam Tử Tuyết ẩn nhẫn một cảm giác chua xót.
Chỉ là tức cảnh sinh tình, đột nhiên nhớ đến người đó rồi cứ thế nghĩ nhiều rồi nhiều thêm một chút mà thôi. Không biết lúc này người đó đang làm gì, công việc có thuận lợi không, có đang nhớ đến cô không?
Cánh tay vô thức đặt lên bụng, Lam Tử Tuyết cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Trong người cô bây giờ còn đang mang một sinh mệnh nhỏ, Bích Chi nói đúng, cô không thể cứ nhớ đến người đó một chút lại khóc, càng không thể dễ xúc động như vậy, phải an tĩnh, an tĩnh lại!
Phía trên kia vị linh mục già đang tuyên thệ, phía dưới lại bắt đầu nhao nhao lên, vốn dĩ khách mời hôm nay cũng khá đông nhưng mọi người đều rất trật tự, trong nháy mắt tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng động lạ kia.
"Ông chú, Thế Hy không thấy gì hết, mau, mau bế Thế Hy lên!"
"Ông chú, mau nhìn xem, cô dâu xinh đẹp chưa kìa, cái váy đó Thế Hy cũng muốn mặc!"
Lam Tử Tuyết dở khóc dở cười. Chỉ cần nghe giọng cô cũng biết chính là ông anh nhà mình mang theo tiểu bảo bối nhỏ đến đây rồi, lúc phát thiệp mời còn nói không muốn đi, chắc là bị tiểu quỷ kia lôi đi rồi!
Lam Tử Tuyết vừa cười vừa tiến đến chỗ hai người. Sắc mặt Lam Tử Uy bây giờ đã thối lắm rồi, mà Thế Hy tội nghiệp lại chẳng biết gì, còn không ngừng quay qua quay lại trên cổ hắn, nếu cô còn không nhanh, tiểu quỷ này không chừng sẽ bị làm thịt mất thôi!
Nghĩ thế Lam Tử Tuyết liền gia tăng cước bộ, đông người như vậy khiến cô phải vật vã lắm mới lết được vài bước, hai mắt chỉ chú ý phía trước mà quên nhìn dưới chân mình, cuối cùng vấp phải phần vải cuốn lại của tấm thảm đỏ mà ngã xuống.
Lam Tử Tuyết đã cật lực áp chế tiếng hét của mình, thế nhưng tiếng hét khi ngã xuống của cô vẫn thành công thu hút sự chú ý của mọi người, dường như vô thức mà lùi xa ra xô.
Xong rồi! Lần này không chỉ mình mất mặt, ngay cả bảo bối nhỏ trong bụng cũng mất mặt luôn rồi! Lam Tử Tuyết cảm thấy muôn cười sự vụng về, bất cẩn của mình nhưng lại không cười được, cơn đau thấu tâm can như xé rách thân thể truyền lên từ phần bụng dưới khiến cô hoàn toàn kiệt sức. Dùng toàn bộ sức lực vươn cánh tay đến bụng mình, Lam Tử Tuyết đau đến nhăn mày, yếu ớt cười hỏi:
"Bé con, con còn đó không?"
Bé con không trả lời, Lam Tử Tuyết rất muốn hỏi tiếp nhưng sức lực đã cạn kiệt, cánh tay nắm chặt lấy phần áo ở bụng, cứ thế mà ngất đi.
Bích Chi trông thấy Lam Tử Tuyết đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, máu đỏ tươi thấm ướt váy cô thì sắc mặt tái mét, vội chạy lại đỡ lấy thân ảnh Lam Tử Tuyết, nắm chặt lấy tay cô.
"Cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!" Bích Chi dùng hết sức bình sinh mà hét lên, cô thực sự sợ, rất sợ Lam Tử Tuyết sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. Bàn tay run run siết chặt lấy tay Lam Tử Tuyết, nước mắt chảy dài trên má.
"Tử Tuyết, cậu mở mắt ra nhìn tớ đi, đừng làm tớ sợ!"
Lam Tử Tuyết quả thực mở mắt, là vì tiếng hét của Bích Chi mà mơ hồ mở mắt nhưng thần trí cô lại không ổn định lắm, bàn tay nhuộm màu đỏ tươi tanh nồng của máu giữ lấy tay Bích Chi, thều thào:
"Con... con..."
Cũng may gần đây là bệnh viện K, xe cấp cứu đã nhanh chóng tới nơi, Bích Chi quệt nước mắt, để Lam Tử Uy bế Lam Tử Tuyết lên xe cấp cứu, bản thân luôn luôn bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, hơi thở ngày càng yếu ớt của Lam Tử Tuyết khiến cô sợ hãi, bất an đến tột cùng, chỉ sợ buông tay ra là mình sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
"Tử Tuyết, cậu phải cố lên!"
"Tử Tuyết, nghĩ đến con cậu, gắng lên!"
"Tử Tuyết..."
Bích Chi vừa khóc vừa nói đã gần như kiệt sức, đến cuối cùng chỉ có thể gọi tên Lam Tử Tuyết. Lam Tử Uy thì trầm ổn hơn, hắn không nói bất kì một lời dư thừa nào, ánh mắt trước sau vẫn đặt trên người Lam Tử Tuyết, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Em ấy nhất định sẽ không sao đâu!"
**À, bữa trước quên nói chuyện quan trọng, chương này là spoil cho phần 2 nhé ^^ Phần 2 dự là ngược tâm là chủ yếu và sẽ được mình up sau Tết nhé ^^
Mọi người ăn Tết vui vẻ