Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 96: Hai gã đàn ông đen đủi trên con đường đến tim người yêu

Không biết qua bao lâu sau, Chu Vọng Trác cuối cùng cũng có hồi âm.
Chỉ có mỗi chữ “ừ” nhạt thếch.
Tạ Tử An nhìn đăm đăm chữ “ừ” trên màn hình, xoa xoa cằm.


Này là biết gã không thích Khúc Úc Sơn rồi đúng chứ? Giờ mà giải thích thêm khéo lại thành lạy ông tôi ở bụi này, thôi, cứ vậy đi.
Thế nên Tạ Tử An không trả lời lại nữa.
————
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoắng một cái đã đến Tết Nguyên Đán.


Tết năm ngoái Thôi Nịnh cũng ăn Tết ở biệt thự nhà họ Khúc, và năm nay cũng vậy. Văn phòng của Lâm Chí Minh được nghỉ Tết bắt đầu từ hôm hai chín, và Thôi Nịnh cuối cùng cũng có một ngày nghỉ được gọi là trọn vẹn. Khoảng thời gian này Thôi Nịnh cứ mải xoay vòng liên tùng tục trong guồng quay công việc, chưa biết mùi được nghỉ nó là thế nào.


Đêm hai chín Tết, cậu đi ngủ rất sớm, sáng sau dậy thì thấy Khúc Úc Sơn vẫn đang ngủ say bên mình. Thôi Nịnh thức dậy với tâm trạng cực tốt, vào bếp làm một bữa sáng thịnh soạn đã lâu chưa làm, sau rồi vào đánh thức người đẹp đang say ngủ của mình.


Rặng mi dài của Khúc Úc Sơn khẽ chớp động, mở he hé mắt, con ngươi xanh biếc đẹp như ngọc, rực rỡ đón ánh ban mai.
“Mấy giờ rồi?” Khúc Úc Sơn mơ hồ hỏi, hắn còn chưa tỉnh hẳn.


“Chín giờ rồi, dậy ăn sáng đi, không phải lát nữa còn đi siêu thị mua đồ rồi về biệt thự sao?” Ngón tay Thôi Nịnh nhẹ nhàng lướt qua má Khúc Úc Sơn, gò má mới được đón ngày mới nên có hơi nong nóng.
Khúc Úc Sơn trở người, vùi mặt mình vào lòng Thôi Nịnh, “Không muốn dậy đâu.”


Dù nói là nói thế nhưng ngay giây tiếp theo hắn vẫn ườn thân bò dậy.
Ba hắn đang đợi ở biệt thự chờ họ về đấy, vẫn là nên về sớm với ông thì hơn.
Lúc rửa mặt, Khúc Úc Sơn có hỏi Thôi Nịnh, “Em cũng được nghỉ Tết tám ngày chứ?”


“Vâng, nhưng em muốn đi làm sớm.” Thôi Nịnh đưa khăn mặt khô trên tay cho Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn lau mặt rồi nhìn Thôi Nịnh, bởi lịch trình bận rộn trong thời gian dài nên nom Thôi Nịnh đã sụt cân kha khá.
“Có vất quá không em?” Hắn hỏi.


Thôi Nịnh lắc đầu, “Không sao đâu anh, được rồi, rửa mặt xong chúng mình đi ăn sáng thôi.”


Đây là lời thật lòng của Thôi Nịnh, quả thực bây giờ cậu không cảm thấy khổ cực chút nào. Đợt đầu cũng có vẻ hơi khó nhọc, nhưng từ khi xác định tình cảm với Khúc Úc Sơn và chắc chắn rằng mình sẽ không buông tay đối phương, thì mỗi một phần nỗ lực mà cậu trả giá hết thảy đều có ý nghĩa.


Chỉ là do quá bận nên thời gian được ở bên Khúc Úc Sơn đã phải giảm đi rất nhiều, và đây cũng chính là chuyện duy nhất khiến cậu thấy khổ.


Ăn sáng xong, Thôi Nịnh lái xe đưa Khúc Úc Sơn đến siêu thị lớn ở gần biệt thự, trên đường đi Khúc Úc Sơn có bảo với Thôi Nịnh là: “Giờ em cũng bận thế này rồi thì đi xe bus cũng không tiện. Trong gara ở nhà anh có mấy chiếc xe đấy, nay em chọn một em mà đi, hoặc nếu không ưng em nào thì mua em mới cũng được.”


Thôi Nịnh không từ chối đề nghị của Khúc Úc Sơn, nhưng cậu lựa chọn mua một chiếc mới vì xe của Khúc Úc Sơn đắt quá, không hợp cho cậu lái đi làm cả đi học.


Siêu thị mà hai người đến là hệ thống thành viên, phải có thẻ thành viên thì mới được vào. Vốn là đồ Tết đã được sắm xong rồi, nhưng hai hôm trước ba Khúc đã đến trại trẻ mồ côi thăm trẻ em nên đã bảo chú tài xế mang hết đồ Tết nhà mua tới trại trẻ.


Đồ Tết được mang đi tặng hết, mà cô giúp việc lại đã về quê ăn Tết nên ba Khúc đành phải bảo Khúc Úc Sơn cả Thôi Nịnh ghé siêu thị gần nhà sắm lại, vì nghĩ dù gì sau này đôi chồng chồng son này cũng sẽ sống riêng nên tiện thể xem xem đôi này có lo liệu được sinh hoạt hay không.


Khúc Úc Sơn rất ít khi đi siêu thị, tuy rằng hắn có thẻ thành viên ở đây. Hắn mù tịt cái chuyện mua sắm này luôn, có mấy loại thức ăn hắn còn chẳng nhận ra nổi, vì thế mà sau khi vào siêu thị thì đây hoàn toàn là sân nhà của Thôi Nịnh.


Thôi Nịnh đẩy xe đi trước, Khúc Úc Sơn tò tò theo sau, thấy cái gì trông quen quen là túm ngay bỏ vào xe đẩy.
Khi đi ngang qua một quầy hàng, Khúc Úc Sơn vươn tay với lấy một món, người bên cạnh cũng đồng thời đưa tay ra.
Khúc Úc Sơn dừng lại, muốn nhường cho người kia lấy trước, bỗng nghe thấy một tiếng gọi.


“Tiểu Úc?”
Là giọng của Chu Vọng Trác.
Khúc Úc Sơn giật mình ngẩng lên, bất ngờ thấy người đứng bên cạnh thực sự là Chu Vọng Trác. Lần cuối cùng hai người gặp nhau là trong tang lễ của cha Chu, lúc ấy trông Chu Vọng Trác rất tiều tụy, đôi mắt trống rỗng vô hồn.


Còn giờ trông anh đã tốt hơn khá nhiều, chỉ là trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc ấy vẫn chẳng hề hé nụ cười dịu dàng như xưa nữa, anh nhìn Khúc Úc Sơn gần như là hờ hững, giọng điệu cũng cực kỳ bình thản, “Em lấy đi.”


Khúc Úc Sơn không dám ở cùng Chu Vọng Trác lâu, bèn bỏ của chạy lấy người đi tìm Thôi Nịnh. Nãy hắn vừa mới sai Thôi Nịnh đi lấy kem, tự nhiên hắn lên cơn thèm kem ghê gớm.
Lúc tìm được Thôi Nịnh thì cậu hãy còn đang chọn kem, thấy hắn tới liền hỏi ngay: “Anh còn muốn ăn vị gì nữa?”


Khúc Úc Sơn chọn bừa hai hộp rồi bảo, “Này đủ rồi, mua xong đồ chưa?”
Thôi Nịnh nghe ra Khúc Úc Sơn đã muốn về, bèn nhìn xe đẩy đã chất đầy hàng, nghĩ bụng ba ngày thế này chắc cũng đủ rồi, đằng nào hai hôm nữa cậu cũng tới mua tiếp, “Xong rồi, chúng mình về thôi.”


Mãi cho về đến biệt thự, Khúc Úc Sơn cũng không kể chuyện đã gặp Chu Vọng Trác cho Thôi Nịnh, bởi hắn nghĩ Thôi Nịnh mà nghe chắc chắn sẽ lên cơn ghen ngay, vả lại quan hệ của Thôi Nịnh với Chu Vọng Trác cũng có phần khó nói, vậy nên không nhắc đến cũng là tốt cho Thôi Nịnh.


Nhưng cuộc sống mà, nào ai đoán trước được chữ ngờ, lúc xế chiều, cô giúp việc nhà Chu Vọng Trác đột nhiên xách một túi lớn đồ ăn vặt mà Khúc Úc Sơn muốn mua ở siêu thị nhưng cuối cùng cũng không lấy sang, bảo là Chu Vọng Trác đưa cho Khúc Úc Sơn.


Ba Khúc ngớ người, Tết nhất lại cho một túi lớn quà vặt thế này là sao? Nếu là con nít thì chẳng phải nói, đằng này Khúc Úc Sơn nhà ông cũng đã thừa tuổi làm bố rồi mà sao vẫn bị Chu Vọng Trác cho quà vặt như trẻ con thế này hả giời.


Thấy đống quà vặt Chu Vọng Trác gửi, ánh mắt Thôi Nịnh liền vèo một phát dính chặt vào Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn chột dạ nhận lấy túi quà từ cô giúp việc rồi tỉnh bơ lảng sang chuyện khác: “Cô không về ăn Tết ạ?”


“Cô không nghỉ được, bà chủ hiện đang không được khỏe nên cần người chăm sóc cháu ạ.” Cô giúp việc cười khổ nói.
Nghe tin mẹ Chu không được khỏe, ý nghĩ muốn sang thăm bà của Khúc Úc Sơn lại càng thêm mãnh liệt.


Thôi Nịnh nhìn ra suy nghĩ của Khúc Úc Sơn, nên lúc sẩm tối có chủ động nhắc tới, “Nếu anh muốn sang thăm bác ấy thì cứ đi đi.”
Khúc Úc Sơn sửng sốt, “Anh…”


Thôi Nịnh là một người cực kỳ thông minh, mặc dù Khúc Úc Sơn không nói tại sao Chu Vọng Trác lại gửi quà vặt cho mình, nhưng từ hình logo siêu thị trên túi kết hợp với Khúc Úc Sơn đang mua đồ bỗng muốn về, thì cậu đã đoán được ngay chắc chắn là Khúc Úc Sơn đã gặp Chu Vọng Trác ở siêu thị.


Siêu thị lớn gần khu biệt thự như vậy, Chu Vọng Trác đến đó mua đồ cũng là chuyện bình thường.
Rồi ban nãy cô giúp việc nhà bên nói mẹ Chu đang ốm, Thôi Nịnh cũng nhìn thấu nỗi buồn trong mắt Khúc Úc Sơn. Về tình về lý thì cậu không nên ngăn Khúc Úc Sơn sang thăm.


“Úc Úc sang nhà bên thăm đi, em không sao đâu… Nói gì thì nói bà ấy cũng là bác của em, em không sang được, nhưng anh thì được.”


Khúc Úc Sơn nghe được những lời rộng lượng ấy của Thôi Nịnh thì không khỏi trao cho cậu một cái ôm đầy yêu thương, “Trước giờ ăn tối anh sẽ về, anh qua thăm một lúc thôi, nha.”
Cơ mà chuyến đi này của Khúc Úc Sơn đã không về kịp trước bữa tối.


Bữa cơm Tất niên biến thành bữa cơm của ba Khúc và Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn gửi tin nhắn cho ba Khúc báo không ăn cơm nhà, bảo mẹ Chu nhiệt tình giữ hắn lại ăn cơm quá, hắn không từ chối được.


Thật sự rất khó để từ chối, bởi Khúc Úc Sơn không ngờ rằng mẹ Chu sẽ phải sống dựa vào xe lăn thế này. Rõ ràng chỉ mới qua mấy tháng thôi mà mẹ Chu tựa hồ đã mất sạch tinh thần, toàn thân đẹp đẽ tao nhã đã biến thành một cái vỏ rỗng tuếch, dẫu đang đối mặt với con trai mình, bà cũng chẳng hề có phản ứng.


Trái lại, mẹ Chu sẽ có phản ứng khi gặp Khúc Úc Sơn, bà sẽ cười và gọi tên Tiểu Úc.
“Tiểu Úc tan học rồi à con?” Một câu của mẹ Khúc đã đóng đinh Khúc Úc Sơn tại chỗ.


Trí nhớ của mẹ Chu rất hỗn loạn, và không thể nhớ năm nay là năm nào. Bà không đáp lại Chu Vọng Trác bởi lẽ bà không nhận ra đó là con trai mình.


Chu Vọng Trác đã đưa mẹ Chu đi khám ở rất nhiều nơi, bác sĩ đều nói rằng có thể do mẹ Chu đã phải chịu một cú sốc tâm lý lớn nên không muốn đối mặt với thực tế nữa, và buộc mình phải sống trong quá khứ.


Mà trong quá khứ thì con trai Chu Vọng Trác của bà vẫn đang du học ở Pháp, chồng thì đi khắp thế giới để mở các cuộc triển lãm tranh, còn bà thì ở nhà nuôi cá trồng hoa.
Và đứa nhỏ nhà bên sẽ thường sang chơi với bà.


“Tiểu Úc đến đúng lúc quá, bác vừa mới định đi làm bánh cho con ăn đây. Haizz, tiếc là anh Vọng Trác của con không ở nhà, bằng không hai đứa đã được ăn cùng nhau rồi. À Tiểu Úc này, tối ở lại ăn cơm với bác nhé? Mọi người đi vắng hết rồi, chẳng còn ai ăn cơm với bác cả.”


Lúc mẹ Chu nói những lời này thì Chu Vọng Trác đang cúi xuống để lau tay cho bà, thế nhưng mẹ Chu lại chẳng mảy may để ý đến Chu Vọng Trác.
Đối mặt với một mẹ Chu như vậy, Khúc Úc Sơn thực sự rất khó để nói lời từ chối, chỉ đành phải ở lại ăn bữa cơm với mẹ Chu.


Còn ở phía bên kia, trong nhà họ Khúc.
Thấy Thôi Nịnh trông đã rầu thối người rồi mà vẫn gượng cười với mình, ba Khúc liền nói thẳng đuột: “Không muốn cười thì đừng cười, bác hiểu tâm trạng của con.”
Hai gã đàn ông đen đủi trên con đường đến tim người yêu, haizz.


Ba Khúc đặc biệt lấy một chai rượu ngon trong hầm rượu ra, “Qua hôm nay, tuy chưa đến sinh nhật nhưng con cũng coi như là đàn ông hai chục tuổi, có thể uống rượu rồi. Qua đây, nay bác với con uống trọn đêm nay, không say không về phòng nhớ.”
Ba Khúc bảo Thôi Nịnh khui rượu, còn mình thì đi mở nhạc.


Chưa đến hai phút sau, chỉ nghe thấy lời bài hát “Hãy khóc đi, khóc đi, khóc đi đừng ngại ngùng. Đàn ông có mạnh mẽ đến mấy cũng có quyền được yếu đuối…” vang vọng khắp căn phòng trống vắng.
Thôi Nịnh: “…”
———
Bên nhà họ Chu.


Có Khúc Úc Sơn ở đây, mẹ Chu rõ ràng đã vui hơn rất nhiều. Trên bàn cơm bà đã cười rất nhiều và hỏi han Khúc Úc Sơn độ này học hành thế nào, còn kể lại chuyện hồi nhỏ của Khúc Úc Sơn và Chu Vọng Trác.


Bà không thể nhớ hiện tại là năm nào, cũng không nhận ra con trai mình, thế nhưng những chuyện quá khứ bà lại nhớ rất rõ.


“Bác vẫn còn nhớ lần đầu tiên Tiểu Úc đến nhà bác chơi, lúc đó con mặc quần yếm với áo sơ mi trắng, tóc còn hơi xoăn xoăn nữa chứ, hệt hoàng tử nhỏ bước ra từ truyện cổ tích. Lúc ấy Vọng Trác cũng ngồi cạnh bác, xong bác hỏi nó là em trai nhà bên trông có giống hoàng tử nhỏ không, nó lại còn bảo là không giống nữa chứ…”


Mẹ Chu nói rất nhiều, càng nói về sau thì đã bắt đầu lung tung lộn xộn, trên mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chu Vọng Trác nhẹ nhàng đè lại bàn tay mẹ Chu rồi bảo, “Cũng muộn rồi mẹ, con đỡ mẹ lên nghỉ ngơi nhé.”


Đôi lông mày xinh đẹp của mẹ Chu khẽ nhăn lại, “Nhưng tôi còn chưa nói chuyện xong với Tiểu Úc mà.”
“Mai rồi nói tiếp nhé mẹ, Tiểu Úc phải về nhà học bài rồi.”


“À, ừ, chắc cũng bảy giờ rồi nhỉ, Tiểu Úc cũng phải về nhà ăn cơm học bài rồi.” Bà vừa mới mời Khúc Úc Sơn ở lại ăn cơm, xong giờ đã quên sạch hết.
Chu Vọng Trác đưa mẹ Chu lên lầu, Khúc Úc Sơn cũng đồng thời đứng lên, “Vậy em…”


Lời còn chưa dứt, Chu Vọng Trác đã ngoảnh lại nhìn hắn, đáy mắt lộ ra vẻ ảm đạm, “Đợi anh chút nhé, anh có đồ muốn đưa cho em.”