Hôm nay là ngày Lâm Chí Minh về trường Đại học B giảng bài, ngay từ sáng sớm giảng đường đã chật cứng sinh viên, ai nấy đều mong tranh được vị trí đắc địa. Thôi Nịnh tranh được một chỗ mé mé trên hàng thứ ba.
Đúng 8h15′, Lâm Chí Minh bước vào giảng đường.
Lâm Chí Minh cũng trạc tuổi ba Khúc, nhưng hai hàng tóc mai đã trắng muốt. Không giống với huyền thoại mà báo chí đồn đại, ở ngoài đời Lâm Chí Minh trông rất hòa nhã dễ gần, giống như những bậc cha chú trong nhà, chứ không giống một Trader tiếng tăm lẫy lừng đã làm đảo điên giới tài chính bấy lâu.
Lâm Chí Minh dạy theo lối đơn giản, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giữa buổi học ông có hỏi một vài câu và ai nấy cũng đều có thể trả lời được. Cuối buổi học, ông liền hỏi một câu chốt sổ có vẻ khó hơn.
Câu hỏi này vốn coi như giữ lại để làm bài tập về nhà, buổi học lần sau ông sẽ hỏi lại, nếu không có ai trả lời được thì ông sẽ giảng luôn đáp án.
Nhưng không ngờ tới, mới ra câu hỏi chưa đầy hai phút đã có người giơ tay.
“Nhanh vậy đã có bạn nghĩ ra rồi? Tốt lắm, mời bạn đang giơ tay đứng lên trả lời.” Lâm Chí Minh mời bạn sinh viên đang giơ tay, giây phút nhìn thấy mặt đối phương, ông tức thì sửng sốt, thế cho nên nhất thời không nghe thấy đối phương đã nói gì.
Thôi Nịnh nêu ra suy nghĩ của mình nhưng lại không nhận được lời nhận xét, không khỏi hơi nhíu mày, nghi ngờ mình đã trả lời sai câu hỏi, thậm chí còn trả lời quá ngu.
“Ý kiến của em khá hay, nhưng vẫn còn đôi chút vấn đề.” Lâm Chí Minh hoàn hồn, bắt đầu chỉ ra lỗi sai và sửa lại câu trả lời của Thôi Nịnh. Quả đúng là Trader huyền thoại mà ai cũng muốn bắt chước, chỉ với vài câu thôi đã khiến Thôi Nịnh như được giác ngộ ở tầng cao nhất.
Sau giờ học, các sinh viên nháo nhào vây quanh Lâm Chí Minh và muốn hỏi vài câu, song rất nhanh trợ lý của Lâm Chí Minh đã xuất hiện và hộ tống ông ra ngoài. Khi chuẩn bị bước ra khỏi tòa giảng đường, Lâm Chí Minh liền ngoảnh lại nhìn, vẻ mặt như có điều suy tư.
——-
Nhìn thấy Thôi Nịnh chăm chỉ cố gắng như thế, Khúc Úc Sơn không khỏi xấu hổ cho cuộc sống nhàn tản của mình. Cơ mà hắn quả thực cũng có chuyện cần phải làm rồi. Hắn biết trong truyện mình đã phá sản như nào, chính là vì một dự án.
Bên phía Tây thành phố có một mảnh đất khá ngon nghẻ khiến rất nhiều tập đoàn thi nhau giành giật. Khúc Úc Sơn cũng tham gia đấu thầu và đã trúng thầu. Tuy nhiên sau khi trúng thầu, Khúc Úc Sơn mới phát hiện dự án này là một cái động không đáy, nó đã giam cứng vốn lưu động của hắn.
Vốn lưu động bị giam cứng khiến chuỗi vốn hoạt động lập tức đứt đoạn, làm cho một lượng lớn đơn hàng bị tồn đọng, không thanh toán được chi phí nguyên vật liệu và không đi được lô hàng nào. Mà họa vô đơn chí, đi vay tiền ngân hàng thì bộ phận kiểm toán phía trên lại bất ngờ xuống kiểm tra.
Càng về sau, Khúc Úc Sơn lại càng thêm sốt ruột muốn moi tiền của mình ra khỏi cái động không đáy này, thế nhưng lại đi sai đường, một bước sai, từng bước sai, và cuối cùng chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Tất nhiên là Khúc Úc Sơn vốn không phá sản dễ dàng như vậy, thực tế là trong này đã có sự nhúng tay của Chu Vọng Trác.
Đây là diễn biến trong truyện, Khúc Úc Sơn vẫn luôn lo không biết mình có bị phá sản không thì hai ngày sau bỗng nhận được tin sắp mở thầu công khai mảnh đất đó.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, vô số tập đoàn xí nghiệp ở Hoa Đông đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Song tập đoàn có đủ tiềm lực để tham gia cuộc chiến gay gắt này lại chẳng có nhiều lắm, và tập đoàn của Khúc Úc Sơn được xem là một trong những đối thủ đáng gờm.
Nội dung cuộc họp sáng nay của công ty Khúc Úc Sơn là về mảnh đất này. Khúc Úc Sơn ngồi trên ghế chủ tịch, lắng nghe nhân viên đưa ra ý kiến, cuối cùng bình tĩnh kết luận: “Chúng ta sẽ không tham gia vào dự án này.”
Lời vừa được nói ra, ngay cả Sở Lâm cũng lộ vẻ kinh ngạc, có điều y cũng không hỏi ngay trước mặt mọi người, mà chỉ thầm ghi nhớ rồi hỏi Khúc Úc Sơn vì sao lại đưa ra kết luận này khi chỉ có hai người ở riêng với nhau.
“Từ góc độ dài hạn thì dự án này cực kỳ có triển vọng. Nếu chúng ta thành công thì rất có thể trở thành tập đoàn đứng số một số hai Trung Quốc đấy sếp.”
“Chuyện này không đơn giản thế đâu Sở Lâm ạ. Cậu cũng vừa nói là từ góc độ dài hạn đấy, chúng ta cũng đang có khá nhiều dự án đang triển khai mà, nếu ôm thêm dự án này nữa thì sẽ quá sức, không kham nổi đâu. Ý kiến của anh vẫn giữ nguyên như trong cuộc họp, không tham gia.” Khúc Úc Sơn nói.
Sở Lâm sau khi im lặng một hồi, mới gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Tin tức Khúc Úc Sơn không tham gia đấu thầu đã được tung ra rất nhanh, sau khi biết tin, liền có rất nhiều người đến hỏi thăm nghe ngóng, Khúc Úc Sơn bèn nói thẳng luôn là do dạo này sức khỏe không tốt nên không đủ sức để làm dự án này. Không lâu sau, Tạ Tử An cũng gọi điện tới.
“Lô sếp Khúc, miếng bánh siêu to khổng lồ thế này mà chú em không định ăn à, thế thì anh đây đành phải ăn rồi.” Tạ Tử An đã đánh giá qua dự án này, nếu không có Khúc Úc Sơn thì khả năng trúng thầu cao nhất chính là gã. Đồng thời gã cũng tò mò tại sao Khúc Úc Sơn lại rút khỏi cuộc đấu thầu lần này.
Khúc Úc Sơn nghĩ Tạ Tử An cũng coi như là Nguyệt Lão se duyên cho mình, cho nên ngẫm nghĩ một hồi rồi khéo léo khuyên nhủ gã đừng tham gia đấu thầu làm gì.
Tạ Tử An hỏi: “Sao lại không đấu thầu? Dự án này bên anh đánh giá rồi, tỷ suất lợi nhuận cao vô cùng. Không tới năm năm là giá trị con người anh có thể tăng lên gấp bội đấy.”
“Anh chắc là sẽ tăng gấp bội, chứ không phải là lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?” Khúc Úc Sơn thoáng ngừng, “Thầy Tạ à, tôi khuyên anh đừng dính vào làm gì, dự án này không ngon ăn như anh tưởng đâu.”
Không biết là Tạ Tử An có nghe hay không mà chỉ nghe thấy gã bật cười khẽ, một lát sau mới nói: “Anh còn có chút việc, cúp máy nhé.”
Ba tháng sau, Tạ Tử An trúng thầu.
Khúc Úc Sơn: “…”
Khúc Úc Sơn cũng chỉ có thể cầu trời phù hộ độ trì cho Tạ Tử An. Nếu mai sau đối phương quả thật rơi vào cảnh lưu lạc nhặt rác, thì nếu hắn có vô tình gặp, chắc chắn hắn sẽ mời Tạ Tử An bữa cơm tử tế.
Vào cuối học kỳ một năm học đầu tiên của Thôi Nịnh, ba Khúc đã sắp xếp cho Thôi Nịnh đến công ty của bạn mình để thực tập vào kỳ nghỉ đông. Tuy nhiên một ngày trước khi đi, Thôi Nịnh bỗng nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
“Alo, xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của bạn Thôi Nịnh không?”
“Đúng rồi, xin hỏi anh là ai vậy ạ?”
“Tôi là trợ lý riêng của Giáo sư Lâm Chí Minh. Giáo sư Lâm rất ấn tượng với câu trả lời của bạn Thôi trong buổi giảng lần trước, vì vậy mong có thể hẹn bạn ra ngoài gặp mặt vào ngày mai. Không biết bạn có thời gian rảnh không nhỉ?”
Thôi Nịnh có phần ngạc nhiên khi nghe bảo Lâm Chí Minh muốn gặp mình. Nhưng bởi đối phương là Lâm Chí Minh nên cậu đã chấp nhận cuộc hẹn có vẻ kỳ lạ này.
Địa điểm hẹn là phòng riêng của một quán trà.
Thôi Nịnh kể cho Khúc Úc Sơn nghe về buổi hẹn này, Khúc Úc Sơn cũng thấy hơi dị, “Hẹn riêng một mình em làm gì? Lại còn cách lần giảng bài trước xa lắc xa lơ nữa chứ, em có sợ không? Mai cần anh đi cùng không?”
Thôi Nịnh không nghĩ Lâm Chí Minh là loại biến thái lừa lọc sinh viên, nhưng mà thấy Khúc Úc Sơn quan tâm rồi nhìn mình bằng đôi mắt lắng lo, suy nghĩ của cậu liền thay đổi, “Cũng hơi ạ.”
“Thế mai chúng mình sẽ cùng đi. Anh bảo Sở Lâm đặt phòng riêng sát bên, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì gọi điện ngay cho anh nhớ.” Khúc Úc Sơn mới vừa moi được di động ta, một cánh tay đã ôm siết lấy eo hắn.
“Úc Úc ơi.” Hơi thở nóng rực đột nhiên phả vào nơi màng nhĩ.
Khúc Úc Sơn tức thì trở nên cảnh giác, túm lấy cánh tay trên eo của Thôi Nịnh hòng lấy ra, “Anh nhớ hình như anh vẫn chưa làm xong việc, đi làm tiếp đây.”
Đứng dậy co chân chạy biến, bỏ mặc vẻ mặt càng lúc càng u oán của cậu sinh viên phía sau.
Kể từ sau hôm văn phòng play thì hai người cũng chưa ấy ấy thêm lần nào, nhiều nhất cũng chỉ là Thôi Nịnh đè Khúc Úc Sơn ra mà hôn, một phần là do cậu đang rất bận, phần cũng vì Khúc Úc Sơn phòng bị cậu, chỉ cho cậu hôn chứ nhiều hơn là ứ cho.
Chả có nhẽ do lần trước đã làm quá trớn?
Cơ mà rõ ràng cậu rất nghe lời là chỉ làm một lần thôi mà.
——–
Khúc Úc Sơn trốn vào thư phòng, cũng chẳng có việc gì làm bèn video call cho mẹ Khúc. Mẹ Khúc đã bay về Belarus, hôm về ba Khúc cũng cùng đến sân bay tiễn bà, còn Thôi Nịnh thì không đến được do phải đi học.
Mẹ Khúc ôm Khúc Úc Sơn trước, dặn dò rất nhiều rồi mới nhìn sang ba Khúc đang đứng bên cạnh. Ba Khúc vốn đang nhìn chăm chú mẹ Khúc, song thấy bà nhìn sang, lại liếc mắt sang chỗ khác, chưa được vài giây lại vòng về, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ngặt nỗi mẹ Khúc nào có hiểu được rối rắm của ba Khúc, thấy thế, bà liền chủ động bước tới ôm chầm lấy ông, “Cảm ơn đã cho em ở cùng trong khoảng thời gian này, còn cho em xuống hầm rượu phê pha nữa chứ. Em phải về rồi, anh với Tiểu Úc nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.”
Ba Khúc mấp máy môi, cuối cùng cũng nặn được ra một câu khô khốc, “Em cũng vậy.”
Bấy giờ liền vang lên tiếng báo chuyến bay của mẹ Khúc sắp cất cánh, mẹ Khúc buông tay, chào tạm biệt hai cha con rồi xoay người đi vào cổng lên máy bay.
Ba Khúc đứng sững tại chỗ, đăm đăm dõi mắt nhìn cho đến khi chẳng còn thấy bóng dáng người nữa, bấy giờ bước chân ông mới khẽ động, “Đi thôi.” Nói với con trai mình.
Khúc Úc Sơn vỗ vỗ bả vai ba Khúc, hắn hiểu tâm tư của ba, nhưng hắn cũng chẳng thể làm được gì.
———-
Trong điện thoại, trông mẹ Khúc vẫn tươi trẻ xinh đẹp như xưa. Mang trong mình dòng máu người Belarus, bởi vậy mà dẫu cho đã ngoài bốn mươi, nhưng bất kể là gương mặt hay vóc dáng của bà đều vẫn được gìn giữ rất đẹp.
Sau khi nói chuyện của mình xong, bà bèn hỏi về cuộc sống gần đây của Khúc Úc Sơn, sau rồi nhắc đến một người.
“Mấy nay Vọng Trác có gọi điện cho mẹ, còn gửi cả quà tới nữa.” Lời của mẹ Khúc khiến Khúc Úc Sơn bất chợt rùng mình.
“Anh ta gửi quà gì cho mẹ thế ạ?”
“Không có gì to tát, chỉ là hoa thôi, bảo là tự tay trồng.” Mẹ Khúc ôm chậu hoa bên cạnh vào màn hình, “Chỉ gửi chậu hoa thôi mà thuê gửi hẳn bằng máy bay, cũng quá có tâm rồi.”
Những bông hoa trên màn hình phô bày trước mắt Khúc Úc Sơn ——
Là hoa Nhài vàng, được mệnh danh là nước hoa Pháp, hay còn gọi là Nụ hôn vàng.
“Trừ gửi hoa ra thì anh ta còn nói gì khác không mẹ?” Khúc Úc Sơn lo lắng hỏi.
Mẹ Khúc nhớ lại: “Chỉ dặn mẹ những lưu ý khi chăm loài hoa này thôi, ngoài ra không có gì khác. À không phải mẹ thằng bé dạo này không khỏe sao, mẹ liền hỏi nó dạo này thế nào. Nó bảo mẹ nó đang nằm viện, hôm nào cũng phải đi qua lại hai nơi để chăm mẹ. Haizz, cũng khổ thật.”
Khúc Úc Sơn nghe xong cũng thấy khá khó chịu. Mặc dù hắn sợ Chu Vọng Trác, nhưng hắn lại thực sự rất quý bác gái Chu. Hắn rất muốn đến thăm bác Chu, song lại sợ gặp phải Chu Vọng Trác.
———-
Hôm sau, Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh lên đường đến quán trà đã hẹn trước. Không thể không nói năng lực học tập của Thôi Nịnh thực sự quá đỉnh, ngày nào cậu cũng mải miết học hỏi kiến thức chuyên môn, thế mà vẫn thi được bằng lái xe ngay lần đầu tiên, thậm chí còn mới lấy bằng chưa được ấm tay đã lái xe vèo vèo rồi, còn lái rất vững nữa chứ.
Hôm nay Thôi Nịnh lái xe, còn Khúc Úc Sơn ngồi ghế phó lái.
Khúc Úc Sơn hãy còn đang suy nghĩ về chuyện hoa Nhài vàng, hắn bèn lôi di động lên mạng seach xem nó ra sao, vừa mới gõ được cái tên, dòng ý nghĩa[ ] của loài hoa này đã đập vào mắt hắn ——
Chỉ yêu mình em.
[ ] Ý nghĩa của hoa Nhài vàng này bên Tàu và bên mình giải nghĩa khác nhau nhé các ông. Bên Tàu thì giải nghĩa là “Chỉ yêu mình em”, còn bên mình thì giải nghĩa là sự ngọt ngào, duyên dáng, tao nhã và biểu trưng cho hy vọng và hạnh phúc.
———