Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 52: Vì rất muốn gặp một người mà nóng lòng chạy đến

Sau khi nói xong, dường như Sở Lâm thoáng nghe thấy tiếng hít thở khá nặng nề phía đầu dây bên kia
“Cậu Thôi?” Sở Lâm nghi ngờ hỏi.
Lúc này Thôi Nịnh đang ngồi xổm ở cửa sau quán bar, một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại thì ấn vào bụng.


Cậu lại quên ăn cơm, cảm giác nóng rát trong dạ dày vẫn âm ỉ không ngừng nghỉ. Cậu ấn mạnh lòng bàn tay vào bụng, hít thở sâu vài hơi rồi mới đáp lời: “Các anh cảm thấy chơi tôi vui lắm đúng không?”


Ngay sau đêm nhận được cuộc gọi từ nước ngoài vào tám ngày trước, Thôi Nịnh đã chuyển ra khỏi căn hộ của Khúc Úc Sơn và tìm một công việc có bao ăn ở ——
Nhân viên phục vụ quán bar.


Công việc này tuy bận nhưng lương lậu thì khá ok và rất phù hợp với loại người không một xu dính túi như cậu. Bây giờ, mỗi lần nghĩ tới câu hứa non hẹn thề mà cậu thốt ra khi ôm Khúc Úc Sơn vào lòng đêm đó, lại là một lần cậu thấy thật nực cười.


Vậy nên Khúc Úc Sơn đừng có tới đùa bỡn cậu lần nữa.
“Thôi Nịnh cậu trốn đâu thế? Hiện đang đông khách quá đây này, mau tới đây bưng rượu lên nhanh.”
Có người cao giọng gọi cậu.


Thôi Nịnh quay đầu nhìn lại, rồi chống người lên định cúp điện thoại, song dường như Sở Lâm đã đoán được ý định của cậu nên nhanh mồm nói trước: “Khoan đã cậu Thôi ơi, cậu đừng cúp điện thoại vội, sếp tôi hình như xảy ra chuyện thật rồi, ngày mai cậu có tiện gặp nhau một chút được không?”


Sở Lâm vừa dứt lời, đầu dây bên kia cũng đã cúp.
Nhìn điện thoại đã bị cúp cái rụp, Sở Lâm vẫn gửi thêm một tin nhắn cho Thôi Nịnh, hẹn gặp nhau ở quán cà phê vào lúc mười giờ sáng mai.


Sáng hôm sau, Sở Lâm đến chỗ hẹn sớm mười lăm phút, có điều y cũng không chắc Thôi Nịnh sẽ đến. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi kim chỉ giờ đã điểm mười giờ, tách cà phê trên bàn bỗng chốc bị bóng người che khuất.


Cậu trai trẻ xuất hiện đúng giờ nhìn y, trong mắt chứa đầy cảm xúc, giống như tia lửa bốc lên từ đống tro tàn, “Tối qua anh nói là có ý gì?”
———-
Ở phía bên kia, Khúc Úc Sơn lại đang cầu nguyện trước khi đi ngủ.


Hắn thành kính như một tín đồ trung thành, âm thầm nhẩm niệm trong lòng: “Thưa tác giả đại nhân cao quý mến thương, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa để tôi có thể thành tâm hối cải và làm một gã pháo hôi công có tâm với nghề. Dù cho cốt truyện ngài viết có khó khăn đến cỡ nào đi nữa, tôi xin hứa sẽ hoàn thành đầy đủ mà không chút nề hà, và xin thề sẽ không có nửa lời phàn nàn nào cả, cầu xin ngài, amen.”


Cầu nguyện xong, Khúc Úc Sơn lại rầu thúi ruột mà thở ngắn than dài.


Bây giờ Chu Vọng Trác càng ngày càng khủng bố, ban đầu hắn vì thấy Thôi Nịnh khủng bố nên mới cong đít chạy ra nước ngoài, gòi xong, đời éo ai biết trước được chữ ngờ, ra nước ngoài rồi lại vớ phải ngay Chu Vọng Trác còn khủng bố level cao hơn.


Cứ mãi như này cũng không phải biện pháp, hắn phải bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách chuồn khỏi đây thôi. Song Khúc Úc Sơn không ngờ tới, lúc hắn bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch chạy trốn, thì cũng là lúc Chu Vọng Trác bảo là sẽ đưa hắn ra ngoài.


“Ra ngoài á?” Lúc Chu Vọng Trác nói tin này, Khúc Úc Sơn đang dùng con dao ăn đồ Tây mà hắn bí mật chôm được cắt dây xích dưới chân mình.
Thấy Chu Vọng Trác vào một cái, hắn sợ té đái vội ném con dao xuống dưới chăn bông.
“Hôm nay chúng mình ra ngoài ngắm hoa.” Chu Vọng Trác nhẹ nhàng bảo.


Khúc Úc Sơn ngó lom lom Chu Vọng Trác một lúc, thấy đối phương không có vẻ gì là đang nói đùa thì lập tức bước chân trần xuống sàn nhà. Chỉ là mới đi được hai bước, Chu Vọng Trác đã đưa tay về phía hắn.
Khúc Úc Sơn nhìn bàn tay đó, “Còn phải dắt mới ra ngoài được hở?”


“Tiểu Úc đưa dao cho anh nào, đừng để chính mình bị thương.” Trong mắt Chu Vọng Trác hiện lên vẻ bất lực.
Ẹc, vẫn bị Chu Vọng Trác phát hiện ra.
Khúc Úc Sơn đành phải quay lại rồi móc con dao dưới chăn lên nộp cho Chu Vọng Trác.


Chu Vọng Trác cầm lấy con dao ăn đồ Tây rồi đặt lại trên bàn, kế tiếp bước tới ngồi xổm xuống trước người Khúc Úc Sơn. Anh đang mở khóa xích cho Khúc Úc Sơn, và những ngón tay lạnh ngắt của anh cũng khó tránh khỏi chạm vào làn da nơi mắt cá chân của hắn.


Căn phòng này rất ấm, cho dù trần truồng ở đây cũng sẽ không cảm thấy lạnh.


Làn da nơi mắt cá chân thật ấm áp, chạm vào là có thể cảm nhận được dòng máu nong nóng đang chảy xuôi dưới da. Chu Vọng Trác tháo dây xích rồi úp lòng bàn tay xuống mắt cá chân của Khúc Úc Sơn, giữ hai giây, rồi buông lỏng.
“Anh để quần áo trong WC cho em rồi, vào thay đi.” Chu Vọng Trác đứng dậy.


Gần như là lời vừa dứt, Khúc Úc Sơn đã xoay người vèo phát vào WC.
Phải lâu lẩu lầu lâu lắm rồi Khúc Úc Sơn mới được mặc quần áo bình thường đấy, giây phút tròng xong qυầи ɭót, cuối cùng hắn cũng thấy cảm giác an toàn đã trở lại bên mình.


Đến khi được hít thở không khí trong lành ngoài trời, hắn mới càng cảm thấy như được sống lại.
Sau khi lên xe, Khúc Úc Sơn vẫn chăm chú ngắm cảnh bên ngoài, đợi đến khi xe đã chạy một đoạn đường rất xa, hắn mới quay sang nhìn Chu Vọng Trác ngồi bên cạnh.


Bấy giờ đã vào khoảng cuối tháng tư, thời tiết ở Pháp trở nên ôn hòa và ấm áp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ và rọi vào người Chu Vọng Trác đang lái xe. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu be, đôi môi dưới sống mũi cao thẳng khẽ mím lại, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.


“Anh Vọng Trác ơi, mình đi đâu thế?” Khúc Úc Sơn khẽ hỏi.
Ngón tay Chu Vọng Trác đặt trên tay lái khoan thai gõ gõ, “Gần đây có một triển lãm hoa rất nổi tiếng, chúng ta đến đó xem.”
Ồ, ảnh nói đi ngắm hoa thì ra là đi ngắm hoa thật.


Buổi triển lãm hoa được tổ chức ở một hội trường bằng kính rất lớn và phải có vé mới được vào trong. Thực ra tế bào thẩm mỹ của Khúc Úc Sơn cũng khá khiêm tốn, ngắm hoa hoa cỏ cỏ này với hắn cũng chẳng khác nào Bát Giới thưởng hoa, chỉ biết ờ trông cái này đẹp, cái kia cũng đẹp, đẹp lắm, đẹp tuyệt vời, hết.


Thậm chí hắn còn chả nhận biết được thêm loại nào trừ mấy loại hoa cơ bản.
Nhưng Chu Vọng Trác lại nắm tay hắn và giới thiệu cho hắn về từng loài hoa một. Khúc Úc Sơn muốn rút tay ra, song lại càng bị nắm chặt hơn. Sau nhiều lần cố gắng không thành, hắn cũng đành mặc kệ.


Hai người nắm tay nhau chặt đến nỗi ai đi bên cạnh cũng tưởng họ là một đôi tình nhân đồng giới, thỉnh thoảng chạm mắt thì cũng đều là ánh mắt chúc phúc.


Loài hoa cuối cùng hắn thấy là hoa Nhài nước Pháp mà Chu Vọng Trác đã từng bảo, cũng chính là hoa Nhài vàng. Cây hoa Nhài vàng được trưng bày trong tủ kính có cành lá mảnh mai vươn dài, và những cánh hoa vàng dịu dàng trông thật rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời ban trưa.


Ngay cả với thành phần mù tịt về hoa như Khúc Úc Sơn, cũng có thể thấy rằng loài hoa này thật đẹp.
“Trồng dễ không anh?” Hắn đang phân vân có nên nuôi hai chậu ở nhà mình không.


“Loại hoa này độc tính rất lớn, với kiểu người qua loa đại khái như em thì anh khuyên đừng nên trồng, anh sợ em sẽ ăn phải hoa.” Chu Vọng Trác đứng bên cạnh nói với Khúc Úc Sơn.
Nghe vậy, Khúc Úc Sơn không khỏi quay người sang, “Gì chứ, em phải óc chó đâu mà biết có độc còn ăn…”


Còn chưa nói hết câu, hắn chợt khựng lại.
Bởi Chu Vọng Trác đã bất ngờ hôn lên trán hắn, ngay trước sự chứng kiến ​​của đám đông. Một nhà ba người đúng lúc đi ngang qua, đứa con là một cô bé nhỏ nhắn mặc váy hồng, nhìn thấy cảnh này liền che mắt kêu lên: “Wow, hai anh đang hôn nhau kìa.”


“Daisy, không được nhìn lén người ta con.” Cô bé bị mẹ lôi đi.
Hai mẹ con kia nói tiếng Anh, Khúc Úc Sơn hoàn toàn nghe hiểu.
Vẻ mặt hắn tức khắc trở nên cực kỳ mất tự nhiên, còn không nhịn được lấy tay lau trán, di qua di lại mấy lần thì bỗng thấy trước mắt xuất hiện một cái khăn tay sạch sẽ.


“Được rồi, đừng giận nữa, anh giúp em lau nhé.” Giọng điệu Chu Vọng Trác lộ rõ ý cười.
Khúc Úc Sơn giật phắt khăn tay của Chu Vọng Trác rồi vừa lau vừa đi ra ngoài. Và sau khi đi được vài bước, hắn chợt nhận ra bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.


Trên người là quần áo bình thường, chân cũng không còn xiềng xích, chỗ này cũng rất đông người, loáng cái là có thể hòa vào đám đông được ngay, nghĩ thế nào cũng thấy đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa trong truyền thuyết đấy.


Nghĩ vậy, Khúc Úc Sơn bèn quay đầu ngó xem Chu Vọng Trác đang đâu, và bất ngờ thấy Chu Vọng Trác vẫn đang đứng trước tủ trưng bày hoa Nhài vàng.
Hở?
Chu Vọng Trác không sợ hắn chuồn mất à?


Hừm, không dưng bất thường nhất định là có vấn đề, Khúc Úc Sơn ngó nghiêng xung quanh rồi không khỏi nghĩ: liệu có phải đang có rất nhiều anh zai cao to đen hôi núp xung quanh hắn không, và chỉ cần hắn manh động một cái, các ảnh ắt sẽ lao ra như Pikachu rồi túm gọn lấy hắn, sau đấy Chu Vọng Trác sẽ bắt hắn về rồi cho hắn tiếp nhận một hình phạt dở hơi cám hỡi nào đấy.


Xời, tôi còn lạ éo gì, trong tiểu thuyết chẳng phải đều viết vậy à.
Càng nghĩ, vẻ mặt Khúc Úc Sơn càng trở nên nghiêm nghị, một chốc sau, hắn bèn lướt trở lại bên cạnh Chu Vọng Trác. Chu Vọng Trác thấy hắn quay lại thì khóe môi khẽ cong lên, “Tiểu Úc quay về sớm hơn anh nghĩ đấy.”


Khúc Úc Sơn: “!”
Khúc Úc Sơn phán: “Hừ, quả nhiên anh đã sắp xếp người xung quanh đây, nói mau, người trốn nơi nào?”
Hắn liếc bên nọ ngó bên kia bằng con mắt nghi ngờ.


“Nghĩ linh tinh gì đó, là hộ chiếu cả mấy đồ của em vẫn đang ở chỗ anh mà.” Chu Vọng Trác lại nắm tay Khúc Úc Sơn rồi kéo đi, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
——–


Khúc Úc Sơn không ngờ rằng mình và Chu Vọng Trác lại có một ngày cùng nhau đi chơi rồi về nhà yên bình như vầy, thậm chí về đến nhà, Chu Vọng Trác còn không xích hắn lại nữa.
“Ngủ sớm đi Tiểu Úc, sáng mai phải ra sân bay sớm đấy.”


Lời Chu Vọng Trác nói ra khiến Khúc Úc Sơn lơ mơ, mãi lâu sau hắn mới hỏi lại, “Đi đâu?”
“Về nước.” Bấy giờ Chu Vọng Trác đang ngồi bên giường, tay vẫn đang cầm cốc sữa đã uống cạn của Khúc Úc Sơn, “Em không muốn về sao?


“Muốn chứ!” Khúc Úc Sơn đáp xong còn vẫn không dám tin liếc Chu Vọng Trác.
Chu Vọng Trác mỉm cười, “Muốn thì ngủ sớm đi, mai anh sẽ gọi em dậy.” Anh cầm cốc sữa bước ra khỏi phòng, lúc ra thì vẫn khóa cửa lại như cũ.


Anh trở về phòng mình, màn hình lớn trên tường đang chiếu tình huống bên trong căn phòng dưới lòng đất. Búp bê của hắn dường như rất vui vẻ mà lăn lộn nhảy nhót tưng tưng trên giường.


Ánh mắt Chu Vọng Trác dần tối sầm lại, anh cúi đầu hôn lên vết môi người trên cốc sữa trong tay, rồi lát sau, lại đập mạnh cốc sữa xuống đất.


Thủy tinh va chạm mặt sàn khiến những mảnh vỡ văng tung tóe, giọt sữa bắn lên mặt, Chu Vọng Trác vô tình lấy đầu ngón tay lau rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Búp bê của anh sẽ vĩnh viễn là của anh, chỉ là hiện tại không thể nóng vội được.


Chu Vọng Trác cầm di động, lướt xuống tin anh nhận được sáng nay, đó là thông tin chuyến bay của vài người.
Tầm mắt anh xoáy thẳng vào cái tên “Thôi Nịnh”, dừng lại mấy giây trước khi rời đi.
———-
Sở Lâm không nói chuyện Khúc Úc Sơn bị Chu Vọng Trác nhốt lại cho ba Khúc.


Bởi thứ nhất, chuyện này vẫn chưa được xác minh, hơn nữa nhà họ Khúc và nhà họ Chu có quan hệ rất tốt, nếu vỡ lở là chuyện không phải vậy thì sẽ khiến quan hệ giữa hai nhà trở nên căng thẳng.


Và thứ hai là Khúc Úc Sơn thích Chu Vọng Trác. Chính vì vậy mà Sở Lâm mới không chắc liệu Khúc Úc Sơn có thực sự bị Chu Vọng Trác nhốt lại hay không, hay chỉ đơn giản là hắn muốn ở bên Chu Vọng Trác và không muốn mở điện thoại, sợ bị người khác quấy rầy.


Bên cạnh đó, việc phán đoán sếp xảy ra chuyện chỉ từ một email nặc danh là quá tùy tiện. Thân là trợ lý riêng của Khúc Úc Sơn, hiển nhiên Sở Lâm biết rất nhiều thông tin cá nhân của Khúc Úc Sơn.


Mặc dù Khúc Úc Sơn không đến Pháp bằng chuyến bay chính thức mà đi bằng máy bay riêng, nhưng để nhập cảnh thì hộ chiếu của hắn vẫn sẽ được cập nhật.


Cùng với những thông tin mà Thôi Nịnh cung cấp, về cơ bản, Sở Lâm có thể phán đoán rằng ông chủ của y đang ở chung với Chu Vọng Trác. Y có địa chỉ của Chu Vọng Trác do ngày xưa thường gửi quà sang hộ Khúc Úc Sơn, vậy nên y quyết định là sẽ tự mình đến trước xem sao.


Vì cũng sợ đây đúng là một vụ bắt cóc nên Sở Lâm đã cố ý mang theo một ít vệ sĩ đi cùng.
Chỉ là không ngờ Thôi Nịnh cũng muốn đi cùng với y.
“Cậu muốn đi sao cậu Thôi?” Sở Lâm hơi ngạc nhiên.


Thôi Nịnh ừm một tiếng, thấy Sở Lâm không di chuyển, cậu lại dừng bước, “Không phải anh bảo anh ta có thể đã xảy ra chuyện sao? Cho nên…” Cậu khựng lại rồi mới nói tiếp, “Tôi có thể tự mua vé máy bay.”


“Không, không, ý tôi không phải thế. Nếu cậu đi cùng được thì tôi rất vui, và đương nhiên sếp sẽ càng vui hơn nữa, nhưng mà hình như cậu sắp phải thi đại học rồi mà, tôi không rõ chuyến này đi sẽ mất bao lâu đâu.” Thật ra thì Sở Lâm không muốn đưa Thôi Nịnh đi cùng, bởi y sợ trường hợp là lúc này sếp y đang rất hạnh phúc bên cạnh Chu Vọng Trác.


Vả lại, khuôn mặt này của Thôi Nịnh trông rất giống Chu Vọng Trác.
“Không sao đâu, tôi sẽ mang sách vở đi theo.” Thôi Nịnh buồn bực nói.
Sở Lâm chần chừ một chốc, rồi cuối cùng vẫn đồng ý.
Chỉ là y không ngờ rằng y còn chưa kịp lên máy bay, đã nhận được điện thoại của ông chủ trước.


“Sở Lâm ơi, anh về rồi này, mau đến sân bay đón anh nhanh!” Khúc Úc Sơn nói hắn đang đứng ở lối ra nào cho Sở Lâm.


Nói xong liền cúp điện thoại, Sở Lâm sửng sốt, bấm gọi lại nhưng cũng không ai nghe máy, y lập tức xoay người đi ra cổng chờ. Thấy Sở Lâm đột ngột chuyển hướng, Thôi Nịnh lập tức chạy theo sau, “Sao thế? Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng điệu ngập tràn vẻ lắng lo.


“Sếp nói là ảnh đang về rồi, bảo tôi qua đón.” Sở Lâm vội vàng giải thích.
Thôi Nịnh hỏi cổng chờ số mấy rồi chạy nhanh đi, thấy Thôi Nịnh chạy, Sở Lâm cũng đành phải nghiến răng chạy theo.


Lâu lắm rồi y đâu có chạy, chứ đừng nói là chạy cuống cuồng trước mặt đám đông thế này. Thôi Nịnh đúng thật vẫn là trẻ con, vì rất muốn gặp một người mà nóng lòng chạy đến.


Tuy nhiên, chẳng nổi mấy phút sau, Sở Lâm đã chính mắt chứng kiến ​​hình ảnh khiến trái tim non nớt của đứa trẻ ấy tan vỡ.
Y đã nhìn thấy sếp của y, nhưng sếp y nào có đứng một mình, mà đang sóng vai bên cạnh một người đàn ông điển trai còn cao to hơn cả sếp y.


Người đàn ông đó và sếp đang tay trong tay, không biết họ nói gì mà người đàn ông đó bất ngờ kéo sếp y lại rồi đặt một nụ hôn lên trán sếp.
Sở Lâm không khỏi nhìn sang Thôi Nịnh đang sững người bên cạnh.


Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào hai người đang âu yếm nhau cách đó không xa, tia sáng hy vọng mong manh mới chớm lóe lên nơi đáy mắt cậu, giờ đây đã hoá tro tàn.
“Thôi…” Sở Lâm còn chưa dứt lời.
Cậu thiếu niên đã xoay người rời đi.