Nghe được những lời của Khúc Úc Sơn, đáy mắt Chu Vọng Trác thoáng lóe lên tia cảm xúc không xác định, tựa như một vệt ánh sáng lướt qua trong đêm tối, song rất nhanh anh lại khẽ mỉm cười, “Thì ra Tiểu Úc đã nghĩ đến chuyện đó rồi, không sao đâu, phương diện đó cũng chỉ là một cách để thể hiện tình yêu thôi, trên đời còn rất nhiều phương thức thể hiện tình yêu khác.”
Anh không nói rõ thêm về các phương pháp khác, bởi anh nhận thấy có vẻ Khúc Úc Sơn đã bị dọa sợ mà sững sờ nhìn anh.
Sau khi Chu Vọng Trác dùng đầu ngón tay xoa má Khúc Úc Sơn xong thì buông hắn ra, anh không muốn dọa sợ bé búp bê mà anh vất vả lắm mới có thể mang về bên mình đâu.
Ở trong lòng Chu Vọng Trác, đứa trẻ cạnh nhà nhỏ hơn anh ba tuổi chính là búp bê.
Gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt to tròn như bi ve, đôi môi đỏ như máu, ngày nào cũng xúng xính áo quần đẹp đẽ chạy loanh quanh trong căn phòng rộng lớn.
Búp bê trong tranh của anh chính là như vậy.
Nhưng búp bê trong tranh của anh là giả, còn búp bê trước mặt mới chính là thật.
Nghĩ đến đây, Chu Vọng Trác lại khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng bảo: “Tiểu Úc à, anh còn có việc phải làm, em chờ anh một lát nhé.”
Sau khi Chu Vọng Trác rời đi, Khúc Úc Sơn thần người mất một lúc rồi bắt đầu đi xung quanh lục tung căn phòng này. Hắn không thể ngồi ở đây chờ chết mãi được, hắn phải tìm cách thoát ra ngoài, nhưng căn phòng này quá sạch sẽ, cơ bản là chẳng có thứ gì có thể giúp hắn thoát thân.
Khúc Úc Sơn cũng đã thử gắng phá xích, có điều ổ khóa và mắc xích tuy trông mảnh nhưng lại rất khó phá, mặc cho hắn đã hết kéo rồi lấy răng cắn.
Sau khi kéo một lúc lâu, vùng da ở mắt cá chân cũng bị sây sát đỏ tấy.
Khúc Úc Sơn tạm thời chỉ có thể từ bỏ, hắn cũng đã đọc qua hai cuốn tiểu thuyết về chuyện Bá tổng nhốt chim hoàng yến rồi, chim hoàng yến trong truyện đều là những người đẹp yếu ớt trói gà không chặt, người nhà cũng đều đã chết hết, nên cho dù có mất tích thì cũng chẳng ma nào tìm.
Nhưng hắn thì khác, sau lưng hắn còn có tập đoàn, có cha mẹ có bè bạn nữa kìa. Một khi hắn mất tích, nhất định sẽ có người báo cảnh sát ngay.
Khúc Úc Sơn nghĩ ngợi đôi chút rồi cũng hơi an tâm được tẹo, chỉ là căn phòng này chán thấy mồ, chả có cái vẹo gì chơi cả, khiến hắn đành phải lên giường làm giấc.
Cơ mà hắn vừa mới ngủ dậy, giờ có ngủ được tiếp bằng mắt, trong phòng không có đồng hồ nên hắn cũng chẳng rõ đã mấy giờ rồi. Khúc Úc Sơn lăn qua lộn lại mãi vẫn không tự ru được mình vào giấc ngủ, cuối cùng đành quyết định bò dậy đi gõ cửa.
“Anh Vọng Trác!” Hắn gọi Chu Vọng Trác qua cánh cửa đóng chặt, “Em chán muốn chết đây này, anh có thể cho em một cái máy chơi game không? Hoặc một cuốn sách cũng được, sách gì cũng được hết á.”
Ngay sau đó, một cuốn sách đã được gửi đến.
Chỉ có điều nó không phải là sách chữ như Khúc Úc Sơn mong muốn, mà đó là một cuốn sách tranh hoạt hình vẽ toàn bộ là búp bê.
Chu Vọng Trác nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn trong phòng thông qua camera giám sát, anh thấy Khúc Úc Sơn lật xem sách tranh chán xong thì lại đi qua ngắm nghía bức tranh mà anh vẽ hắn, còn vươn tay ra sờ một cái.
Sờ xong còn đưa ngón tay lên ɭϊếʍƈ.
Thấy một màn này, Chu Vọng Trác có phần bất lực. Nhưng mà cũng may là Khúc Úc Sơn chỉ ɭϊếʍƈ một phát rồi thôi, có lẽ do quá chán nên Khúc Úc Sơn lại ngồi khoanh chân dưới đất lật qua lật lại cuốn tranh, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng hắn cũng cuộn mình trên nền nhà ngủ thϊế͙p͙ đi.
Thấy Khúc Úc Sơn đã ngủ say, Chu Vọng Trác bèn đưa tay ra chạm vào màn hình, đồng thời điện thoại di động của anh cũng rung chuông.
Màn hình hiển thị người gọi tới là dì Phí Á – mẹ của Khúc Úc Sơn.
“Dì Phí Á ạ.”
———
Khúc Úc Sơn cũng không ngủ được bao lâu trên nền nhà vì sàn quá cứng, hắn mê man tỉnh dậy rồi xoa xoa cái cổ đã tê rần, sau đấy lại leo lên giường chui vào chăn ngủ tiếp.
Lần này hắn ngủ thẳng cho tới lúc Chu Vọng Trác bước vào lần nữa.
Chu Vọng Trác mang món Trung đến cho hắn.
Khúc Úc Sơn cuối cùng cũng thấy Chu Vọng Trác, hắn vội nói thật nhanh, “Anh Vọng Trác em ở đây chán quá, em có thể mua chút đồ được không anh?”
“Tiểu Úc muốn mua gì?”
“Máy tính hoặc di động đều được.” Lúc thốt ra Khúc Úc Sơn cũng hơi chột dạ, bởi dù sao người bị nhốt hình như cũng đâu có dám đòi mấy loại cao sang như điện thoại điện thiếc đâu, song cảm giác chột dạ này cũng nhanh chóng bay biến, bởi Chu Vọng Trác đã từ chối hắn.
“Sản phẩm điện tử sẽ làm tổn thương mắt của Tiểu Úc.” Chu Vọng Trác nói như thế.
Cho đến tận khi Chu Vọng Trác lần thứ ba bưng cơm đến, Khúc Úc Sơn rốt cuộc cũng nghiệm ra Chu Vọng Trác đích thị muốn giam cầm hắn thật, mà không chỉ giam thôi đâu, anh còn tính thuần hóa hắn như thuần hóa Đại Bàng nữa.
Mỗi lần Chu Vọng Trác mang đồ ăn vào đều sẽ ở đó giám sát hắn ăn xong rồi mới đi, cũng không nán lại lâu hơn trong phòng. Khúc Úc Sơn thấy như vậy không ổn, nhưng ưu tiên hàng đầu không phải chuyện này, mà là y phục trên người hắn.
Khúc Úc Sơn nhận ra mỗi khi mình muốn cởi quần áo để tắm thì bộ đồ ngủ và đồ lót trên người sẽ không thể nào cởi ra hết được, trừ phi xé chúng nó ra.
Coi như có thể xé quần áo ra đi, thì hắn cũng đâu thể biến chúng nó lành lặn rồi mặc lại được chứ.
Khúc Úc Sơn: “…”
Hắn im lặng thêm một lúc, sau đó lại ra cửa gọi Chu Vọng Trác.
Lần này phải mất một lúc Chu Vọng Trác mới tới, anh cầm theo một cái kéo đến. Khúc Úc Sơn nhìn cây kéo trong tay, “Nhưng em không mặc quần vào được.”
“Tiểu Úc có nhìn thấy quần áo treo trong tủ không?” Chu Vọng Trác nhìn tủ quần áo ở bức tường bên trái, “Qua mở ra xem đi.”
Lúc sáng Khúc Úc Sơn có mở tủ ra xem rồi, thấy bên trong cũng chỉ toàn là quần áo, hắn chỉ lướt qua một phát rồi đóng. Bây giờ đối phương nói như vậy, hắn chợt cảm thấy có chút không ổn.
Hắn suy nghĩ một chốc, nghĩ cũng không thể khỏa thân chạy lông nhông nên đành phải đi đến mở tủ, gòi xong, y phục bên trong đã khiến hắn giật cả nảy ——
Toàn bộ đều là váy.
Có đủ kiểu từ váy ngủ cho đến váy đi chơi, gi gỉ gì gi loại gì cũng có, thậm chí còn có cả một đống váy cổ điển phong cách Tây phương.
Thấy Khúc Úc Sơn đứng trước tủ mãi không nói được gì, Chu Vọng Trác liền bước tới sau lưng Khúc Úc Sơn, lên tiếng: “Tất cả đều được đặt may riêng, em có thể mặc được toàn bộ.”
Khúc Úc Sơn vẫn còn đang đứng hình trước đống váy này, thật lâu mới phun được ra vài từ, “Anh bảo em mặc cái này á?”
“Tiểu Úc không thích sao?” Chu Vọng Trác hỏi.
“Thích mới là lạ.” Khúc Úc Sơn định đóng tủ quần áo, song lại bị Chu Vọng Trác túm lấy tay rồi ôm chầm lấy từ phía sau.
“Nếu Tiểu Úc không thích thì cũng chỉ có thể không mặc gì cả thôi.” Chu Vọng Trác nhẹ nhàng nói, sau đó lại cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng mình.
Lần trước cũng vậy, bị hắn ôm vào lòng liền run rẩy, giống như một đứa trẻ đáng thương bị dọa sợ.
Ngay lúc Khúc Úc Sơn cảm nhận được dòng điện quen thuộc, hắn lập tức vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Chu Vọng Trác, chỉ là chưa kịp nói gì, Chu Vọng Trác đã lùi lại một bước sớm hơn, anh bảo: “Tiểu Úc cứ từ từ suy nghĩ đi, ngủ ngon nhé Tiểu Úc.”
Chu Vọng Trác lại rời đi.
Cuối cùng, Khúc Úc Sơn không còn cách nào khác, đành phải chọn một chiếc váy ngủ màu trắng dài nhất trong tủ, vừa mặc vừa tự an ủi mình coi như là đang mặc một kiểu áo choàng tắm đi.
Váy còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, chứ chuyện “thả rông” mới thực sự là chuyện khiến hắn xấu hổ.
Có điều rất nhanh Khúc Úc Sơn đã làm xong công tác tư tưởng, chỗ này chỉ có hắn cả Chu Vọng Trác, mà thứ hắn có thì Chu Vọng Trác cũng có, vậy nên làm gì mà phải xoắn, cứ mái thoải đê.
Tắm táp xong, đang lúc chuẩn bị mở cửa WC ra ngoài, khóe mắt hắn chợt liếc thấy cái kéo trên bồn rửa mặt.
Kéo kia là ban nãy hắn dùng để cắt quần áo, giờ biết đâu lại có thể cắt được xích.
Khúc Úc Sơn lập tức cầm lấy kéo rồi ngồi xổm xuống bắt đầu thử nghiệm, nhưng mới cắt chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng Chu Vọng Trác, “Tiểu Úc, đưa cái kéo cho anh.”
Khúc Úc Sơn dừng động tác lại.
“Nếu Tiểu Úc không đưa kéo cho anh thì anh chỉ có thể tự vào lấy thôi, cửa WC không khóa trái được đâu.” Chu Vọng Trác dừng lại, “Anh còn rất nhiều dây xích đấy, Tiểu Úc có muốn xem chúng nó không?”
Nghe vậy, Khúc Úc Sơn đành phải đứng dậy rồi trả kéo cho Chu Vọng Trác.
Song lúc đưa kéo, hắn vẫn chẳng thèm thò mặt ra, mà chỉ vươn tay ra ngoài cửa.
Khi kéo được chuyển đến tay Chu Vọng Trác, không biết có phải ảo giác thính giác hay không mà Khúc Úc Sơn cảm thấy như thể đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Vọng Trác.
Đợi động tĩnh bên ngoài biến mất, Khúc Úc Sơn mới ló đầu ra ngoài ngó nghiêng, sau khi thấy Chu Vọng Trác thực sự đi rồi, hắn mới bước ra ngoài trong bộ váy ngủ.
Trước khi đi ngủ, Khúc Úc Sơn thầm gọi tác giả từ tận nơi đáy lòng, hắn hy vọng tác giả có thể nghe thấu con tim hắn mà đi vào giấc mơ một lần nữa.
Hai người có thể thương lượng lại với nhau mà, đâu thể thấy hắn không đi theo cốt truyện đúng một lần duy nhất mà đã trừng phạt vô lý như vậy chứ?
Vả lại, Chu Vọng Trác giam hắn ở đây rồi thì lấy ai về an ủi con tim tan nát của Thôi Nịnh đây?
Chả có nhẽ tác giả định đổi công thật? Không muốn cho Chu Vọng Trác làm công chính nữa?
Rồi định cho ông nào lên chính công đây? Không phải sẽ là cái thằng cha Shibasaki ấy chứ?
Nooooo.
Hắn ghét Shibasaki cực kỳ luôn.
Nghĩ vậy xong, Khúc Úc Sơn liền chìm vào giấc ngủ. Tác giả đã không thấu nỗi lòng hắn nên đã không vào giấc mơ của hắn. Tuy nhiên, sau một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tỉnh lại Khúc Úc Sơn đã rất thản nhiên mặc váy dài chào hỏi với Chu Vọng Trác, hơn nữa còn mạnh mẽ yêu cầu đồ chơi gì đó để giết thời gian.
“Đồ điện tử không được thì chí ít cũng phải cho em mấy cuốn sách chớ.”
Chu Vọng Trác lặng lẽ thu hình ảnh Khúc Úc Sơn ngồi trên ghế vào trong mắt. Chiếc váy trắng này rất vừa với hắn, chỉ để lộ một phần bắp chân, còn đôi chân láng mịn thì lại để dưới bàn khiến anh nhìn không rõ lắm.
“Được.” Chu Vọng Trác đáp ứng.
Anh mang một đống sách tới cho Khúc Úc Sơn.
Nhưng không lâu sau, Khúc Úc Sơn lại đưa ra một yêu cầu mới.
“Theo nghiên cứu mới nhất, con người không thể không phơi nắng quá lâu, bởi như vậy cơ thể sẽ rất dễ sinh bệnh, vì thế em xin đề xuất được đi phơi nắng.”
Song lần này Chu Vọng Trác lại không đồng ý.
Phương pháp thứ nhất failed, Khúc Úc Sơn lập tức dùng đến phương pháp thứ hai, ấy chính là cố ý trì hoãn tốc độ ăn, hơn nữa còn làm ầm ĩ đòi ăn hoa quả, rồi còn yêu sách bắt Chu Vọng Trác phải tự tay rửa hoa quả thì hắn mới ăn.
Đợi đến khi Chu Vọng Trác rửa xong, hắn lại eo ẻo bảo không muốn ăn quả này, muốn ăn quả kia cơ, bắt Chu Vọng Trác đi rửa quả khác. Chu Vọng Trác tốt tính đáp ứng tất cả, một hơi rửa bảy – tám loại hoa quả cho Khúc Úc Sơn, thậm chí còn nhìn một bàn hoa quả trước mặt rồi ân cần hỏi, “Có cần làm thành salad hoa quả nữa không em?”
Khúc Úc Sơn đáp: “… Khỏi, cảm ơn.”
Hắn cầm một quả cà chua rồi nhét vào miệng.
Gắng chịu đựng hồi lâu, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng không nhịn được nữa, “Anh Vọng Trác, anh không cảm thấy là mình giam nhầm người rồi hả?”
Chu Vọng Trác có thật sự bị tác giả khống chế không? Hắn nghĩ nát óc cũng không thể hiểu sao đang yên đang lành Chu Vọng Trác lại giam cầm hắn.
“Sao Tiểu Úc lại hỏi như vậy?” Chu Vọng Trác hỏi ngược lại.
“Bởi vì… vì anh không cần phải giam em đâu, anh biết, em… thích anh mà.” Để lời nói dối của mình nghe có vẻ thật hơn, Khúc Úc Sơn còn cố ý giả trân ngượng nghịu cúi gằm mặt xuống.
Nhưng một giây sau, hắn đã nghe thấy Chu Vọng Trác nói rằng.
“Nếu Tiểu Úc thích anh thì Tiểu Úc phải rất vui vẻ khi bị anh giam lại chứ, có đúng không?”
Khúc Úc Sơn: “…”
Logic này thật sự rất khó để bắt được ra lỗi.
Đúng mới là lạ!
“Em là một con người, sao có thể vui vẻ khi bị giam cầm được chứ? Mặc dù em thích anh thật đấy, nhưng điều em muốn là được cùng anh quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, thay vì phải thui thủi sống trong một căn phòng đến ngay cả cửa sổ cũng không có như này.”
Khúc Úc Sơn đứng dậy, cau mày nhìn Chu Vọng Trác.
“Vả lại coi như em thích anh đi, thì anh cũng không nên nhốt em lại. Đây chính là phạm pháp.”
Chu Vọng Trác yên lặng lắng nghe, đợi Khúc Úc Sơn nói xong, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tối em muốn ăn gì? Đồ Trung hay đồ Tây?”
Khúc Úc Sơn đấu tranh một chút, cuối cùng vẫn đáp: “Đồ Trung.”
———-
Phản kháng bằng lời nói không có tác dụng, Khúc Úc Sơn quyết định sẽ phản kháng bằng hành động. Hắn bắt đầu làm loạn căn phòng, nào là quẳng hết đồ đạc trên giường xuống đất, rồi lại lôi đống chai chai lọ lọ trong phòng tắm ném hết lên giường, làm lung tung beng lộn xộn, có gì làm đó, miễn sao thể hiện được tấm lòng kiên định không bao giờ chịu khuất phục của mình.
Chỉ là tính Chu Vọng Trác thật sự quá tốt, thánh luôn ấy, mặc cho hắn có đập phá quăng quật đồ đạc thế nào đi nữa, Chu Vọng Trác cũng đều sẽ khôi phục lại căn phòng y như cũ.
Ngay cả khi hắn xé tung sách ra từng mảnh rồi làm rơi vãi vụ giấy khắp nơi.
Sau khi phản kháng bằng hành động cũng toang nốt, Khúc Úc Sơn lại đổi sang con đường khác.
Chu Vọng Trác muốn huấn luyện Đại Bàng à, thế thì hắn sẽ cùng Chu Vọng Trác huấn luyện, hắn cá chắc không bao lâu nữa sẽ có người tìm được hắn.
Vì vậy, Khúc Úc Sơn bắt đầu tận hưởng như đi nghỉ mát, hắn thậm chí còn yêu cầu dụng cụ thể dục, Chu Vọng Trác cũng đồng ý hắn.
Đại loại là khoảng ba – bốn ngày sau, bước ngoặt đột ngột xuất hiện.
Lúc Khúc Úc Sơn đang ăn cơm, không cẩn thận đã làm đổ nước trái cây khiến dính nhớp hết lên bàn và dưới sàn nhà. Chu Vọng Trác ra ngoài lấy cây lau nhà, bất ngờ đã để quên di động của mình trên bàn.
Khúc Úc Sơn liếc cánh cửa đang đóng chặt, rồi vội chớp lấy điện thoại di động. Hắn muốn báo cảnh sát, muốn gọi số cảnh sát thì không cần phải mở khóa điện thoại, chỉ có điều trước khi hắn kịp gọi điện cho cảnh sát, di động Chu Vọng Trác đã vang lên tiếng chuông.
Có người gọi điện tới.
Là một dãy số không đề tên người gọi.