Thôi Nịnh là tính thử như vầy, nếu kết quả đúng là Khúc Úc Sơn đã chán y thì khả năng trốn thoát thành công của y sẽ rất cao, bởi ai mà rảnh rỗi tốn hơi đi tóm lại một kẻ mà mình đã chán ngấy chứ?
Cơ hội để thử rất nhanh đã đến.
Sở Lâm đột ngột bị lỏng nội đan nên phải bế quan khẩn cấp.
Ban đêm, trong lều nhất thời chỉ còn lại Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn nằm trên giường ngẫm nghĩ xem Sở Lâm cần phải bế quan bao ngày, nếu lâu thì nó sẽ không đi đâu với ai khác mà chỉ ở yên đây chờ Sở Lâm xuất quan, với cả phải truyền tin cho cha nó để cha nó phái người khác tới.
Chỗ nằm bên cạnh đột ngột lún xuống, Khúc Úc Sơn quay sang thì thấy Thôi Nịnh vừa mới tắm xong trở về.
Ban ngày Thôi Nịnh đều phải đeo mặt nạ để tránh mọi người, còn giờ y đã tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú, kết hợp với mái tóc dài và đen nhánh như gỗ mun, khỏi phải nói là xinh đẹp chấn động lòng người thế nào.
Thế nhưng đối với sắc đẹp ấy, Khúc Úc Sơn lại chỉ lộ ra vẻ mặt rất chi là khó hiểu: “?”
Thôi Nịnh không nói gì, chỉ vươn tay ấn vào bả vai Khúc Úc Sơn, mái tóc dài trên vai thuận thế trượt xuống.
Đuôi tóc vừa lướt qua má mà Khúc Úc Sơn đã cảm thấy ngứa ngáy nên vội túm lấy, còn chưa kịp hỏi Thôi Nịnh định làm gì thì đã thấy đối phương cúi đầu, hơi hé môi đỏ mọng về phía mình.
Khúc Úc Sơn: “!!!”
Ối quỷ thần thiên địa hột zịt lộn ơi! Có rắn muốn ăn sống thực vật vô tội!!
Khúc Úc Sơn giật cả nảy, vội vã vặn vẹo toan bò ra ngoài, song còn chưa kịp rời giường đã bị Thôi Nịnh túm lấy mắt cá chân kéo về.
Đây là lần đầu tiên Thôi Nịnh quyến rũ người khác, còn chưa kịp thốt câu gì đã bị người ta cuống cuồng ù té như nhìn thấy quỷ, tự nhiên y thấy tức giận vô cớ.
“Ngươi chạy cái gì?” Thôi Nịnh thấp giọng hỏi.
Khúc Úc Sơn còn oan ức hơn Thôi Nịnh, “Ngươi muốn ăn ta, đương nhiên ta phải…” Cơ mà gượm đã, hiện yêu lực của Thôi Nịnh vẫn đang bị khoá, còn nó thì lại đầy một thân pháp khí, Thôi Nịnh về cơ bản là có ăn được nó bằng niềm tin.
Nếu thế thì hồi nãy Thôi Nịnh là định làm gì?
Khúc Úc Sơn nhanh lẹ quét một vòng quanh người Thôi Nịnh, sau khi thấy vành tai đo đỏ của Thôi Nịnh thì nó mới thoáng yên lòng ——
Hóa ra Thôi Nịnh không muốn ăn nó, mà là muốn “dùng” nó.
Xà tộc tính ɖâʍ, cái này nó biết, chỉ là nó không ngờ Thôi Nịnh lại đói khát đến mức đấy thôi.
Giờ phải làm sao đây?
Nhác thấy Thôi Nịnh lại tiếp tục sấn tới, Khúc Úc Sơn vội vã giơ tay ngăn trước ngực đối phương, “Khụ… giờ muộn lắm rồi, ta hơi mệt, chỉ muốn ngủ thôi.”
Thôi Nịnh hơi nheo mắt.
Quả nhiên là chán y rồi.
Để xác minh phỏng đoán, y gắng chịu đựng ghê tởm mà nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Khúc Úc Sơn, nhưng khoảnh khắc vừa mới chạm vào, y đã không khỏi giật mình.
Cổ tay tên này nhỏ vậy sao?
Vì là thực vật nên Khúc Úc Sơn rất thích mặc quần áo màu xanh lá cây.
Thôi Nịnh cúi đầu xuống, thấy phần cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo màu xanh lá thật là trắng, trắng gần như phát sáng đến nơi.
Y chau mày, đè cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, gắng để giọng mình nghe có vẻ nhẹ nhàng, “Mai chúng ta có thể dậy trễ chút mà.”
Vừa dứt lời, bàn tay mà y đang nắm chặt đã nhanh chóng rút ra.
Khúc Úc Sơn là dùng pháp thuật để xuống giường, nó đứng bên giường cười ngượng với y, sau đó lấy ra thứ gì đó từ sau người, “Nếu thật sự không nhịn được nữa thì dùng cái này nè, cũng không khác biệt lắm đâu nhỉ?”
Thứ Khúc Úc Sơn đưa cho Thôi Nịnh là một hạt đậu Hà Lan cỡ lớn.
Sắc mặt Thôi Nịnh tối sầm cả đi.
Thấy vẻ mặt của Thôi Nịnh sai sai, Khúc Úc Sơn bèn dè dặt thu nhỏ hạt đậu khổng lồ lại, “Ta… ta không cầm theo đồ chơi nên ngươi hãy dùng tạm… Ngươi yên tâm đi, ta đã sửa bên trong cái này rồi, đảm bảo với ngươi là cực kỳ mềm và sẽ không làm ngươi bị thương đâu.”
Kỳ thực Khúc Úc Sơn cũng hơi ức đấy, dẫu sao cũng có ai muốn lấy đồng loại của mình ra cho kẻ khác làm đồ chơi đâu.
Thế nhưng Thôi Nịnh lại đang dục cầu bất mãn, mà nó lại không thể thỏa mãn giúp y được.
Do là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên Khúc Úc Sơn đã quên khuấy mất việc mình có thể lấy đó để sỉ nhục Thôi Nịnh.
Lát sau thấy đối phương nghiến răng nói không cần, nó còn thực sự thấy rất áy náy.
Xem ra phải cho Thôi Nịnh gặp sư huynh sớm hơn rồi, chứ không hôm nào Thôi Nịnh cũng dục cầu bất mãn thế này thì đáng thương lắm ớ.
Chỉ là hiện tại sư huynh hãy còn đang bế quan và còn cách ngày ảnh lên sàn lâu lắm ớ.
Hay là bảo cha nó gửi thêm rương đồ chơi tới nữa nhỉ?
Vì lo lắng cho đời sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Thôi Nịnh mà Khúc Úc Sơn trằn trọc cả đêm không ngủ được, mãi đến khuya lắc mới mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Mấy ngày liên tiếp sau, vì nghĩ mình chính là một thằng chồng không thể thỏa mãn được vợ mình nên Khúc Úc Sơn cũng ngại không tiếp tục hành hạ Thôi Nịnh nữa, và cố gắng giảm thiểu thời gian ở bên Thôi Nịnh mỗi ngày.
Bởi thế mà đêm ngày thứ tư, Thôi Nịnh đã thần không biết quỷ không hay trốn thoát.
Đợi đến lúc Khúc Úc Sơn phát hiện ra thì đã là sáng bảnh hôm sau, nó dậy rồi lại chui vào trong đất ngủ nướng, cuối cùng mới phát hiện Thôi Nịnh đã mất tích.
Thôi Nịnh chạy rồi thì đi cốt truyện kiểu quái gì đây hả giời?!
Khúc Úc Sơn cuống cuồng lôi ra pháp bảo để truy tìm tung tích của Thôi Nịnh.
Cũng may mà Thôi Nịnh không cầm theo mấy đồ mà y thường dùng theo, nên nó mới dùng pháp bảo tra được Thôi Nịnh đang ở hướng tây nam.
Khúc Úc Sơn vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên đường đuổi theo, không quên để lại một tờ giấy nhắn trước hang động mà Sở Lâm đang bế quan rồi mới đi.
Nhưng Khúc Úc Sơn lại không biết phía tây nam là khu vực cấm, nó chỉ mải đuổi theo Thôi Nịnh nên đã không nhìn thấy tảng đá cảnh báo.
———-
Trong rừng rậm sương trắng giăng đầy, Thôi Nịnh nằm trong sơn động mồ hôi nhễ nhại, đuôi rắn lộ ra dưới lớp y phục đã loang lổ máu.
Đêm qua y đã chạy một mạch đến đây, đến rồi mới biết chỗ này có rất nhiều mối nguy hiểm, cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu đại yêu quái có tu vi cao cường.
Yêu lực của y đã bị phong bế nên không thể đánh lại được mấy con đại yêu quái đó, ban nãy cũng may là chạy trốn kịp.
Đương lúc Thôi Nịnh gắng gượng điều khí thì bỗng phát hiện ra chung quanh nổi lên yêu khí, y tức thì đanh mặt, lần trước bị bắt sống đã khiến y nhục nhã cực độ rồi.
Dù có chết, y cũng nhất định phải kéo theo tên đó đi cùng.
Bàn tay đặt bên hông của y ngưng tụ yêu lực, quyết cá chết lưới rách với tên yêu quái chuẩn bị tiến vào.
Thế nhưng yêu quái bước vào hang động lại là Khúc Úc Sơn.
Thấy Thôi Nịnh chưa chết, Khúc Úc Sơn liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa bước tới chỗ Thôi Nịnh vừa móc đơn dược trong túi ra.
Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn đến gần thì nghĩ là đối phương muốn bắt mình về, lập tức tung chưởng về phía Khúc Úc Sơn, song ngay sau đó đã bị pháp khí trên người đối phương đánh bật lại.
Y vốn đã rất yếu, bị phản một chưởng này thì lập tức hộc máu.
“Ngươi thật là, lúc này rồi còn lộn xộn cái gì!” Thấy Thôi Nịnh hộc máu, Khúc Úc Sơn còn không kịp lấy khăn tay mà dùng luôn tay mình lau qua vết máu trên miệng y rồi nhét đan dược cho y.
Thôi Nịnh hãy còn tỉnh táo, nhất quyết không chịu nuốt đan dược.
Y nghĩ đây lại là đan dược để hành hạ y.
Khúc Úc Sơn muốn cưỡng chế nhét thuốc vào nhưng Thôi Nịnh cứ không chịu phối hợp,d không chịu nuốt nên nó chỉ có thể thò ngón tay vào miệng Thôi Nịnh để đẩy thuốc xuống.
Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn lại thò cả tay vào miệng mình thì giận đến độ gương mặt tái mét cũng hóa đỏ bừng, y bèn khép hàm lại cắn Khúc Úc Sơn.
“A!” Khúc Úc Sơn bị đau liền vội vã rút ngón tay ra, nhìn thấy dấu răng trên ngón tay, lập tức há miệng ngậm lấy không chút nghĩ ngợi.
Tận mắt chứng kiến hết thảy chuyện này, cơ thể Thôi Nịnh không khỏi cứng đờ.
Khúc Úc Sơn bắt gặp ánh mắt của Thôi Nịnh, cũng nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, bèn nhanh chóng nhè ngón tay ra.
Bấy giờ, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh.
Là con Hổ yêu trước đó đã cắn Thôi Nịnh chảy máu.
Nó đã tìm được tới đây.
Khúc Úc Sơn cũng đã nhận ra nguy hiểm, nó bèn nhanh lẹ cõng Thôi Nịnh rồi dùng thuật độn thổ mang người chạy trong đất.
Ngặt một nỗi nơi này nào chỉ có một mình Hổ yêu, hai con yêu quái xinh tươi mọng nước tự nhiên lạc vô đây, rất nhanh đã bị mấy con đại yêu quái phát hiện.
Mấy con đại yêu quái kia đã bị phong ấn ở đây rất lâu và đã quá lâu chúng không được mài răng rồi, bởi vậy cứ có gì có thể ăn được chúng đều sẽ không chê mà đớp tất, hiện còn sót lại đến giờ cũng chỉ còn những con đại yêu quái không gặm nổi thịt nhau.
Khúc Úc Sơn yêu lực thấp, bình thời ngang ngược là đều dựa vào danh tiếng của cha nó, Sở Lâm và đống pháp khí phòng thân trên người.
Đây là lần đầu tiên nó phải một mình đấu với đại yêu nên cơ bản là không có cửa thắng, mà Thôi Nịnh trên lưng nó cũng bị khóa yêu lực, giờ chắc chỉ còn chưa tới một thành yêu lực.
Bị ăn một chưởng của đại yêu khiến Khúc Úc Sơn bắn thẳng lên rồi lăn hẳn mấy vòng trên mặt đất mới dừng được, phun xong một búng máu xong nó lại chạy tới đỡ Thôi Nịnh vừa bị ngã cùng nó.
Thôi Nịnh nhận ra khí tức của mình không còn rối loạn nữa và cũng đã nhận ra lúc trước mình đã hiểu lầm Khúc Úc Sơn.
Giờ lại thấy Khúc Úc Sơn đã thế rồi mà vẫn tới đỡ mình dậy, y liền khẽ mím môi, vẻ mặt dần dần thay đổi, “Ngươi mặc kệ ta mà chạy trước đi, trên người ngươi nhiều pháp bảo, có thể trốn thoát.”
Khúc Úc Sơn lắc đầu, “Ta không thể trốn một mình được, ta chạy rồi thì ngươi…” Thì sau này sao ngươi giết ta được chứ?
Chờ đã, Thôi Nịnh không thể chết, còn nó thì chết thoải mái á.
Nếu nó chết ở đây thì liệu những người khác, đặc biệt là sư huynh có nghĩa là Thôi Nịnh giết nó không nhở?
Nó cũng đã để lại lời nhắn cho Sở Lâm, bảo là mình đi tìm Thôi Nịnh.
Và một khi Sở Lâm xuất quan, chắc chắn sẽ chạy ngay tới tìm nó.
Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một chốc, bèn bắt đầu tháo pháp khí phòng thủ trên người mình xuống rồi đeo lên người Thôi Nịnh.
Trên người Thôi Nịnh có pháp bảo của nó thì lại càng giống như là nó bị Thôi Nịnh giết.
Hí hí, tự do ơi anh tới đây, chết sớm hay muộn cũng đều là chết mờ.
Thôi Nịnh bị hành động này của Khúc Úc Sơn khiến cho kinh hãi, “Ngươi…”
“Thôi Nịnh, thực ra ta vẫn luôn có điều muốn nói với ngươi.
Ta không có hứng thú với ngươi chút nào hết á, mỗi lần thấy đuôi rắn của ngươi ta đều sợ hết hồn hết vía không hà.” Khúc Úc Sơn quyết định sỉ nhục Thôi Nịnh lần cuối trước khi chết để cho y càng căm hận nó, “Những pháp bảo này là phí chia tay ta cho ngươi, ngươi đi đi.”
Nghe xong, Thôi Nịnh cũng không lộ ra vẻ tức giận như trước, mà chỉ là sững sờ nhìn Khúc Úc Sơn.
Y sinh ra đã chẳng có người thân bạn bè, từ nhỏ đến lớn chỉ cô độc một mình, vì là hậu duệ của Huyền Giao nên còn phải chịu sự phân biệt đối xử bởi ngay đồng loại.
Y chưa từng nhận được một chút ấm áp nào từ người khác, hết thảy mọi người đều nhìn y với ánh mắt tham lam, hoặc căm giận.
Y vốn cho rằng Khúc Úc Sơn cũng không khác gì những người đó, hoặc nếu không phải thì cũng là loại càng đáng ghét, càng đáng chết hơn.
Thế nhưng lúc này đây, Khúc Úc Sơn lại sẵn sàng lấy mạng sống của chính mình để bảo vệ y.
Chỉ một thoáng sau, Thôi Nịnh đã vươn tay nhẹ nhàng lau sạch bụi đất trên mặt Khúc Úc Sơn, rồi khẽ mỉm cười, “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Muốn chết, chúng ta cùng chết.”
Y trả lại pháp bảo cho Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn: “?”
Tuy rằng việc nó coi Thôi Nịnh là kẻ ngốc để bịp là hành vi không đúng lắm, cơ mà phản ứng này của Thôi Nịnh sao lại dị thế?
Hổ yêu ngồi xem nãy giờ lên tiếng: “…Không đúng, các ngươi coi ta là không khí hả?”
Một đại yêu khác cũng bốp lại: “Không phải rõ lắm à, ủa chứ ngươi nghĩ sao?”
Thấy Sói yêu một mắt – kẻ thù không đội trời chung với mình lại bắt đầu kháy đểu, Hổ yêu lập tức tăng xông tung chưởng về phía đối phương.
Sau đó chỉ thấy hai con yêu quái nhiều lông này lao vào đấm đá nhau bùm bụp, bụi tung mù mịt tứ phía.
Đợi đến lúc cả hai tỉnh táo lại thì phát hiện ra con mồi của mình đã không cánh mà bay..