Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 109: 109: Chỉ Có Cậu Mới Xứng Được Ôm Vị Vua Vào Lòng

Vết thương của Thôi Nịnh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do vết thương ở trên đầu nên tóc cậu đã bị cạo sạch trong quá trình phẫu thuật.


Ngồi bên giường bệnh, Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh lấy chăn che mặt thì không khỏi vươn tay ngăn cản, “Đầu vừa mới khâu xong, em làm thế dễ toác miệng vết thương ra lắm.”
Không cản được, Thôi Nịnh bèn chui thẳng vào trong chăn trốn.


Khúc Úc Sơn càng ngăn cậu lại càng chui, cuối cùng Khúc Úc Sơn liền cướp luôn chăn đi.
Nhìn Thôi Nịnh không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường, hắn gắng nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được phì cười ra tiếng.


Thật ra hình ảnh Thôi Nịnh với cái đầu trọc lốc trông không hề xấu, mà ngược lại, cạo tóc đi rồi mới thấy được hết cái sự ưu việt mà Thượng đế khắc họa trên gương mặt cậu.


Chỉ là đã rất lâu rồi hắn chưa được nhìn lại dáng vẻ này của Thôi Nịnh, tựa như quay trở về lúc mới quen, khi ấy Thôi Nịnh giống hệt con nhím, lúc nào cũng tránh hắn phòng hắn.


Nghe thấy Khúc Úc Sơn cười, dái tai Thôi Nịnh lặng lẽ đỏ thấu, sau đó thấy Sở Lâm đi vào, bèn lập tức quay lưng lại không cho y nhìn thấy mặt mình.
Sở Lâm vào để nói chuyện với Khúc Úc Sơn về trường hợp của Chu Vọng Trác.


Y thoáng liếc Thôi Nịnh đang quay lưng, lại thấy ông chủ ôm chăn, nghĩ ngợi một chốc bèn hiểu ý mà lên tiếng khen: “Cậu Thôi để đầu trọc trông cực kỳ đẹp trai, không cần tự ti đâu.”
Thôi Nịnh: “…”
Ngón tay dữ dằn kéo mạnh ga trải giường.


Cùng ngày, cậu thừa dịp Khúc Úc Sơn không có ở đây, bèn lên mạng mua thuốc kích thích mọc tóc.
———-
Sau khi Chu Vọng Trác bị bắt, mẹ Chu đã đến gặp Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh.


Vừa gặp, bà đã định quỳ xuống, nhưng Khúc Úc Sơn đã vội vã ngăn lại rồi đỡ bà dậy, “Bác Chu, bác đừng làm vậy ạ.”


Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà mẹ Chu đã gầy rộc cả đi, bên mai đã điểm tóc trắng, bà cầm khăn chấm nước mắt, “Bác biết bác không nên đến tìm hai con, Vọng Trác đã làm rất nhiều chuyện sai trái với hai đứa, nhưng bác không còn cách nào khác, bác chỉ có mỗi một đứa con trai là Vọng Trác thôi, Tiểu Úc.” Bà khựng lại rồi nhìn sang Thôi Nịnh, tuy không gọi tên Thôi Nịnh, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, nước mắt bà đã lặng lẽ rơi xuống.


Cũng giống như Thôi Nịnh không dám đối mặt với mẹ Chu, mẹ Chu cũng không biết phải đối mặt với Thôi Nịnh thế nào.


Thôi Nịnh chính là sự thật bị chôn giấu dưới lớp giả dối trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của bà, nhưng Thôi Nịnh lại là con trai của em gái bà, nếu bảo bà hận Thôi Nịnh thì bà không thể, nhưng bảo bà yêu thương Thôi Nịnh thì bà cũng không vĩ đại được như thế.


“Bác đã liên hệ với bệnh viện rồi, Vọng Trác sẽ được nhập viện để điều trị bắt buộc ở Pháp cho đến khi tình trạng của thằng bé được cải thiện.
Ý bác là bác mong hai đứa có thể đưa ra một bức thư thông cảm.


Bác cũng sẽ đệ đơn lên cảnh sát để xin lệnh cấm quay trở lại Trung Quốc, từ nay về sau Vọng Trác sẽ không được về nước, cũng như không thể tiếp cận Tiểu Úc thêm lần nào nữa.”


Những lời này vừa được nói ra, cả Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh đều im lặng, hồi lâu sau Khúc Úc Sơn mới lên tiếng, “Bác Chu, con muốn thương lượng với Thôi Nịnh trước được không ạ?”


“Được, được chứ, hai đứa chứ thương lượng đi, bác đi về trước.” Mẹ Chu đặt giỏ trái cây lại rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Khúc Úc Sơn bước tới rồi ngồi xuống cạnh Thôi Nịnh, trước tiên nắm tay Thôi Nịnh đặt vào tay mình rồi mới hỏi: “Em nghĩ sao?”


Thôi Nịnh bình tĩnh nói, “Anh muốn làm thế nào cũng được, em ủng hộ ý kiến của anh.”
Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh, giơ tay định sờ vết thương trên đầu cậu, nhưng trước khi đụng tới, lại rụt tay về vì sợ cậu đau, “Đau không?”


“Không đau nữa.” Tất nhiên là rất đau, không chỉ đau mà còn ngứa, nhưng Thôi Nịnh không muốn nói thật với Khúc Úc Sơn.
Cậu biết Khúc Úc Sơn sẽ mềm lòng, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn mẹ Chu cậu đã biết.
Nếu Chu Vọng Trác phải ngồi tù, khả năng mẹ Chu sẽ không cầm cự thêm được nữa.


Thực ra cậu rất biết ơn mẹ Chu đã sẵn lòng giúp cậu, nếu không có mẹ Chu giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
Khúc Úc Sơn mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng, “Nhưng em bị thương… khó khăn lắm mới…”


Thôi Nịnh mỉm cười, “Có lệnh cấm về nước thì hắn sẽ không thể đến gần anh được nữa, đây coi như đã đạt được mục đích rồi.” Cậu nắm lấy tay Khúc Úc Sơn đặt lên má mình, “Anh không cần phải suy nghĩ về vết thương của em, em không sao đâu.”


Khúc Úc Sơn vuốt ve má Thôi Nịnh hai cái, xong bắt đầu đưa tay lên rồi sờ cái đầu nhẵn bóng của Thôi Nịnh.
Độ này hắn rất thích sờ cái đầu trọc lốc của Thôi Nịnh.


Người Thôi Nịnh cứng đơ, nhanh chóng kéo tay Khúc Úc Sơn ra rồi rúc vào chăn trốn, nghĩ bụng nhất định phải dùng thuốc kích thích mọc tóc ba lần mỗi ngày để cho tóc nhanh mọc.
Cuối cùng Chu Vọng Trác cũng không phải ngồi tù.
Mẹ Chu và Chu Vọng Trác lên máy bay đi Pháp.


Trước khi đi, Chu Vọng Trác vẫn cứ ngoái lại nhìn về phía sau, mãi cho đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh và cảnh sát đi cùng thúc giục: “Anh Chu, chúng ta phải đi rồi.”
Họ cần đưa Chu Vọng Trác đến bệnh viện tâm thần để bàn giao cho những người ở đó.


Chuyến đi này họ sẽ còng tay Chu Vọng Trác để tránh anh phát bệnh làm tổn thương người khác.
Chu Vọng Trác thu hồi tầm mắt, lãnh đạm đi về phía cổng lên máy bay.

“Anh Vọng Trác ơi, năm nay anh có về nước không ạ?”
“Em muốn anh về sao?”


“Em… là ba em hỏi… thôi dẹp đi, đúng là em hỏi đấy, anh có về không thế? Mới nọ em vừa được mua cho máy chơi game đỉnh lắm luôn, muốn chơi với anh á, lúc nào anh về thế ạ?”

“Chúc mừng sinh nhật anh Vọng Trác.”
“Cảm ơn Tiểu Úc.”


“He he, khỏi cần cảm ơn em! Anh nhận được quà em gửi chưa? Anh… có thích không ạ?”
Chu Vọng Trác nhếch nhếch môi, giọt nước nhỏ xuống, thấm vào tay áo khoác đang che lấy còng.
———–


Mặc dù bỏ lỡ mất kỳ thi lấy bằng giáo viên, nhưng bởi không còn Chu Vọng Trác giở trò nữa nên công cuộc tìm việc của Khúc Úc Sơn bắt đầu có khởi sắc, đã có công ty mời hắn đến phỏng vấn.
Vào ngày phỏng vấn, Khúc Úc Sơn cố ý dậy thật sớm để chuẩn bị.


Phỏng vấn xong, công ty kia có vẻ rất là ưng ý Khúc Úc Sơn, gần như muốn ký hợp đồng với hắn ngay và luôn.
Sau khi ra khỏi công ty phỏng vấn, Khúc Úc Sơn quyết định gọi cho Thôi Nịnh để báo tin vui này, song lúc đang bấm điện thoại thì vô tình đụng phải một người.
“Xin lỗi.”


Khúc Úc Sơn ngẩng đầu lên nói xin lỗi, nhưng lại thấy người trước mặt trông quen quá.
Người nọ thấy hắn liền tức tốc giơ tay lên che mặt, định chuồn lẹ, song vẫn bị Khúc Úc Sơn túm lại, “Thầy Tạ!”
“Cậu nhận nhầm người rồi!” Người nọ bưng kín mặt không cho Khúc Úc Sơn xem.


Khúc Úc Sơn cũng không chịu thả người nọ đi, bèn bước sang phía khác ngó chằm chằm đối phương.
“Đúng là anh rồi thầy Tạ, sao anh lại…” Sì tai gì đây.


Tạ Tử An đã không còn khoác lên mình những bộ Tây trang lòe loẹt trước kia, mà thay bằng một bộ đồ rách te tua, còn khoác thêm cả một cái túi bạt to tướng.
Hình ảnh này nhanh chóng khiến Khúc Úc Sơn nhớ đến đoạn kết của hắn trong nguyên tác.


Sau khi hít khẽ một hơi, Khúc Úc Sơn bèn nhìn Tạ Tử An với vẻ thông cảm.
Thấy Khúc Úc Sơn đã nhận ra mình, Tạ Tử An cũng không che mặt nữa, gã hạ tay xuống rồi dữ dằn nạt nộ: “Tôi đấy thì sao? Cậu muốn gì, như nào?”


“Không có gì, thầy Tạ này, anh đói không? Tôi mời anh bữa cơm.” Khúc Úc Sơn nói.
Tạ Tử An im lặng, một lúc sau liền khạc ra một chữ, “Đói.”
Lúc ăn cơm, Tạ Tử An gần như là ngấu nghiến như chết đói.


Khúc Úc Sơn vừa gắp đồ ăn giúp gã, vừa trấn an: “Ăn từ từ bình tĩnh thôi, tôi gọi nhiều đồ lắm.”
Tạ Tử An ngưng đũa, hơi lo lắng hỏi: “Chú cũng phá sản mà, có tiền trả không thế?”
“Có.” Khúc Úc Sơn đáp.
Nghe Khúc Úc Sơn nói vậy xong, Tạ Tử An cuối cùng cũng ăn chậm lại.


Ăn xong, gã liền nói cảm ơn Khúc Úc Sơn rồi xách túi bạt đi ra ngoài.
Khúc Úc Sơn nhìn vậy, vội vàng đuổi theo, “Giờ tôi đang tìm việc, anh đi tìm cùng tôi đi.”
Tạ Tử An không nói gì, chỉ cắm đầu cắm cổ bước đi, Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một chốc rồi cũng đi cùng Tạ Tử An.


Trên đường có đi ngang qua một sân vận động, Tạ Tử An thấy một đống chai rỗng nằm rải rác bên trong thì lập tức ghé vào.
Khúc Úc Sơn hiểu đối phương muốn làm gì nên cũng theo vào giúp nhặt hết đống chai đó rồi nhét vào túi bạt của Tạ Tử An.


Vừa nhét xong đống chai, tự nhiên Khúc Úc Sơn giật mình một cái, còn loáng thoáng nghe thấy như tiếng gập sách.
Hắn sửng sốt một lúc, rồi quay sang nhìn Tạ Tử An, sau đó cúi xuống nhìn mình.


Hắn đang cầm túi bạt của Tạ Tử An, và một linh cảm chợt lóe lên trong đầu hắn – thế giới này hình như đã thoát khỏi tầm kiểm soát của tác giả.
Để kiểm chứng ý nghĩ này, Khúc Úc Sơn thậm chí còn quên tạm biệt Tạ Tử An đã chạy ngay về nhà để xem lại bản hợp đồng đã ký ban đầu.


Khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ trên hợp đồng, Khúc Úc Sơn suýt thì nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Hợp đồng không còn là tiếng rên rỉ của tác giả nữa, mà chính là hợp đồng thật, còn thật hơn cả vàng!
Đêm đó, Khúc Úc Sơn gặp tác giả lần cuối trong mơ.


Không giống như những giấc mộng trước, giấc mộng này trời đang mưa, hơn nữa cơn mưa chỉ tập trung trên đầu tác giả cục lông.
Tác giả cục lông thút tha thút thít nói: “Mưa trong lòng tui còn nặng nề hơn cả cơn mưa hôm Y Bình tìm bố ẻm xin tiền á, hu hu hu, Khúc Úc Sơn kia, ông trả CP khoa chỉnh hình cho tui!”


Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một chốc, “Giờ khoa chỉnh hình đang bị cấm chặt lắm, tôi làm thế chính ra lại thành giúp bà đấy.”


Tác giả cục lông ngó lơ Khúc Úc Sơn, hu hu mãi rồi mới nói: “Hứ, quên đi, thực ra tui đã biết là sẽ có ngày hôm nay ròi, may mà tui đã viết cuốn mới, các ông không nghe lời, bọn nhỏ kia ắt sẽ nghe lời tui.” Nó tạm ngừng một chút, “Khúc Úc Sơn, hai người phải hạnh phúc đấy nhớ, sau này tui sẽ hông tới tìm ông nữa đâu.”


Tác giả cục lông cứ thế biến mất, và không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Không còn sự thao túng của tác giả, Khúc Úc Sơn lại thời tới cản không kịp.
Hắn tiện tay đi mua vé số cho zui, trúng luôn độc đắc, phất ngay trong đêm.


Sau khi nộp thuế tiền thưởng xong vẫn còn một khoản lớn, Khúc Úc Sơn bèn lấy tiền này đi khởi nghiệp.
Chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi, hắn đã mua lại được tòa nhà công ty ban đầu.


Tạ Tử An đã đến công ty hắn hỗ trợ dưới sự thuyết phục của hắn, và giờ đây đang là Tổng giám đốc chi nhánh tại thành phố Y.
Đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của văn phòng chủ tịch, suy nghĩ của Khúc Úc Sơn đang rất chi là phức tạp, bỗng nhiên, điện thoại nội bộ vang lên.


Khúc Úc Sơn nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng Sở Lâm.
“Ông chủ, chủ tịch Thôi của công ty Ngải Ngư hẹn ông chủ tối nay gặp, ông chủ có rảnh không ạ?”
“Có.” Khúc Úc Sơn đáp.
Vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị đẩy ra.


Sáu năm, đủ để một cậu sinh viên trưởng thành thành một người đàn ông.
Khuôn mặt Thôi Nịnh hoàn toàn không còn nét trẻ con thuở trước nữa, các đường nét trên khuôn mặt đã càng thêm tinh xảo mỹ diễm.


Cậu nhấc chiếc áo khoác đang treo trên móc cạnh cửa rồi khoác lên người Khúc Úc Sơn, lại lấy găng tay trong túi áo mình đeo lên cho hắn.


Khi đeo vào tay trái, Thôi Nịnh liền thấy chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay Khúc Úc Sơn, giống như vô vàn lần trước đây, lần này cậu cũng nắm lấy tay Khúc Úc Sơn rồi in xuống một nụ hôn.
Hôn xong, cậu bèn dõi mắt ngắm chăm chú Khúc Úc Sơn.
Đây là Vua của cậu.


Cả một đường cậu ngóc đầu lên ngước, lội qua sông sâu, trèo qua núi lở, chặt bụi gai, giết rồng dữ, và nghênh đón Vua của mình.
Nếu có thể, cậu rất muốn được giấu người đi.


Nhưng cậu không nỡ, cậu không giống ác long, Vua của cậu nên được hưởng sự ngưỡng mộ và yêu quý từ tất cả mọi người.
Chỉ có điều, những người đó sẽ không bao giờ được động vào Vua của cậu.
Chỉ có cậu, mới xứng được ôm vị Vua vào lòng.


Nụ hôn tiếp theo, là đáp xuống môi.
“Úc Úc, mình về nhà thôi anh.”.