Bàn luận xong quốc sự, Hoằng Nhưng trên tay nâng niu một chuỗi hạt màu xanh biếc, bước nhanh vào tẩm điện. Thấp thoáng thấy bóng hình ‘Thụ Thanh’, bên môi y khẽ nhếch, nhưng khi đối phương quay đầu nhìn về phía mình, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là giọng nói được cất lên càng lạnh lùng hơn so với bình thường: “Đây là tẩm cung của trẫm, Đức Ngưng công chúa xuất hiện ở nơi này xem chừng không phù hợp với cấp bậc lễ nghĩa.”
Khuôn mặt cùng phục sức của Đức Ngưng công chúa lúc này giống y đúc Thụ Thanh, nàng bình nhiên cười, đứng lên khỏi ghế: “Làm sao ngài biết ta là Đức Ngưng, mà không phải Triệu Thụ Thanh vậy?” Xem cách nàng ăn mặc hiện giờ, ngay cả bọn thị vệ canh giữ nghiêm ngặt trước cửa phòng đều chẳng thể phân biệt, vì lẽ nào Hoàng Thượng lại chỉ cần nhìn thoáng qua là đã phân biệt ra ngay nàng và Triệu Thụ Thanh.
Không thèm ngó tới Đức Ngưng, Hoằng Nhưng lạnh lùng gọi Tiểu Đức Tử lên trình diện.
“Có nô tài.”
“Đưa Đức Ngưng công chúa quay về phủ thượng thư.”
Đức Ngưng dùng biểu cảm y hệt như Thụ Thanh, nhìn về phía Hoằng Nhưng nói: “Ta còn chưa muốn đi....”
Chẳng buồn liếc mắt một cái nhìn Đức Ngưng, ngữ khí Hoằng Nhưng càng thêm lạnh băng băng: “Đem thị vệ trong ngoài điện toàn bộ đổi hết, cả người với người khác nhau cũng không biết phân biệt, trẫm còn dùng bọn họ làm gì ?!”
Tiểu Đức Tử hành lễ với Hoàng Thượng: “Nô tài tuân chỉ.” Hắn đứng thẳng dậy, hướng công chúa làm tư thế mời: “Đức Ngưng công chúa, thỉnh bên này.”
Có chút sợ hãi khí thế tỏa ra từ Hoàng Thượng, Đức Ngưng nào dám nhiều lời: “Hoàng Thượng, Đức Ngưng cáo lui.”
Đợi tất cả mọi người đã rời khỏi tẩm điện, Hoằng Nhưng mới chậm rãi đi vào trong. Nhìn Thụ Thanh đang nằm ngủ ngon trên giường, nụ cười ôn hòa của Hoằng Nhưng lần nữa trở lại trên khuôn mặt.
Nhẹ bước đến bên cạnh Thụ Thanh, y cúi người hạ xuống một nụ hôn lên mặt hắn, cái hôn dịu nhẹ này, khiến Thụ Thanh nửa tỉnh nửa mê vừa kêu khẽ một tiếng, vừa chậm rãi giương đôi mắt dậy. Nhìn thấy người tới là Hoằng Nhưng, hắn mới an tâm khép mắt lại lần nữa, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ say.
Đem hết thảy phản ứng của Thụ Thanh thu vào đáy mắt, Hoằng Nhưng ít có nhăn mày, mấy ngày gần đây thời gian Thụ Thanh khát ngủ ngày càng nhiều, chẳng nhẽ hắn bị làm sao? Tâm trạng bất an khiến Hoằng Nhưng bước nhanh ra khỏi cửa, gọi Tiểu Đức Tử thị hầu ở bên ngoài cùng Tiểu Thụy Tử vẫn luôn cung phụng Thụ Thanh: “Đi tìm tất cả thái y đến đây.”
“Dạ.” Thấy Hoàng Thượng hiếm khi khẩn trương đến vậy, Tiểu Đức Tử chẳng dám trì trệ, thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
Đợi cho Tiểu Đức Tử đi khỏi, Hoằng Nhưng quét mắt lạnh lùng về phía Tiểu Thụy Tử còn đang quỳ gối dưới chân y: “Mấy ngày nay đã có những ai từng đến đây?”
Biểu tình âm trầm lạnh như băng của Hoàng Thượng khiến Tiểu Thụy Tử có chút không rét mà run: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, trừ bỏ Đức Ngưng công chúa mới tới hôm nay, bất luận là ai đều không có tới..”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Nhưng dần hiện lên một tia tàn khốc: “Ngươi lui ra!”
Bất giác run rẩy cả người, Tiểu Thụy Tử lại cúi đầu càng thấp: “Dạ.”
Thu hồi lãnh khốc trong ánh mắt, Hoằng Nhưng xoay người tiến vào nội điện, thấy Thụ Thanh không biết khi nào đã tỉnh lại đang định ngồi dậy, Hoằng Nhưng nhanh bước đến bên cạnh hắn hỏi han: “Ngươi có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?”
Xoa thái dương vì ngủ nhiều mà có chút đau, Thụ Thanh gắng gượng làm cho biểu hiện của mình vẫn ổn trước Hoằng Nhưng: “Chỉ là thấy hơi mệt, ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”
Hoằng Nhưng vẻ mặt ôn nhu đỡ Thụ Thanh dậy, ánh mắt hắn hằn sâu nét mệt mỏi rất nhiều: “Ta đã gọi thái y đến đây, ta nhất định sẽ không để ngươi phải xảy ra chuyện!”
Loại quan tâm quá mức này làm Thụ Thanh lộ ra nụ cười buồn bã “Ngươi đó.. chỉ thích chuyện bé xé ra to, ta thật sự vẫn ổn mà.” Không muốn Hoằng Nhưng vì mình mà lo lắng, Thụ Thanh đứng dậy từ trong lồng ngực y, ngón tay dài nhỏ mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua đôi mắt mang theo vô vàn lo lắng của Hoằng Nhưng: “Ta gần đây chỉ là tham ngủ một chút, thật sự không có việc gì.”
Nhìn Thụ Thanh gượng tỏ ra khỏe mạnh, Hoằng Nhưng đau lòng vươn tay đem Thụ Thanh ôm vào trong ngực, hai người ấm áp dán vào nhau, khiến tâm tình Hoằng Nhưng dần mất đi sự phiền muộn và bất an.
“Hoàng Thượng, toàn bộ thái y đều đã đến đông đủ, đang ở ngoài điện chờ lệnh.”
Nghe Tiểu Đức Tử thông báo, Hoằng Nhưng gật gật đầu, đem Thụ Thanh không biết khi nào lại bắt đầu mê man thả lại trên giường, thanh âm cũng vì vậy mà trở nên nhẹ hơn: “Truyền Lục thái y vào.”
Giọng nói của Tiểu Đức Tử cũng trầm thấp theo: “Nô tài tuân chỉ.”
Lục thái y bị hối thúc đến tẩm điện từ thái y viện, chưa kịp chà lau mồ hôi trên đầu đã phải hướng Hoàng Thượng quỳ gối thi lễ: “Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng....”
“Đừng có dong dài, mau đi lên bắt mạch.” Lo lắng cho an nguy của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng vội giục, biểu tình so với trước càng thêm lạnh như băng.
“Dạ” Lục thái y chẳng dám nhiều lời nữa, cong thắt lưng đi lên trước, biết Hoàng Thượng luôn luôn không cho bất luận kẻ nào chạm vào Triệu đại nhân, chỉ còn cách đem một cuộn tơ hồng đưa đến tay Hoàng Thượng.
Hoằng Nhưng thuần thục đem tơ hồng buộc ở cổ tay Thụ Thanh, đoạn, lạnh lùng quay đầu sang thái y ra hiệu.
Sau nửa nén hương, vị Lục thái y đứng đầu thái y viện buông đầu dây tơ hồng trong tay mình, đứng dậy thi lễ trước mặt Hoàng Thượng, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, thỉnh người xem cho kĩ, ở cổ tay trái của Triệu đại nhân có phải mang một vết đỏ không?”
Nhẹ nhàng nâng lên cổ tay của Thụ Thanh, quả nhiên nhìn thấy nốt đỏ theo như lời Lục thái y, ánh mắt Hoằng Nhưng càng thêm sắc bén, trong thanh âm cũng nhuốm lên sát khí ngùn ngụt: “Sao lại thế này?”
Lục thái y bị cỗ hơi thở âm lãnh nọ của Hoàng Thượng dọa đến run run tay: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, độc mà Triệu đại nhân trúng là một loại độc chậm phát, loại độc này làm cho người ta chầm chậm trở nên khát ngủ vô cùng, sau đó từng bước chuyển thành hôn mê bất tỉnh.”
Nghe được ngự y chẩn đoán bệnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoằng Nhưng càng thêm trầm thấp, tầm mắt lợi hại cũng không còn chỉ chứa mỗi sát khí đơn thuần: “Có cách nào giải độc?”
Khí thế phát ra từ người Hoàng Thượng khiến Lục thái y phải âm thầm dùng ống tay áo mình lau sạch vài giọt mồ hôi lạnh trên trán: “Theo hiểu biết của thần, chỉ cần dùng Thanh Hồn tán, là có thể lập tức giải độc.”
“Tiểu Đức Tử.”
Nghe được Hoàng Thượng gọi gấp, Tiểu Đức Tử chớp mắt đã xuất hiện trong tẩm điện: “Có nô tài.”
“Đi Thượng Minh Hiên điện đem Thanh Hồn tán mang tới.”
“Dạ.”
Lục thái y ngay cả cách Tiểu Đức Tử tiến điện cùng ra điện như thế nào đều không hề hay biết, hoảng hồn đến nỗi khuỵu chân quỳ xuống đất, không chờ hắn bình tâm, thanh âm không giận mà uy lại lần nữa vang lên trước mặt hắn: “Ngươi lui ra đi!”
“Thần… thần… thần tuân mệnh.” Run rẩy thân mình, Lục thái y bò dậy khỏi mặt đất, hướng Hoàng Thượng quỳ lạy, nhanh chóng chạy lấy người lui đi.
Trong tẩm điện to lớn chỉ còn lại Hoằng Nhưng cùng Thụ Thanh đang say ngủ, sự yên lặng bao trùm này lại khiến cho lòng Hoằng Nhưng cảm giác trống vắng, y gục đầu xuống, vẻ mặt buồn bã, nhẹ hôn vành tai của Thụ Thanh, mang theo thanh âm tự trách: “Thực xin lỗi! Ta đã không bảo vệ ngươi chu toàn..” Hoằng Nhưng chậm rãi đứng thẳng dậy, bàn tay thon dài mà rộng lớn, nhẹ nhàng lướt qua trán Thụ Thanh, dọc theo khuôn mặt Thụ Thanh chậm rãi vẽ lên từng nét, cuối cùng dừng lại trên hàng cúc áo tinh xảo được đính lên y sam mỏng của hắn.
Hoằng Nhưng dùng cách thức ôn nhu nhẹ nhàng cởi ra y sam trên người hắn, nhìn thân hình trắng nõn trần trụi trước mắt mình, nhãn quang y mang theo sự dịu dàng, sự dịu dàng không thể diễn tả này ở đáy mắt chầm chậm lan rộng. Sau đó, y cúi người đem nụ hôn thuần khiết nhẹ khắc ở vị trí trái tim nơi ngực trái Thụ Thanh, khi đứng dậy, quang mang trong mắt Hoằng Nhưng chợt lóe, phóng ra tia nhìn lợi hại âm trầm che dấu huyết tinh lãnh liệt, trái ngược với sự dịu dàng trước đó: “Thụ Thanh, ta sẽ làm cho kẻ đã thương tổn ngươi hối hận vì mình sinh ra trên đời này.” Tay Hoằng Nhưng ẩn ở trong ống tay áo nắm chặt vang lên từng tiếng răng rắc, nhưng nụ hôn mà y in lại ở trên môi Thụ Thanh, vẫn nhẹ nhàng giống như một cơn gió dịu dàng ấm áp...