Vài khắc qua đi, Mục gia nhị lão vẫn dây dưa không chịu buông tha, khiến lãnh khí trên người Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm càng đậm, bọn họ nhất tề lùi về phía sau, chạy vội đến một chỗ khác trong đình viện, nhìn hai gò má Thụ Thanh hiện lên một mảng ửng đỏ say lòng người, dần dần phát ra tiếng rên rỉ có thể nghe thấy, ánh mắt lo lắng của Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng chạm vào nhau, cùng gật đầu một cái, hai người liền lắc mình lui khỏi y thất, nhìn thân ảnh Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm ôm Thụ Thanh trong lòng phi đi, Mục Ngữ thu hồi thực khí trong cơ thể, mang vẻ mặt đắc chí tựa vào lồng ngực Mục Ngôn: “Hà hà, xét tình trạng nội lực đã suy giảm của bọn họ hiện tại, dược trong cơ thể bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ phát tác.”
Thuận thế đem Mục Ngữ ôm vào trong ngực, Mục Ngôn mỉm cười lột bỏ mặt nạ của thiên hạ trong lòng: “Nghịch ngợm.” Ý cười bên môi y càng đậm, chậm rãi cúi đầu, mềm nhẹ hôn lên ái nhân mặc dù giờ đã già, nhưng đã làm bạn với mình hơn nửa đời người kia: “Bất quá ta thích.”
An tâm tựa vào lồng ngực Mục Ngôn, Mục Ngữ cười càng thêm tợn, thăm dò nhỏ giọng hỏi người phía sau: “Vậy chúng ta đi xem trò hay được không?”
Mục Ngôn sắc mặt chợt biến, mang theo nồng hậu ghen tuông đem Mục Ngữ bế lên: “Trừ bỏ ta ra, là ai ngươi cũng không được xem.”
“Biết rồi.” Mục Ngữ bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ngươi đã già vậy rồi, ta không thèm nhìn ngươi đâu.”
Đem lời của Mục Ngữ đều nghe lọt vào tai, Mục Ngôn nguy hiểm nhíu mày: “Vậy sao?” Y một tay lột bỏ tầng mặt nạ nữ trang trên mặt, ném đến một bên, khóe miệng gợi lên chút mỉm cười nhìn người trong lồng ngực.
Năm tháng tuy rằng đều để lại dấu vết ở trên mặt y, nhưng lại khiến cho người ta không thể tin tuổi của người trước mắt này thật sự đã qua ‘mạo điệt chi niên’ (chắc khoảng 70 – 80 tuổi), Mục Ngữ có chút bất bình nhéo nhéo cái bản mặt xem ra chỉ có ‘bất hoặc chi niên’ (khoảng 30 – 40 tuổi) của Mục Ngôn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bộ dáng tràn ngập tiếu ý của người nào đó: “Sao ngươi lúc nào trông cũng trẻ như vậy.”
“Ngươi cũng có thể.” Mục Ngôn vẻ mặt thâm tình mà hạnh phúc nhìn về phía Mục Ngữ, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra đưa tới trước mắt bà.
Nhìn viên thuốc có thể thay đổi vận mệnh trước mắt, ‘Mục Ngữ’ khó được nghiêm túc lắc đầu: “Mục Ngữ, sinh mệnh đáng giá ở chỗ phải biết quý trọng, ta không cần kéo dài nó, cũng không cần sự biến hóa bề ngoài.”
Hiểu được, lại đem viên thuốc cơ hồ đã luyện chế cả đời thu hồi, ‘Mục Ngôn’ mỉm cười khẽ gẩy cái mũi của ái thê mình: “Sao lúc này ngươi lại thừa nhận ta là Mục Ngữ mà không phải ngươi?”
‘Mục Ngữ’ ngoác miệng ha ha cười: “Dù sao cái tên Mục Ngôn này cũng là ngươi đặt cho ta, nghe cũng rất hay, hơn nữa, kêu tên của chính mình sẽ làm ta thật muốn cười.”
Nụ cười ôn nhu hiện lên trên khóe miệng ‘Mục Ngôn’, tình yêu của y cùng ‘Mục Ngữ’ trải qua bao thăng trầm, theo sự chênh lệch tuổi tác đến quan hệ thầy trò, một đường vượt đầy mưa gió, phá tan thế tục, đã thấy qua hết thảy mới có được hạnh phúc hôm nay, y đem ‘Mục Ngữ’ ôm chặt sâu vào lòng mình, ‘Mục Ngôn, ngươi yên tâm, nếu có một ngày ngươi thật sự ra đi, ta cũng sẽ theo ngươi mà đi, sẽ không cho ngươi cô đơn một mình’...
Dường như nghe được lời nói trong lòng của ‘Mục Ngôn’, nụ cười của ‘Mục Ngữ’ trở nên càng thêm hạnh phúc, một tia quang mang ấm áp hiện lên ở trong mắt bà, xoay đầu nhìn theo hướng ba người vừa rời khỏi: “Hạnh phúc đến rất bất ngờ, chân ái lại khó kiếm, hy vọng ba người bọn họ có thể thông suốt tất cả, đạt được hạnh phúc giống như ta và ngươi vậy.”
Khép hờ hai mắt, ‘Mục Ngôn’ mỉm cười gật gật đầu, một bông hoa xinh đẹp, khi mưa gió qua đi, sẽ bắt đầu nở rộ dưới không trung sáng ánh mặt trời, cũng giống như tình yêu vậy, phải trải qua sóng gió mới có thể càng trở nên đẹp đẽ và quý giá...