Màn đêm đã buông xuống tận chân trời, Hoằng Nhưng lại không nỡ xa rời người mình đang ôm chặt nơi lồng ngực, trong bụng thầm nghĩ, cứ lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt hắn như thế này, cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời rồi. Y dịu dàng vuốt ve hai gò má hóp lại và mái tóc đen dài không còn sáng bóng như trước của Thụ Thanh.
Bờ môi Thụ Thanh trắng bệch, cả gương mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn một mực an tường cười: “Đừng lo,... Hoằng Nhưng... Khụ khụ... Đây là lẽ thường của cuộc sống, sinh ra rồi sẽ chết đi, chết đi rồi lại sinh ra,... dù là bất cứ ai sớm muộn đều sẽ có ngày này, có lẽ vận mệnh của ta ngắn ngủi, nhưng ta thật sự rất hạnh phúc,... Ngươi nhất định phải thay ta sống quãng đời còn lại cho tốt,... Đừng buông xuôi bản thân mình, có thể còn có người tốt hơn ta đang đợi ngươi....” Vừa dứt lời, một dòng máu đen liền chảy xuống từ khóe miệng đang mỉm cười của Thụ Thanh. Dòng máu loãng ngập đầy trong miệng, làm cho nỗi buồn thấm ướt khóe mắt Hoàng Nhưng. Y luống cuống chân tay lau đi dòng máu không ngừng trào ra từ khóe miệng người mà y yêu thương nhất, nhìn ngón tay đọng lại từng giọt sinh mệnh đang từng chút một mất đi của Thụ Thanh, tất cả lại làm cho y tinh tường cảm nhận được nỗi đau tê tái cả cõi lòng.
Hiện giờ, việc duy nhất y có thể làm dường như chỉ còn là ôm chặt lấy người yêu dấu, nhìn hắn đau đớn không ngừng, bất lực chứng kiến sinh mệnh vốn không còn lại bao nhiêu của hắn chậm rãi trôi đi mất. Sâu sắc hiểu rõ được điều ấy càng thêm khiến Hoằng Nhưng tự trách bản thân mình vô dụng, làm hoàng đế có ích lợi gì đâu, không có đến cả năng lực bảo hộ người y yêu nhất...
Thụ Thanh cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt từng hồi, gắng gượng nâng lên cánh tay rã rời yếu ớt, dịu nhẹ vuốt lên đôi mắt sầu thảm của Hoằng Nhưng. Cuối cùng, hắn đem bàn tay buốt giá của mình đặt lên mu bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay còn lại của hắn: “Nhìn ngươi như vậy, ta sẽ chết không nhắm mắt.”
Hoằng Nhưng lắc đầu: “Nhất định ngươi sẽ không sao, ngươi có nhớ mình đã từng nói rằng ‘Nhân sinh dù biết trước, nhưng không thể buông xuôi’ ? Đừng bao giờ buông xuôi cả, hãy tin ta, nhất định, ngươi có thể vượt qua được.”
“... Ừ.” Mím chặt bờ môi, Thụ Thanh khe khẽ gật đầu, hắn rút ra bàn tay lạnh buốt của mình, vuốt ve gương mặt Hoằng Nhưng: “Đáp ứng ta một chuyện... có được không?”
Hoằng Nhưng chăm chú nhìn Thụ Thanh, dường như biết trước chuyện mà Thụ Thanh muốn nói, y trút xuống một hơi thở dài: “Dù là bất cứ ai tổn thương ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.” Tàn khốc chợt lướt qua đôi mắt, hận ý bốc lên ngùn ngụt trong đáy lòng. Tuy rằng tầm mắt mù mịt của Thụ Thanh nhìn không thấy rõ được gì, nhưng hắn đã cảm giác được sát khí trong lời nói của y.
“Buông tha cho... kẻ đã hạ độc đi!... y cũng chẳng mang ác ý gì.” Thụ Thanh níu chặt ống tay áo Hoằng Nhưng, người nọ chỉ vì tận trung với vương triều này, trung với ngươi mà thôi...
In lại một nụ hôn dịu dàng trên trán Thụ Thanh, Hoằng Nhưng nhẹ giọng nói: “Việc này, ngươi không cần lo lắng, cứ để dành sức mà nghỉ ngơi.”
Nghe Hoằng Nhưng nói, nhận ra y đang lảng tránh, Thụ Thanh mạnh cắn môi, muốn cho tâm trí đang bắt đầu tan vỡ tỉnh táo lại: “Cứ coi như ta cầu xin ngươi... Khụ khụ... Được không....”
Vuốt nhẹ đôi môi trắng bệch vì cắn chặt mà chảy ra tơ máu của Thụ Thanh: “Thụ Thanh, đừng nói nữa, hiện tại thân thể ngươi không thích hợp để nói chuyện.”
“Khụ khụ... Ta....”
Vì muốn bảo tồn chút thể lực còn lại của Thụ Thanh, ngón tay Hoằng Nhưng chớp mắt điểm huyệt ngủ của hắn, nhìn hắn mê man trong ngực mình, trái tim Hoằng Nhưng khẽ quặn đau: “Người đâu.”
“Có nô tài.” Tiểu Đức Tử lắc mình nhập điện.
Thoáng chốc khôi phục vẻ mặt lạnh băng, Hoằng Nhưng nheo mắt để lộ sự thù hận: “Lô Chấp chết chưa?”
Tiểu Đức Tử cúi đầu: “Lô đại nhân… Không, Lô Chấp hiện đang hấp hối, Hoàng Thượng định...”
Khóe miệng Hoằng Nhưng hiện lên nụ cười lãnh khốc khát máu: “Không, hắn còn chưa được chết.” Y ngừng một lát, giương lên khóe môi, hàn ý tận sâu trong ánh mắt làm cho Tiểu Đức Tử dù không ngẩng đầu cũng cảm nhận được sự buốt giá ẩn sâu bên trong: “Trẫm muốn cho hắn sống không bằng chết.” Tổn thương Thụ Thanh, hắn phải trả một cái giá cực kỳ đắt...
“Nô tài đã rõ.”
Nhìn sang đôi gò má Thụ Thanh, thanh âm Hoằng Nhưng bất giác trở nên dễ chịu hơn nhiều: “Giải dược ở đâu?”
“Theo nô tài điều tra, độc dược này là thứ phụ thân hắn xưa kia vì cứu một gã người trong giang hồ mà được tặng.. không có giải dược.”
Y nâng tầm mắt, nhãn mâu lạnh buốt ẩn dấu sát khí: “Tìm.”
Nhận được mệnh lệnh của Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử quỳ xuống sàn hành lễ: “Nô tài tuân chỉ.”
“Lui ra.”
“Dạ ”
An tĩnh lại tràn về lấp đầy tẩm cư, ánh trăng sáng rọi trên đôi gò má Thụ Thanh, gương mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng không có sức sống. Ảo giác do đôi mắt tạo thành lại không khỏi khiến cho ngón tay Hoằng Nhưng run rẩy từng hồi. Thử thăm dò hơi thở của Thụ Thanh, cảm giác được từng nhịp hô hấp yếu ớt phả ra, y mới có thể an tâm nằm xuống bên cạnh hắn. Nhất định, Thụ Thanh, ngươi sẽ không sao đâu, nhất định...