“Khụ khụ....”
Đại Ngưu tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay Thụ Thanh: “A Thanh, ngươi không sao chứ? Đến đây, mau ngậm nhánh cỏ bạc hà này vào.”
Không thoải mái nhắm mắt lại, đem lá bạc hà hàm trong miệng. Lúc cảm thấy yết hầu đích xác tốt hơn rất nhiều, Thụ Thanh mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn đang ngủ ngọt ngào, cười cười với Đại Ngưu: “Cám ơn.”
Đại Ngưu hàm hậu cười, khoát tay: “Đã nói không cần phải cám ơn rồi mà.”
Thụ Thanh mỉm cười, giương mắt nhìn nhìn hàng người thật dài phía trước đang đứng xếp nối tiếp nhau thẳng hướng phía cổng thành trấn, mà thủ vệ cửa thành cũng đang nghiêm cẩn giữ lại từng người đi qua, đối chiếu với bức tranh gì đó, Thụ Thanh ngược lại tuyệt không lo lắng, dù sao hắn hiện tại tái nhợt gầy yếu như thế này, ngay cả chính mình đều không thể nhận ra bản thân, huống chi là thủ vệ chỉ có một bức họa.
“Khụ khụ....”
“A Thanh, ngươi cố gắng chịu thêm một lát, đợi chúng ta vào được trong trấn thì tốt rồi.”
Cong lên khóe miệng tái nhợt, ảm đạm cười: “Ừ, ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”
“Vậy ngươi nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết.”
“Ừm!”
Chưa kịp an tâm, bốn phía dần dần vang lên tiếng ồn ào náo động, khiến trái tim Thụ Thanh nháy mắt đập loạn lên, Đại Ngưu có chút tò mò cúi đầu đến gần trước mặt Thụ Thanh: “Gì vậy nhỉ? Như thế nào quan binh lại đến đây nhiều như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Gương mặt Thụ Thanh tái nhợt, hắn vô lực lắc đầu, cho đến khi nhìn thấy tất cả quan binh đã bao vây quanh hắn cùng Đại Ngưu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, thu hồi biểu lộ hiện lên trong mắt, chờ đến khi lại mở mắt ra, quả nhiên nhìn đến Hoằng Nhưng đang đứng ở phía trước, vẻ mặt đầy hàn ý.
“Hắn là ai vậy?” Đại Ngưu cũng cảm giác được sự tình có chút không thích hợp, quay đầu hỏi Thụ Thanh bên cạnh y.
Tựa như hàn băng đông lạnh, Hoằng Nhưng lạnh lùng chăm chú nhìn gương mặt không có chút máu của Thụ Thanh: “Lại đây.”
Chưa bao giờ thấy qua Hoằng Nhưng mang thái độ lạnh băng như vậy, Thụ Thanh thở dài một hơi, hiện tại hắn đã quá suy yếu nên cũng vô pháp làm được hành động chống cự vô vị gì, huống chi còn có Đại Ngưu cùng đứa nhỏ, hắn không muốn liên lụy tới người khác, trong lòng quyết định, Thụ Thanh tận lực làm cho chính mình có vẻ không sao, nhưng từng bước tiếp cận Hoằng Nhưng, đau nhức trong lòng Thụ Thanh lại càng mạnh hơn, nhìn hai gò má Hoằng Nhưng mang theo dấu vết lo âu gầy yếu, ánh mắt hiện mệt mỏi, tâm Thụ Thanh liền thấy ẩn ẩn đau.
Bất mãn vì nhìn Thụ Thanh đi chậm như thế, Hoằng Nhưng lập tức bước về phía trước, mạnh mẽ đem Thụ Thanh túm đến trong lồng ngực, lạnh lùng quét một vòng, sau khi thấy bốn phía đã nhanh chóng tự động mở ra một con đường, mới cường thế đem Thụ Thanh bế lên, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe Đại Ngưu mang theo nghi hoặc cùng sợ hãi rống to: “Ngươi... Ngươi là ai, mau thả A Thanh ra.” Vừa dứt lời, kiếm của Chu thị vệ liền đặt trên cổ Đại Ngưu: “Lớn mật, sao ngươi dám bất kính với Hoàng Thượng.”
Nghe được đối phương xưng hô với Thụ Thanh vô cùng thân thiết như thế, ánh mắt Hoằng Nhưng càng thêm lạnh lùng: “Y là ai?”
Sợ thực sự sẽ thương tổn Đại Ngưu, Thụ Thanh có chút lo lắng biện giải: “Y đã cứu ta, là người rất giản dị, ngươi đừng thương tổn y.”
Chưa bao giờ nhìn đến biểu tình lo lắng như thế trên gương mặt lạnh nhạt của Thụ Thanh, điều này làm cho trong mắt Hoằng Nhưng chợt lóe qua tức giận, mắt y vẫn chưa từng rời đi Thụ Thanh, trên miệng lại lạnh lùng hạ lệnh: “Thả y.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Được Hoằng Nhưng đáp ứng, Thụ Thanh lúc này mới an tâm, nhưng khi bắt gặp đôi mắt của đối phương, tim hắn lại đập thình thịch, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy của Hoằng Nhưng mang vẻ lạnh băng thị huyết như thế, trong lòng đau đến không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, nhưng hết thảy những điều này lại đều do hắn tạo thành, hắn còn biết trách ai đây...