“Hoàng Thượng giá lâm.”
Thụ Thanh mới sửa sang quần áo chỉnh chu xong, trong lòng tràn đầy thắc mắc ngước đầu nhìn Ảnh Thạch Châm ( vật dùng để tính thời gian hồi xưa, giống như đồng hồ), giờ này Hoằng Nhưng lẽ ra hẳn phải đang cùng triều thần bàn luận nghị sự mà? Mặc dù trong lòng rối bời, nhưng hắn vẫn không quên lễ nghĩa mà chỉnh trang lại y bào trên người, đứng lên chuẩn bị tiếp giá.
Tiểu Đức Tử mới vừa thông báo xong, tiếng vọng còn chưa dứt, Hoằng Nhưng đã bước nhanh vào trong tẩm cung, ánh mắt lạnh lùng quét về phía đệm chăn hở ra trên giường, thanh âm lại khác xa với vẻ mặt, mang theo sự dịu dàng chỉ riêng đối với một mình Thụ Thanh mà nhẹ giọng hỏi: “Sao Viêm Hồi lại ở đây?”
“Thái tử....” Không biết nên giải thích như thế nào, Thụ Thanh kéo dài thanh âm mang theo chút khó xử, Hoằng Nhưng phương diện nào cũng hoàn hảo, chỉ duy khi gặp chuyện liên quan đến hắn sẽ trở nên rất vô lý, nếu biết hắn lõa thân mà cùng ngủ chung chăn gối với Viêm Hồi, dù cho Viêm Hồi là đứa con nối dõi duy nhất, hậu quả xem chừng cũng không thể tưởng tượng nổi…
Thấy hai gò má Thụ Thanh dần chuyển hồng, Hoằng Nhưng nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu, dùng ngón trỏ điểm lên bờ môi hồng hào mỏng manh của Thụ Thanh, chậm rãi nói: “Ta biết rồi.”
Sợ Hoàng Nhưng sẽ nổi trận lôi đình, Thụ Thanh vội vàng mở miệng giải thích: “Viêm Hồi có lẽ là do quá mệt mỏi mà thôi, nó tuổi vẫn còn nhỏ, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, đừng để nó phải gánh chịu quá nhiều áp lực…”
Hôn nhẹ lên trán Thụ Thanh một cách dịu dàng, khuôn mặt uy nghiêm tuấn tú hiển lộ nụ cười nhàn nhạt: “Đây là những điều nó bắt buộc phải cáng đáng, không thể thay đổi được.”
“Nhưng mà....”
Trong lòng Thụ Thanh xuất hiện sự tồn tại của một kẻ khác không phải mình, là điều mà vị hoàng đế này ghét nhất, Hoằng Nhưng âm thầm mang theo sự ghen tuông nhỏ nhen, cắt ngang những lời mà Thụ Thanh sắp nói: “Chắc ngươi còn chưa ăn điểm tâm phải không, ta đã bảo Tiểu Đức Tử chuẩn bị hết ở Thiên điện rồi, ngươi tới đó trước dùng bữa đi!”
Đã chung sống với Hoàng Nhưng lâu như vậy rồi, sao lại không hiểu rõ y đang nghĩ gì chứ, Thụ Thanh liếc mắt về phía Viêm Hồi, từ chối nói: “Ta vẫn còn chưa đói.”
Tuy có ý muốn để Thụ Thanh lánh mặt, nhưng Hoằng Nhưng cũng không hề muốn thấy hắn vì Viêm Hồi mà bỏ bữa: “Không được, thân thể ngươi rất yếu, sao có thể bỏ ăn.”
“Nhưng mà....”
“Đi đi!”
“Vậy ngươi đừng nghiêm khắc với Viêm Hồi quá, nó chỉ là mệt mỏi, ghé vào đây nghỉ ngơi một chút mà thôi.”
“Ta tự biết chừng mực...”
Nghe được lời cam đoan của Hoằng Nhưng, Thụ Thanh mới an tâm gật đầu: “Ừm.”
Nhìn Thụ Thanh rời đi, thanh âm ấm áp của Hoàng Nhưng chớp mắt lại khoác lên vẻ lạnh lẽo như mọi khi: “Còn không mau dậy.”
Mở mắt ra, Viêm Hồi nhanh nhẹn xuống giường, quỳ gối: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Viêm Hồi, ngươi là hoàng tử duy nhất của trẫm, trẫm có thể ban cho ngươi hết thảy những gì trẫm có, cùng trẫm chia sẻ thế gian này, nhưng...” Ánh mắt có thể coi như dịu dàng phút chốc đã chuyển thành sắc bén: “Triệu Thụ Thanh chỉ có thể là của một mình ta, vĩnh viễn đều là người của Vọng Mộc Hoằng Nhưng ta, cho dù còn sống hay đã chết.” Thanh âm tuy rằng càng lúc càng trầm thấp, nhưng khí thế tỏa ra lại tương phản.
“Phụ hoàng, lời ngài nói nhi thần nghe không hiểu.”
Hoằng Nhưng cười lạnh: “Trẫm nói cái gì, chắc có lẽ thâm tâm ngươi đã hiểu rõ, sau này đừng đến quá gần Thụ Thanh nữa.”
“Phụ hoàng, dù ngài làm việc gì con vẫn đều luôn kính trọng ngài, nhưng ngài bắt con phải cách xa Sư phó, lòng con không phục.”
Nhìn Viêm Hồi cúi đầu, Hoằng Nhưng híp mắt lại: “Đừng sinh ra ý nghĩ mà ngươi không nên có đối với Thụ Thanh. Hắn sẽ không giống như giang sơn này, có thể thuộc về ngươi.”
Viêm Hồi cúi đầu, che dấu tâm tình xôn xao hiện lên trong đáy mắt: “Nhi thần đã rõ.”
“Ngày mai trẫm sẽ an bài cho ngươi đi Thiếu Lâm tự tôi luyện bản thân, đến lúc nào thích hợp để trở về thì phải dựa vào chính bản thân ngươi.”
“Phụ hoàng, nhi thần....”
Hoằng Nhưng lạnh nhạt đi lướt qua Viêm Hồi, bỏ lại bốn chữ “Quân vô hí ngôn”, không hề quay đầu lại mà đi thẳng về hướng Thiên điện.
Biết phụ hoàng nói thì ắt sẽ làm, Viêm Hồi chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn theo bóng Hoằng Nhưng dần khuất xa: “... Nhi thần tuân chỉ.”