Nắm chặt bàn tay gầy guộc của Thụ Thanh vào trong lòng bàn tay thô ráp của mình, xúc cảm lúc chạm vào khiến cho trái tim hắn trỗi dậy một chút cảm xúc kỳ diệu mà lại ngọt ngào.
Đi được một lúc lâu, Thụ Thanh mới bàng hoàng nhận ra tay hai người nãy giờ vẫn khắng khít với nhau, bèn ngượng ngập nhắc nhở: “Mộ Hàm, tay, tay kìa…”
Không để tâm đến lời của Thụ Thanh, nhưng nhận thấy Thụ Thanh có ý muốn rụt tay lại, y bực mình lại nắm càng chặt.
“Mộ Hàm....” Chưa nói dứt câu, Thụ Thanh đã che miệng, tức ngực ho khan: “Khụ khụ....”
Nhận thấy sức khỏe của Thụ Thanh ngày càng xuống dốc, đáy mắt tĩnh lặng của Mộ Hàm gợn lên từng đợt lo lắng xen lẫn đau lòng, nhưng y không hề quan tâm đến cảm giác ấy, bế ngang Thụ Thanh đang chảy mồ hôi lạnh đầy trán, dựa sát vào trước ngực mình, nhón chân nhẹ nhàng triển khai khinh công thần tốc phi về phía thành trấn trước mặt.
Thụ Thanh sắc mặt tái nhợt chẳng còn lòng dạ nào để ý rằng mình đang bị đối phương ôm chặt vào lồng ngực, mơ mơ màng màng chỉ biết là cảnh vật trước mắt hắn thay đổi liên tục, nơi phế khang (phổi) có một dòng máu đang chạy tới cổ họng, thấp ý (cảm giác ướt) bên môi cũng dần hiện rõ, cho đến khi khung cảnh trước mắt tối sầm như mực, hắn mới ngất đi.
Nội tâm băng tuyết của Mộ Hàm trỗi dậy vô vàn lo lắng, nhìn đến khóe miệng người đang nằm trong lồng ngực mình không ngừng trào ra máu đỏ tươi, nét sầu lo trong mắt y càng thêm đậm, tâm cũng theo đó mà khẽ nhói đau, nhìn cửa thành trước mắt, Mộ Hàm không để ai thấy rõ lặng lẽ tiến vào, cho đến khi phát hiện một y quán mới dừng lại bước chân, thu hồi nội lực thẳng tiến vào trong quán.
Y sư trong quán vừa nhìn thấy Thụ Thanh cả người đầy máu, vội vàng đứng dậy, chỉ vào buồng trong: “Công tử, thỉnh ôm vị công tử này đến nội đường trị liệu.”
Vội vàng đi vào, nhẹ nhàng đặt Thụ Thanh trên chiếc giường tuyết trắng, Mộ Hàm lạnh như sương tuyết liếc mắt về phía đại phu mới vừa đặt chân lên bậc cửa: “Mau.”
“Dạ.. dạ” Đương nhiên vì bị khí chất lạnh băng băng của Mộ Hàm dọa sợ, đại phu run lẩy bẩy đi lên định xem mạch cho Thụ thanh, nhưng tay vừa mới chạm vào, đã thấy phía sau lưng phất qua luồng gió lạnh, cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than làm từng giọt mồ hôi của vị đại phu này tuôn ra chảy xuống cả áo.
Đại phu dùng ống tay áo lau đi vệt mồ hôi trên trán, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng cặp mắt lạnh lẽo của người nọ: “Công... Công tử, bệnh của vị công tử này,... lão phu ta e là chữa không được..”
Mộ Hàm túm lấy vạt áo đối phương: “Ngươi không phải đại phu sao?” Khuôn mặt lạnh như băng đi đôi với đôi mắt khát máu, làm đại phu kinh hoàng đến run rẩy cả người, không thể nói nổi thêm một từ nào.
Khẩn thiết cùng lo lắng ánh lên trong đáy mắt, lấn át lý trí của Mộ Hàm, nỗi sợ hãi chưa bao giờ từng trải giờ đây đang mạnh mẽ thét gào ở trong tâm: “Nói.”
“Công... Công tử, lão phu chỉ có thể chuẩn đoán vị công tử này là do tích tụ u sầu,...cộng thêm thể chất vốn dĩ yếu ớt, nhưng bệnh trạng hiện tại của hắn lại không chỉ đơn giản như vậy, thứ cho lão phu y học nông cạn.”
Thanh âm rành rọt vang lên bên tai, hoảng hốt, Thụ Thanh mở mắt ra, khung cảnh trước mắt thoáng nhập nhèm, nhìn kỹ một lúc lâu mới thấy rõ trước giường Mộ Hàm đang túm áo một lão giả “... Mộ Hàm.”
Nghe được thanh âm yếu ớt của Thụ Thanh, ánh mắt lạnh như băng của Mộ Hàm bỗng chốc trở nên ấm áp, vọt người đến trước giường, tay dịu dàng phất đi vài sợi tóc đen trải dài trên trán Thụ Thanh: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
“... Khụ khụ. Ta... Ta không có sao đâu.”
Đem Thụ Thanh đang muốn chống thân ngồi dậy áp lại lên giường: “Ngươi sẽ không sao.” Mộ Hàm lạnh lùng liếc nhìn đại phu đang đứng ở một bên, lão giả lần thứ hai bồn chồn quệt đi từng vệt mồ hôi đang chảy giọt giọt hai bên thái dương mình, nói: “Lão... Lão phu đi ra ngoài sắc thuốc cho công tử.” Gắng sức chống đỡ thân già run rẩy, lão đại phu chậm chạp ra khỏi nội đường.
Lần nữa nằm lại trên giường, Thụ Thanh tâm trí mê muội nhìn Mộ Hàm: “Khụ khụ,... Ta thật sự không sao.” Không muốn làm cho đối phương phải lo lắng, Thụ Thanh gắng gượng nói cho hết lời.
Ngồi ở bên cạnh Thụ Thanh, dùng ngón tay lạnh lẽo dịu dàng lau đi vết máu còn vương trên khóe miệng hắn, ngữ điệu nhu hòa tựa như gió xuân: “Ngủ một lát đi. Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
Ý thức Thụ Thanh giờ đã mụ mị, không có thời gian để tâm tới sự thay đổi của đối phương, ngay cả xúc cảm lạnh lẽo chợt lướt qua bên môi kia cũng chẳng hề để vào trong lòng, gần như lập tức rơi vào trong hôn mê.
Rời đi thần cánh hoa mềm mại, dùng ngón tay mình phớt qua hai gò má trắng bệch của Thụ Thanh, Mộ Hàm hai mắt nhu tình hiện rõ kiên định nói: “Ta sẽ không cho ngươi xảy ra chuyện gì.” Nhất định...