Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 7: Tái nhợt, hốc hác nhưng vẫn đẹp

Lương Trản nghĩ rằng dù Thẩm Tử Ngôn có kích động đến mức nào đi chẳng nữa cũng sẽ không đến mức dứt khoát bắt luôn taxi băng qua nửa thành phố S đến tìm cô, để tận mắt cận tai muốn nghe cô kể lại chi tiết sự việc.


“Tớ nói cho cậu biết tối nay cậu nhất định phải giải thích rõ ràng, việc quan trọng như vậy, mà lại dám giấu tớ gần bốn năm.”
“……Thực ra chính là như những gì tớ nói với cậu trong điện thoại.” Lương Trản khoát tay, vẻ mặt thành khẩn: “Tớ lên giường với anh ấy rồi.”


Thẩm Tử Ngôn không vừa ý: “Quá trình thì sao?”
Lương Trản: “…Không phải chứ, quá trình lên giường nào chả như nhau.”
“Vậy đổi cách hỏi khác, hai người diễn kịch kiểu gì mà cuối cùng lại tự sa vào lưới thế?” Thẩm Tử Ngôn lại hỏi.


“Ừm thì, do sắc đẹp hại người thôi.” Lương Trản vẫn trả lời đại khái như cũ.
Chỉ riêng mấy chữ này cũng đã đủ để lấp đầy bộ não của cô nàng Thẩm Tử Ngôn, chỉ có điều cô ấy lại lấp đầy sai cách rồi.


Vì vậy, Lương Trản vừa nói xong cô ấy liền gục xuống ghế sofa, cần thận đánh giá Lương Trản, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng đúng, nếu tớ là một thẳng nam cơ thể bình thường thì cũng sẽ muốn ngủ với cậu.”
Lương Trản: “…”


Lương Trản vội vàng nói không phải, là cô bị sắc đẹp của anh ‘hãm hại’.
Âm thanh vừa rơi xuống, Thẩm Tử Ngôn mạnh mẽ bật dậy khỏi ghế sofa, cao giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”


Việc đã rồi, có che giấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa Lương Trản rất hiểu tính cách của Thẩm Tử Ngôn, nên dứt khoát kể lại một lượt nguyên nhân hậu quả của buổi tối hôm cô đến căn nhà thuê của Kỷ Đồng Quang.


Lương Trản: “Đại khái là như vậy, có quỷ mới biết tại sao khi đó tại sao tớ lại kích động như thế.”
Thẩm Tử Ngôn ngẩn người, một lúc sau mới tiếp tục hỏi: “Vậy, vậy sau khi ngủ với nhau rồi thì sao?”


“Khi tớ tỉnh dậy, anh ấy đã đi làm rồi.” Lương Trản nói: “Tớ cảm thấy rất xấu hổ, nêu sau khi dọn dẹp lại nhà cửa liền lập tức về trường.”


Đừng nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh khi nói chuyện lúc này của cô, lúc đó, sau khi lên giường với Kỷ Đồng Quang, đến khi tỉnh lại, cô âu sầu tới mức suýt chút nữa thì giật đứt hết tóc trên đầu mình luôn rồi. Kỷ Đồng Quang thực sự là một người rất chu đáo, không những đã thay ga trải giường và chăn, còn giúp cô mặc một chiếc áo sơ mi mới, sở dĩ cô khẳng định đó là chiếc áo sơ mi mới tinh là vì Lương Trản không hề ngửi thấy mùi hương man mát nhàn nhạt quen thuộc của anh trên áo.


Ngoài ra, anh còn để một cho cô một tô cháo ấm trên bàn trà. Đáng tiếc là khi đó, lòng dạ Lương Trản đang vô cùng rối bời và hối hận về bản thân mình, nên không đụng tới chút cháo nào đã xách hành lý rời đi.


Trước khi đi, cô còn giặt sạch chiếc áo sơ mi của Kỷ Đồng Quang rồi phơi trong phòng tắm, đối diện với chiếc bàn chải tối qua cô yêu cầu anh thay cái mới.
Vài giờ sau đó, cô lúc nào cũng trong trạng thái mê man, mơ hồ cho đến khi Kỷ Đồng Quang gửi tin nhắn cho cô vào buổi tối.


Kỷ Đồng Quang hỏi: “Em về trường rồi à?”
Anh không hề đề cập tới chuyện xảy ra giữa hai người vào buổi sáng, đương nhiên Lương Trản cũng sẽ không nhắc đến, cô chỉ trả lời lại một câu “Ừm”.


Sau một hồi im lặng, anh lại gửi đến tin nhắn thứ hai. Anh ấy nói, hôm nay sau khi tan làm đã đi mua bàn chải và kem đánh răng mới.
Lương Trản: “Ừm, vậy thì tốt rồi, bây giờ thay đổi cách chăm sóc răng miệng vẫn còn kịp.”
Lần này, đến lượt anh trả lời lại một chữ “Ừm”.


Mà Lương Trản nhìn chằm chằm vào chữ “Ừm” này, thật sự không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào, nên dứt khoát vứt nó sang một bên. Sau đó, họ không lên lạc với nhau trong suốt hơn nửa tháng.


Đầu tháng chín, thời điểm tân sinh viên bắt đầu nhập học, cũng là lúc Lương Trản bắt đầu vào phòng nghiên cứu với giáo viên hướng dẫn của cô, nên lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi. May mắn là khi bận rộn thì bạn sẽ chẳng còn thời gian để nghĩ tới cái này cái kia, cứ thế cho đến kỳ nghỉ vào tháng mười, cô nhận được điện thoại từ nhà, hỏi cô và Kỷ Đồng Quang có về nhà hay không.


Lương Trản: “…”


Cô chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ rằng mình và anh chưa quyết định xong, sau đó lập tức liên lạc với Kỷ Đồng Quang hỏi anh xem phải làm sao bây giờ. Có lẽ Kỷ Đồng Quang không ngờ rằng cô lại gọi tới, nên khi nhận điện thoại, giọng anh có chút ngạc nhiên. Sau khi bất ngờ qua đi, anh mới hỏi cô có muốn về nhà hay không.


“Tất nhiên là không rồi.” Lương Trản trả lời không chút do dự: “Nếu về lại phải tiếp tục diễn kịch.”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Ừm, cũng đúng, vậy thì đừng về nữa.”


Còn về lý do tại sao không thể về thì lại rất dễ dàng tìm được. Kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày, với tư cách là một “cặp đôi”, hai người họ sẽ tận dụng cơ hội này để khám phá những địa điểm thú vị ở thành phố S. Cuối cùng lý do này cũng đã được ba mẹ đôi bên chấp thuận, khi đó Lương Trản mới yên tâm nằm lì trong ký túc xá bảy ngày.


Đến tối ngày thứ bảy, các anh em bạn dì của cô tổ chức một buổi tụ tập để nâng cao tình cảm, yêu cầu tất cả bọn họ đều phải có mặt, nên cuối cùng Lương Trản cũng phải ló mặt ra khỏi cửa. Bữa tiệc được đặt tại nhà hàng lẩu trước cổng Tây của trường, tình cờ nó lại nằm ngay cạnh viện Liên kết của trường đại học. Càng trùng hợp hơn nữa là khi cô đi qua viện Kiến trúc, cũng đúng là lúc Kỷ Đồng Quang tan làm và đang bước từ phía trong đi ra.


Lương Trản: “…”
Đã chạm mặt nhau rồi cũng chẳng thể giả vờ như không nhìn thấy. Nên cô chỉ đành dừng lại chào hỏi anh một câu. Để không quá xấu hổ, cô thuận miệng hỏi anh có phải hôm nay anh vẫn được nghỉ hay không?


Kỷ Đồng Quang nói, do đơn vị của anh quá bận, nên sau khi ăn tết Trung thu xong, cả đoàn lại cùng nhau quay lại tiếp tục công việc, có lẽ cũng đã ba ngày gần như không ngủ mới hoàn thành được dự án từ đầu tới cuối.


Lương Trản nghe anh nói những lời này, mới hiểu ra tại sao trông anh lại phờ phạc như vậy, cô vội vàng nói: “Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trong tiết trời chạng vạng, Lương Trản nghe thấy anh nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”


“Em cũng phải đi đây.” Cô chỉ vào nhà hàng lẩu đã bắt đầu có người đứng xếp hàng bên cạnh viện Kiến trúc.
“Ừm.” Không biết tại sao, trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên nở nụ cười, sau đó quay người đi về hướng nhà.


Lương Trản vốn dĩ đã vào tới hàng lẩu, nhưng nghĩ tới bộ dạng khi rời đi của anh thấy có chút không yên tâm. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại cầm túi xách lên đi ra ngoài. Quả nhiên, bóng dáng mảnh mai cách đó không xa đang bước đi cực kỳ chậm chạp, hiển nhiên là đang vô cùng khó chịu.


Lương Trản: “!”
Cô vô thức chạy theo đỡ lấy anh, hỏi anh có sao không, có cần tới bệnh viện không? Có lẽ anh không ngờ rằng cô lại đuổi theo mình, nên nhất thời có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới lắc đầu tỏ ý không cần.
“Dạ dày hơi đau, về nhà uống thuốc là được rồi.” Anh nói.


“Anh thực sự chỉ hơi đau thôi sao?” Lương Trản nghi ngờ hỏi: “Em thấy anh sắp đứng không vững rồi đó.”
“Đâu tới mức đó.” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Ở nhà anh có thuốc, em yên tâm.”


“Vậy……Vậy để em đưa anh về nhà.” Lương Trản cắn môi nói: “Em thấy tình trạng của anh có thể ngã xuống đường bất cứ lúc nào.”
Kỷ Đồng Quang cũng không từ chối, chỉ hỏi cô: “Em không đi ăn tối nữa à?”


Cô trả lời mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Đưa anh về rồi tính, sức khỏe của anh quan trọng hơn.”


Mặt trời chiều ngả về Tây, những ngọn đèn rực rỡ bắt đầu được bật sáng. Ngay lúc giọng nói vừa rơi xuống, Lương Trản thấy khóe môi anh khẽ cong lên. Cô thầm nghĩ, tại sao người khi đàn ông này sắc mặt tái nhợt, hốc hác mà vẫn có thể nở nụ cười đẹp rạng rỡ tới vậy?