Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 23: Anh đã hôn em hai cái

Hai ngày sau, bốn vị trưởng lão của hai nhà đã tới thành phố S. Hôm đó, vừa hay là thứ hai, đến ngày nghỉ luân phiên của Lương Trản, nên cô lái xe tới ga tàu siêu tốc để đón mọi người về khách sạn.


Về phần Kỷ Đồng Quang, mặc dù anh đã xin nghỉ phép nhưng từ huyện về lại thành phố cần một khoảng thời gian, e rằng chỉ có thể đến kịp bữa cơm tối ngày hôm nay.


Thấy anh bận rộn như vậy, khiến cả bốn vị trưởng lão đều lo lắng, đến mức mẹ của Kỷ Đồng Quang không khỏi xót xa: “Khi thằng bé gọi về nhà, nó cũng không có nói hiện tại công việc bận bịu vất vả như thế.”


Khi an ủi Kỷ Đồng Quang, Lương Trản không nghĩ ra phải nói gì còn có thể gửi thẳng bao lì xì cho anh, nhưng đến người lớn trong nhà, cô không thể tiếp tục dùng cách này được.


Nên chỉ có thể sử dụng hết vốn từ của mình, căng da đầu nói: “Ngành nghề của anh ấy thực sự rất bận, nhưng mấy hôm trước con có hỏi thăm, anh ấy nói công việc rất thuận lợi, chỉ bận một chút mà thôi, dì Tôn dì đứng quá lo lắng.”


Dì Tôn nghe vậy trọng tâm lập tức chuyển sang chỗ khác: “Hai ngày trước các con có liên lạc với nhau à A Trản?”
Lương Trản: “Vâng ạ, chẳng phải lần này phải đặt khách sạn sao, khách sạn là do anh ấy chọn đó ạ, nói lối thoát hiểm ở đây là đạt tiêu chuẩn nhất.”


Sau khi lái xe đưa mọi người về khách sạn, Lương Trản lại lo thủ tục nhận phòng cho cả nhà.
Cô nói: “Vẫn chưa tới giờ ăn tối, hay là mọi người về phòng nghỉ ngơi một chút, dù sao thì ngồi tàu cả quãng đường dài cũng mệt.”
“Cũng được, ba có hơi mệt.”


“Còn con thì sao, tiểu Trản?” Hay là con cũng thuê một phòng theo giờ để nghỉ ngơi một lúc?”
Lương Trản xua tay: “Không cần đâu ạ, nhà con ở gần đây, con về nhà là được rồi ạ, khi nào gần tới giờ ăn con lại đến đón mọi người.”


Ngay khi vừa dứt lời, mẹ cô lại nắm lấy tay cô, hỏi: “Tiểu Kỷ đi xe khách từ huyện lên đây phải không? Con tới bến xe đón cậu ấy nhé?”
Lương Trản: “…” Cô thực sự không biết anh dùng phương tiện gì để về đây.


Nhưng mẹ đã có lời, thì cô cũng không thể nói như vậy, nên chỉ đành nói để mình gọi cho anh hỏi xem sao.
Điện thoại vừa đổ một hồi chuông đã được kết nối.
“A Trản.” Là giọng của anh.


“Ừm em đây.” Cô vừa đi về phía thang máy vừa hỏi: “Lát nữa anh về đây bằng cách nào? Ngồi xe khách hay gì?”
Mặc dù cô không nói nốt phần còn lại, nhưng anh đã hiểu ý của cô ngay lập tức.
Anh mỉm cười: “Em không cần phải đón anh đâu, anh mượn xe của đồng nghiệp rồi.”


Lương Trản: “Vậy được rồi, anh lái xe cẩn thận.”
Nói xong, cô lại nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng khác.
“Đợi đã, anh có được tính là lái xe trong tình trạng mệt mỏi không?”
Kỷ Đồng Quang: “…”


Đánh giá chế độ nghỉ ngơi của anh trong khoảng thời gian gần đây, thì chính xác là sẽ lái xe trong tình trạng mệt mỏi.
“Nếu không anh vẫn nên ngồi xe khách đi, như vậy an toàn hơn.” Cô chân thành nói: “Em đến bến xe đón anh, dù sao thì xe em vẫn đủ chỗ.”
“……Được.” Anh đồng ý.


Cũng may là có rất nhiều chuyến xe khách liên tỉnh lên thành phố, dù có mua vé đột xuất cũng có thể mua được.
Ước tính theo thời gian lái xe của mình, thì Kỷ Đồng Quang có thể đến nhà ga vào khoảng năm giờ chiều.


Lương Trản cân nhắc một chút, thấy mình có thể về nhà chơi vài ván game, nên sau khi cúp máy cô liền rời đi.
Năm giờ chiều, cô đúng giờ đứng đợi bên ngoài bến xe. Dáng người Kỷ Đồng Quang cao ráo, đứng trong đám đông luôn là người dễ nhận thấy nhất.


Lương Trản nhìn thoáng qua đã nhận ra anh, lại sợ anh không thấy mình nên nhảy lên vẫy tay gọi anh.
Kết quả là vừa mới nhảy một cái anh đã nhìn thấy cô, nhưng khi cô tiếp đất, gót giày cao gót đã mắc vào khe hở của nắp cống ngầm, suýt chút nữa khiến cô trẹo chân.


Xuyên qua đám đông, Kỷ Đồng Quang chỉ nhìn thấy vẻ mặt đột ngột thay đổi của cô, anh có chút giật mình, vội vàng len ra khỏi đoàn người đi về phía cô.


Có lẽ vì hôm nay cần ‘tiếp đón’ phụ huynh nên Lương Trản ăn mặc rất quý phái và trang trọng, đến cả đôi giày cao gót này cô cũng rất ít khi dùng tới.


Chỉ có điều lúc này chiếc giày cao gót màu sâm panh tuyệt đẹp đó đã mắc kẹt ở miệng ống cống, chỉ dùng lực của chân e rằng không thể nhấc ra nổi.
Cô cau mày vò đầu bứt tai, chuẩn bị ngồi xổm xuống nhấc nó ra.
Nhưng vừa cúi người, Kỷ Đồng Quang lại bước đến ngăn cô lại.


“Để anh.” Anh nói.
Nói rồi anh ngồi xổm xuống cầm lấy chiếc giày bị mắc kẹt. Có thể là do sức lực khác nhau, dường như anh chỉ cần tiện tay nhấc một cái, đã lôi được chiếc giày lên.


Sau khi lấy được nó ra, anh cũng không lập tức đứng lên mà vẫn giữ nguyên tư thế bảo cô cẩn thận, đồng thời dùng tay kia đỡ lấy cổ chân cô xỏ vào chiếc giày.


Khi ngón tay đem theo chút hơi lạnh của anh chạm vào, Lương Trản theo bản năng hơi co rúm người lại. Nhưng cô cũng không phản kháng, mà chỉ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Mang giày xong, cô thẳng lưng, anh cũng từ dưới đất đứng lên, khi bắt gặp ánh mắt cô anh mới nói: “Không có gì.”


Hai người đã không gặp nhau một thời gian, so với lúc mới về nước thì hiện tại anh thực sự chật vật hơn rất nhiều, dù sao thì trước khi lên xe khách tới đây anh vẫn đang phải hít đất bụi ở công trường.


Nhưng sự chật vật này cũng chỉ như khi anh đổ mồ hôi sau trận đánh bóng thời niên thiếu mà thôi, nó không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai vốn có của anh. Nói cách khác, so với những bộ quần áo tỉ mỉ cùng đôi giày da, thì vẻ ngoài tràn đầy nắng gió và hơi thở chân thực của cuộc sống này càng khiến người ra rung động hơn.


Đến mức nhịp tim của Lương Trản bỗng đập nhanh hơn một chút.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô mím môi nói: “Xe đỗ bên đối diện, sang đường trước đã.”
Anh giật đầu, lại hỏi: “Chân em không sao chứ?”


Cô ra hiệu oke, mắt thấy đèn đỏ ở phía đối diện đã bắt đầu nhấp nháy, vội nói: “Đi thôi, sang bên kia trước đã.”
Kỷ Đồng Quang vừa đi theo vừa chú ý tới tư thế đi bộ của cô. Quả thực là không bị thương, nhưng cũng không quen với loại giày cao gót này.


Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đỡ lấy tay cô.
Lương Trản: “Em không sao thật mà.”
Anh vẫn không buông tay, đáp: “Vẫn còn sớm.”
Lương Trản: “Cái gì mà vẫn còn sớm?”
“Chưa tới giờ ăn tối.” Anh mỉm cười: “Trước tiên đi đổi cho em đôi giày khác đã.”


Vậy là Lương Trản bị anh kéo tới một khu trung tâm mua sắm ở đối diện bến xe. Cô đã nói không cần, kết quả lại bị anh chặn lại bằng một câu nói.
“Anh vừa thấy gót chân em tấy đỏ lên rồi.”
“Hơn nữa mai em còn phải đi làm, nếu sưng lên thành bọng nước thì bất tiện lắm.”


Lương Trản: “…”
So với cái gọi là tiểu thư tao nhã, thì quả đúng là cảm giác thoải mái vẫn quan trọng hơn.
Cả hai người đều không phải là kiểu hay khách sáo với nhau, nên sau khi vào trong tâm mua sắm, họ đã nhanh chóng chọn được một đôi giày bệt màu gần giống với đôi cô đang mang trên chân.


Có lẽ nhân viên bán hàng cho rằng hai người là một cặp, nên thấy họ chọn xong, lập tức tươi cười hỏi Kỷ Đồng Quang: “Tiên sinh, bạn gái của anh đi giày size bao nhiêu ạ?”
“Không phải.”
“Size 37.”


Nhân viên bán hàng vui vẻ đi lấy giày, còn Lương Trản thì đang kinh ngạc đứng tại chỗ: “Đôi giày em đang đi đâu có đề size.”
“Hay là anh chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết?”


“Ngành nghề của bọn anh rất nhạy cảm với bất cứ độ dài nào.” Anh giải thích như vậy: “Do chỉnh sửa bản vẽ quá nhiều.”
“……Vậy xem ra những gì trong tiểu thuyết không hoàn toàn là lừa đảo.” Cô nói.
“Tiểu thuyết gì?” Anh hỏi.


“À, trước đây em có đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình, trong đó nhưng tay công tử ăn chơi rất giỏi tán gái, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đoán được cô gái đó mặc quần áo size gì, đi giày số bao nhiêu, em thấy đó nhất định là đang phóng đại.”


Khi âm thanh vừa dứt, cũng là lúc nhân viên bán hàng mang giày tới. Lương trản đi thử, quả nhiên rất vừa vặn, đi lại cũng thoải mái hơn đôi giày cao gót vừa nãy cô mang rất nhiều.
Cô không chút do dự: “Vậy lấy đôi này đi, không cần gói lại đâu, tôi sẽ đi luôn.”


Nói xong liền lấy ví ra đến thanh toán.
Nhưng Kỷ Đồng Quang lại ngăn cô lại: “Để anh.”
“Coi như là thay lời cảm ơn vì hôm nay em đã đến đón anh.”
Vốn dĩ Lương Trản đang muốn nói việc này không đáng gì cả, kết quả là anh đã nhanh chóng lấy thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng.


Cô dở khóc dở cười: “Đôi giày này không hề rẻ chút nào.”
Nhưng anh lại nghiêm nghị nói: “Thời gian của bác sĩ Lương cũng đâu có rẻ, anh đã hỏi qua rồi.”
Lương Trản nghe vậy không khỏi bật cười: “Được, được, vậy cảm ơn anh nhé.”


Cô vốn dĩ đã luôn xinh đẹp, lúc này đôi mắt cong cong nở nụ cười, đứng dưới ánh đèn rực rỡ trong trung tâm mua sắm lại càng đẹp đến mức khiến người khác ngơ ngác.
Đến khi Kỷ Đồng Quang nhận ra điều này, tay anh gần như đã chạm vào mặt cô.


Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thu tay lại, rồi nhẹ nhàng phẩy phẩy một cái: “Có côn trùng.”
Vì vậy, Lương Trản cũng không nghĩ nhiều.
Cô nói: “Giày mua xong rồi, bây giờ tới khách sạn đón mọi người đi ăn tối thôi.”


Bốn vị trưởng lão rất vui mừng khi thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau. Trong bữa tối, theo yêu cầu của ba Lương, Kỷ Đồng Quang cũng uống vài ly rượu.
Giống như lần trước ở nhà hàng, mới uống được vài ngụm, mặt anh đã ửng đỏ cả lên.
Lương Trản: “…Ba đừng có ép người ta thế chứ.”


Kết quả là ba của Kỷ Đồng Quang lại xua tay nói không sao: “Tửu lượng của nó không kém vậy đâu, chỉ là dễ đỏ mặt thôi.”
Ba Lương cũng nói: “Hơn nữa hôm nay tiểu Kỷ cũng đâu có lái xe, không phải lo.”
Lương Trản bất lực chỉ đành tiếp tục ăn đồ ăn.


Sau bữa cơm, hiển nhiên là tiền rượu còn nhiều hơn cả tiền đồ ăn, khiến Lương Trản không nói nên lời khi nhận hóa đơn. Nhưng cô vẫn vui vẻ, thoải mái thanh toán.
Thanh toán xong xuôi, theo nguyên tắc kính lão đắc thọ, cô lái xe đưa ba mẹ hai bên về khách sạn trước.


Vốn dĩ cô muốn thuê thêm một phòng khác cho Kỷ Đồng Quang, nhưng nhân viên quầy lễ tân lại nói rằng hôm nay ở chỗ họ đã hết sạch phòng.
Lương Trản: “…”
Thôi vậy, chạy thêm một vòng nữa, đưa người về nhà vậy.


Kỷ Đồng Quang đã uống không ít, lúc này không chỉ có toàn bộ khuôn mặt anh đều đỏ bừng, mà cả ý thức cũng có chút mơ hồ.


Lương Trản phải hỏi lại mấy lần mới xác định được địa chỉ nhà anh ở thành phố S. Cũng may nơi đó cách khách sạn không xa, chỉ khoảng mười phút lái xe là tới.
Tuy nhiên, sau khi đến sảnh dưới của khu chung cư, cô phải mất gần mười lăm phút đồng hồ mới có thể nhấc được người ra khỏi ghế sau xe.


Anh quá cao, khi cơ thể hoàn toàn thả lỏng áp lên người cô, khiến cô gần như không thể nhúc nhích nổi.


Sau khi khó khăn lắm mới đỡ được người vào thang máy, Lương Trản chỉ cảm thấy trên lưng với ngực mình đổ đầy mồ hôi. Cô tự nhủ lần trước người ta cũng đưa cô về nhà, nên lần này coi như đáp lễ lại anh.


Cuối cùng cô đỡ anh thẳng một mạch lên nhà rồi giúp anh mở cửa. Đây là một căn hộ hai phòng ngủ khá rộng rãi, vì gần đây anh luôn đi công tác nên cả căn nhà đều chẳng thấy hơi người, có chút lạnh lẽo rợn người.


Cô bật đèn lên, mò vào bếp đun cho anh ấm nước, sau đó đợi đến khi nước đã nguội bớt lại mang đến sofa cho anh.
“Anh uống chút nước đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Không… Không cần.” Anh nghe thấy tiếng cô, nhưng khi mở miệng lại ngắt quãng, nói chẳng nên hơi.


Xem ra quả thực là rất say, Lương Trản nghĩ.
“Vậy em đỡ anh vào trong ngủ nhé.” Cô nói: “Anh cẩn thận một chút.”


Kỷ Đồng Quang tựa người vào ghế sofa, ánh mắt lờ đờ ngước lên chiếc đèn trong phòng khách, khó khăn lắm mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt, lại cảm thấy có chút hoảng hốt, giống một giấc mơ hơn là sự thật.
“A Trản.” Anh gọi cô một tiếng.


“Ừm?” Cô nghĩ rằng anh không thoải mái, nên tiến lại gần sờ lên trán anh: “Anh vẫn ổn chứ?”
Anh không lên tiếng, chỉ vươn tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn đang đung đưa trước mặt anh của cô.
Ngay sau đó lại là một ân thanh trìu mến lưu luyến khác: “A Trản.”


Lần này anh dán vào bên tai cô để gọi, ngay khi anh vừa mở miệng, hơi nóng truyền thẳng vào lỗ tai, khiến cô rất không thoải mái.
Nhưng đồng thời với sự khó chịu đó, cô cũng không để tâm tới hai tiếng gọi của anh, dù sao thì Lương Trản cũng biết, khi người ta uống say sẽ khó kiểm soát được hành vi của mình.


Cô nghiêng đầu, nói: “Về phòng lên giường ngủ, nhé.”
Có cô chắn ánh sáng thế này, anh đã có thể mở được mắt. Anh ngồi tại đó nhìn cô với một vẻ mê đắm hiện rõ trong ánh mắt.


Lúc này, thời gian như ngừng trôi, ít nhất là khi anh tiến lại gần, Lương Trản không thể kịp thời phản ứng để né tránh. Ngay giây tiếp theo, mộ nụ hôn mang theo hương rượu ướt át rơi xuống mi mắt cô.
Hơi thở ấm áp đó bắt đầu từ làn da lan tỏa ra khắp mọi nơi, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.


Mà anh thì vẫn đang thì thầm gọi tên cô: “A Trản…”
Lương Trản đáp lại cũng không được, mà không đáp lại cũng không xong. Choáng váng và im lặng đồng nghĩa với việc cho người say thêm can đảm để tiếp tục làm càn.


Lại là một nụ hôn rất nhẹ khác, nhưng lần này anh không hôn lên mí mắt mà là khóe môi.
Cuối cùng Lương Trản mới nhớ tới việc đẩy anh ra: “Anh say rồi.”
Anh không phản bác, cũng chẳng buông cô tay cô ra.
Một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Say rồi mới mơ thấy em…”
Lương Trản: “…”


Cô rất muốn anh nói cho rõ ràng, nhưng lúc này đối phương lại đang ở trong tình trạng không thể nói năng bình thường. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định vào phòng giúp anh tìm một chiếc chăn, đắp cho anh đã rồi nói.
“Anh bỏ em ra đã, em đi lấy chăn cho anh.” Cô nói.


“Không cần…” Anh lại càng nắm chặt hơn và dùng lực kéo cả người cô vào lòng, sau đó tựa đầu lên vai cô.
Lương Trản: “…”
Lúc này cô đã bị kéo ngồi lên đùi anh, vừa mới cử động, vòng eo đã bị anh giữ chặt.


Đến khi không thể cử động được nữa, cô lại nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Không cần chăn, cần A Trản.”
Lương Trản lần thứ hai bất lực, không thể lên tiếng.
Cô khóc không ra nước mặt: “Anh bỏ em ra trước đã, có gì đợi khi nào tỉnh rồi nói.”


Anh vẫn không để ý đến cô, nghiêng đầu trên sofa, hạnh phúc ôm người mà anh tưởng rằng đang trong giấc mộng, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.


Vì khi còn lại chút ý thức anh hoàn toàn không nghe lời, nên Lương Trản dứt khoát thả lỏng cơ thể, đợi đến khi anh ngủ thật say. Sau khi thấy hơi thở bên tai đã ổn định hơn, cô mới ngập ngừng gỡ cánh tay đang ở sau eo mình ra.
Lần này, mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ, cô thuận lợi di chuyển sang đầu bên kia của sofa.


Hơi rượu cuốn lấy cô vừa rồi vẫn còn rõ ràng, Lương Trản vỗ vỗ lên mặt mình, sau đó chạy chân trần vào phòng, lấy chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người cho anh.
Sau khi xong xuôi đâu vào đấy, cô vội vã rời khỏi nhà anh và lái xe về nhà.
Đêm đó, Lương Trản có một giấc mơ.


Một giấc mơ kỳ quái, triền miên quá mức. Có chút giống lần “lau súng cướp cò” vào tờ mờ sáng bốn năm về trước, cũng có chút giống như phần tiếp theo của buổi tối hôm nay.
Sau khi tỉnh dậy, cô ngồi trên giường, tự túm tóc mình gần năm phút đồng hồ.


Cuối cùng, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên nhắc nhở cô hôm nay còn phải đi làm, tiền vẫn quan trọng hơn.


Nghĩ đến đây, cô vội lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt và trang điểm như mọi ngày. Trước khi ra ngoài, Lương Trản liếc nhìn thoáng qua đôi giày đế bệt màu sâm panh mà tối qua cô tùy tiện để ở cửa.


Cô ngừng thở một lúc, rồi cúi đầu nhìn xuống phong cách ăn mặc hôm nay của mình, cuối cùng lại vẫn chọn đôi giày đó để đi làm.


Trước khi khởi động xe, Lương Trản gửi cho mẹ một tin nhắn thoại, nói rằng có một bệnh nhân đã đặt lịch hẹn từ hai tuần trước, nên hôm nay cô bắt buộc phải đi làm, bảo mấy người họ đi chơi vui vẻ.
“Buổi chiều chắc là con rảnh, xem tình hình thế nào rồi đến gặp mẹ sau, thế nhé, con đi làm đây.”


Mẹ Lương, người sắp đến tuổi nghỉ hưu, nên buổi sáng thức dậy rất sớm, đương nhiên lúc này bà đã tỉnh, chỉ sau vài giây liền trả lời lại tin nhắn của cô.


Mẹ Lương nói: “Con đi đi, ba mẹ ở đây còn có tiểu Kỷ nữa, sáng sớm cậu ấy đã mang đồ ăn sáng tới rồi, còn nói hôm nay đưa bọn mẹ đi tham quan danh lam thắng cảnh.”
Lương Trản: “…”
Tối qua anh say như vậy, mà hôm nay có thể dậy sớm thế sao?


Với mối nghi ngờ về việc “tối qua Kỷ Đồng Quang có ý gì, nên Lương Trản đã trong trạng thái lơ đễnh cả buổi sáng.
Cũng may, mười giờ, bệnh nhân có đặt lịch cũng đến, cô lập tức gác lại mọi phiền nhiễu và tạm thời bước vào trạng thái làm việc.


Khi đến giờ nghỉ trưa, Lương Trản liếc nhìn điện thoại, phát hiện mẹ cô đã gửi tới rất nhiều ảnh, nói rằng Kỷ Đồng Quang đã đưa bốn người họ đến Wetland Park nổi tiếng ở thành phố S.
Lương Trản nghĩ một lúc rồi gọi điện qua, hỏi bọn họ xem chiều nay có dự định gì?


“Chiều nay chắc vẫn ở đây, ba con và chú Kỷ đều rất thích, không khí trong lành, mát mẻ, còn có thể câu cá nữa.” Mẹ Lương nói.
“Vậy chiều nay con đến Wetland Park tìm mọi người được không?” Lương Trản hỏi.


“Được, trước khi đến nhớ báo trước một tiếng, nơi này không được lái xe vào trong, bọn ta sẽ ra đầu đường sớm một chút để đợi con.”
“Đừng, mọi người cứ chơi thoải mái đi ạ.” Cô từ chối: “Để con vào trong tìm là được rồi.”


Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lại dùng điện thoại nội bộ xin nghỉ nửa ngày. Cũng may cấp trên của cô là người thấu tình đạt lý, biết ba mẹ cô tới thành phố S, không những đồng ý mà còn nhờ cô gửi lời hỏi thăm tới bọn họ.


Wetland Park nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích rất lớn, cổng vào cũng có vài cái. Lương Trản chọn lối vào gẫn chỗ đậu xe nhất, sau đó mua vé, rồi nhắn tin hỏi xem mọi người đang ở đâu.
Mười giây sau, điện thoại rung lên. Cô nghĩ đó là mẹ mình nên không nhìn đã ấn nghe rồi đưa lên tai.


Kết quả là khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói từ bên kia truyền tới lại là của Kỷ Đồng Quang.
Kỷ Đồng Quang hỏi cô: “Em đang ở cổng nào?”
Lúc này, anh đã ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói cũng ổn định hơn đêm qua rất nhiều.


Nhưng ngay cả như vậy, hiện tại khi nghe thấy giọng của anh, đầu óc Lương Trản ngay lập tức trở về với giấc mơ đêm qua.
Trước khi lên tiếng đáp lại, cô phải đưa tay lên véo mặt mình một cái.
“Em ở cổng phía Tây Bắc.” Cô nói.


“Vậy em đi thẳng vào cổng, đi qua bảo tàng cá thì rẽ trái, sau đó đi dọc theo hồ.” Anh dừng lại một chút: “Bây giờ anh cũng đi qua đó, lát nữa gặp.”


“Được.” Cô xác nhận lại đường trên tấm bản đồ nhỏ trước mặt, đai khái đã biết vị trí của hồ mà anh nói đến nằm ở đâu.


Trong Wetland Park đâu đâu cũng đầy cây cối, vì vậy khi vào đây nếu không đem theo ô cũng sẽ không hề cảm thấy nóng. Và khi cô rẽ sang bảo tàng ven hồ, nơi trưng bày đủ loại mẫu vật cá, cảm giác mát lạnh sảng khoái lập tức phả vào mặt.


Trong rừng có tiếng chim hót không ngừng, cộng thêm tiếng động cơ ca nô ong ong từ hồ vọng đến, thỉnh thoảng có một hai chiếc ca nô quay đầu khiến nước bắn tung tóe, cao đến nửa người.


Lương Trản nhìn lướt qua nơi đó, cảm thấy vô cùng mát mẻ. Cô cứ thế lơ đãng đi về phía trước, mà không để ý thời gian đã qua bao lâu.
Đến khi nghe thấy Kỷ Đồng Quang gọi lại, cô vẫn đang nghĩ, nơi đây thực sự là một nơi thích hợp để tránh nóng.


Kỷ Đồng Quang mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, trong tay cầm hai chai nước mát, vừa thấy cô liền đưa cho cô một chai.
“Đến rồi à.” Anh nói.
“Ừm.” Cô vặn nắp chai nước uống một ngụm, lại liếc nhìn anh hai cái, cuối cùng không thể kìm lòng được: “Anh có nhớ chuyện tối qua không?”


Kỷ Đồng Quang thực sự không nhớ rõ, nhưng ít nhất anh vẫn biết rằng tối qua là cô đưa anh về nhà.
Anh có chút căng thẳng: “Anh gây phiền phức cho em trong lúc say sao?”
Lương Trản suy nghĩ một chút rồi nói có lẽ không phải do say nên làm loạn.
Kỷ Đồng Quang: “Vậy…?”
“Anh đã hôn em hai cái.” Cô nói.


“……”
“Đừng căng thẳng như vậy, em cũng đâu có đòi hôn lại anh đâu.”
——
Thay lời anh Kỷ: “Anh mong còn chẳng được ấy chứ, em cứ hôn lại thoải mái đê.” =)))