Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 87: Ông Xã

6 giờ chiều Lôi Lạc Thiên từ công ty trở về.

Bước vào cửa anh nhìn thấy Trình Lam, đang ngồi trên sopha xem TV.

Tinh thần mệt mỏi Lôi Lạc Thiên cởi áo khoát ngoài, ném lên sopha.

Anh dùng tay nới lỏng cà vạt của mình, xăn tay áo lên.

Lôi Lạc Thiên ngồi xuống sopha ôm Trình Lam vào lòng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

“Có mệt không?”

Trình Lam lắc đầu nói.

“Không, em rất khỏe nhưng hôm nay con hơi nghịch ngợm, cứ đá em hoài.”

Nghe cô nói vậy Lôi Lạc Thiên liền đặt tay lên bụng Trình Lam nói.

“Con ngoan, không được nghịch ngợm.”

Trình Lam nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô ngồi dạy vòng ra phía sau ghế sopha, massage huyệt thái dương cho anh.

Lôi Lạc Thiên cảm giác thoải mái, nhắm mắt lại định thần.

“Anh cảm giác, đỡ chút nào không?”

Lôi Lạc Thiên không mở mắt, giọng nói thản nhiên vang lên.

“Khỏe lắm, cảm ơn em.”

Nói xong anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, keo Trình Lam đến bên người mình.

Anh bế Trình Lam đặt lên đùi mình nói.

“Thứ bảy, anh có chuyện phải làm, em ở lại Lôi Viên với Đường Tam, đừng ra ngoài có biết không. “

Trình Lam biết hôm đó anh sẽ hành động, tiêu diệt tổ chức Kim Xà.

Anh không muốn cô lo lắng.

“Em biết, anh không cần lo cho em.”

Trình Lam ngồi trên đùi anh, tay đùa giỡn với cà vạt của Lôi Lạc Thiên nói.


“Hôm đó anh phải cẩn thận với Nam Liệt, đừng tin vào anh ta quá.”

Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam, muốn nói gì nhưng lại không nói.

Chỉ dịu dàng sờ lên tóc cô.

“Em yên tâm, anh biết cẩn thận.”

Hôm thứ sáu trước ngày hôn lễ giả một ngày.

Lôi Lạc Thiên không về công ty, mà ở nhà với Trình Lam.

Sáng sớm Trình Lam ngủ dạy, theo thối quen sờ bên cạnh giường.

Nếu như thường ngày, sờ lên sẽ là một mảnh lạnh tanh, nhưng hôm nay lại còn hơn ấm và mùi hương thoang thoảng quen thuộc của anh.

Trình Lam ngồi bật dạy, cặp mắt liếu lo quan sát chung quanh.

Căn phòng vắng tanh, chỉ duy nhất là tiếng động,

“bụp bụp”

vang lên từ vườn hoa bên ngoài.

Trình Lam tay với lấy áo choàng ngủ đặt bên cạnh đầu giường, khoát lên thân hình tròn trịa của mình.

Đi đôi dép lê đến bên cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng tiếng gõ vang lên bên ngoài.

Trước sự kinh ngạc của Trình Lam, là thân hình vạm vỡ của Lôi Lạc Thiên.

Anh mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, chân mang giày thể thao.

Tay áo được xăn đến khuỷu tay, anh khom người đang đóng một cái xí đu to lớn bằng gỗ.

Trình Lam nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng cảm giác ngọt ngào.

Cô đánh răng rửa mặt xong thay bộ đầm bầu.

Giờ bụng Trình Lam đã lớn, không thể mặc gì, ngoài những bộ đồ dành riêng cho phụ nữ mang thai.

Lôi Lạc Thiên cố tình đặc, từ Paris đem về những bộ y phục nhãn hiệu nổi tiếng cho cô, chất đầy cả tủ.

Bước xuống cầu thang Trình Lam không đi thẳng ra ngoài vườn hoa gặp Lôi Lạc Thiên mà đi xuống bếp.

“Phu nhân mới dạy.”


Má Trần cung kính chào hỏi, mấy cô giúp việc, điều cung kính khom người trước mặt Trình Lam.

“Má Trần, cho con một ly nước trái cây ép.”

“Dạ, phu nhân chờ một chút.”

Nói xong Má Trần căn dặn một cô giúp việc đi làm ngay lập tức.

Má Trần muốn giúp cô đem nuớc trái cây cho Lôi Lạc Thiên, nhưng Trình Lam không chịu.

Cô muốn tự tay, mang đến cho anh.

Trình Lam trên tay cầm một cái khay, trên khay đặt một ly nước trái cây và một cái khăn long trắng.

Cô bước đi nhẹ nhàng đến sau lưng Lôi Lạc Thiên, lúc này đang bận rộn không để ý đến phía sau mình.

“Thưa thiếu gia, mời người dùng nước trái cây.”

Trình Lam giả giọng người giúp việc nói.

Lôi Lạc Thiên tươi cười, xoay người một cái ôm cô vào lòng.

May mà Trình Lam thân thủ nhanh lẹ, theo phản ứng tự nhiên, cô cầm chặt ly nước trái cây.

Trình Lam đánh nhẹ lên người anh, hời dỗi nói.

“Ai anh cũng điều ôm như vậy.”

Cô đã thay đổi giọng của mình, Lôi Lạc Thiên không thể nào nhận ra.

Lôi Lạc Thiên yêu thương, khều nhẹ lên mũi Trình Lam một cái rồi nói.

“Thứ nhất, ngoài Má Trần ra, không ai được tiếp xúc trực tiếp với anh.

Thứ hai, cả đời này Lôi Lạc Thiên anh không thể nào quên được, mùi hương chỉ thuộc về riêng em.”

Nói xong Lôi Lạc Thiên đặt lên môi Trình Lam một nụ hôn thắm thiết.

Cô tươi cười cầm khăn long lên, lau những giọt mồ hôi trên trán anh.

Lôi Lạc Thiên hưởng thụ sự sủng ái này của cô, anh ngoan ngoãn ngồi yên, để bàn tay mềm mại của Trình Lam, chạm vào khuôn mặt cương nghị của mình.

Trình Lam đặt khăn long lại trên khay, cầm lấy ly nước trái cây đưa cho Lôi Lạc Thiên.

“Sao anh phải tự tay làm, không để người giúp việc, làm những chuyện nặng nhọc này.”

Trình Lam nhìn vào bàn tay anh, thường ngày chỉ cầm bút, đặt xuống một chữ ký, có thể đáng giá đến hàng trăm triệu.

Vậy mà bay giờ bị trầy xước bởi những khúc gỗ này.

Cô đau lòng sờ nhẹ nhàng trên những vết thương trên tay anh.

Lôi Lạc Thiên cầm ly nước trái cây uống một hơi cạn, anh dùng tay sửa lại mái tóc dài, bị gió thổi tung lên của Trình Lam.

“Người khác làm anh không yên tâm, việc gì có liên quan đến em và con, anh sẽ đích thân phụ trách.”

Trình Lam nghe anh nó vậy, cô choàng tay qua cổ anh, đặt lên má anh một nụ hôn ngọt ngào.

“Cảm ơn ông xã.”