Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 57: Mất tích 3

Lâm Lang và cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ lái một chiếc xe van màu trắng, hết sức khiêm tốn, không khiến người ta chú ý.

Lâm Lang bước xuống xe, mở cửa xe Sơ Ngữ rồi ngồi vào ghế phụ, "Sao rồi? Người bị hại ở đâu?"

Sơ Ngữ chỉ ngôi nhà xa xa, "Ở đó, tớ sợ làm kinh động đến người bên trong nên không dám đến gần, bây giờ cũng không biết trong đó thế nào. Chỉ biết có một cô gái đang bị trói, hôm nay có thể sẽ bị giết."

Sắc mặt Lâm Lang nghiêm trọng, "Cậu không tới gần thì làm sao biết cô gái đó sắp bị giết?"

Sơ Ngữ bình tĩnh nói, "Chuyện này kể ra rất dài, sau này sẽ giải thích cho cậu biết." Còn việc sau này là khi nào thì cô cũng không biết.

"Tớ không chỉ biết hôm nay cô ấy sẽ bị giết mà còn biết trước kia cũng có người bị hại giống vậy, mỗi một cô gái đều bị giam lại, khi tới lúc sẽ bị giết chết."

"Không chỉ một?" Lâm Lang càng thận trọng, "Vậy cậu biết hung thủ giết người thế nào không? Thi thể xử lý làm sao?"

Sơ Ngữ lắc đầu, "Không biết."

Đây cũng là điều khó giải thích nhất, con chó báo án chưa nói rõ ràng đã bất tỉnh. Nó chỉ nói tình huống tương đối nghiêm trọng, cô không thể làm gì khác hơn là lần mò tới, chờ khi nó tỉnh lại chắc đã quá trễ.

Cũng may là chuyến đi này tương đối thuận lợi, gặp được tiểu Khôi, tìm được nơi giam giữ người bị hại rất nhanh... Khoan khoan, con chó báo án và tiểu Khôi có nói tới cùng một người không? Nếu hai người khác nhau thì lớn chuyện đó.

Sõ Ngữ nghĩ tới đây thì vội vàng gọi cho Tiêu Vân Sanh, "A lô, A Sanh, con chó kia tỉnh chưa?"

"Chưa đâu chị, bác sĩ đang chuyền nước biển, nói nó bị mất sức."

"Chị biết rồi, vậy khi nào nó tỉnh lại em gọi báo cho chị biết ngay nha."

"Ðược," ngừng một chút cậu ấy lại hỏi, "Chị, xảy ra chuyện gì hả?"

"Không có gì đâu, em đừng lo, chăm sóc nó tốt là được."


"Vâng."

Cúp điện thoại, Sõ Ngữ thấy Lâm Lang về xe, cô suy nghĩ một chút rồi vội vàng đi theo.

Trong xe ngoài Lâm Lang thì còn có Tôn Toàn và Vương Thành, ba người đang thảo luận xem nên cứu người bị hại thế nào. Tôn Toàn thấy Sơ Ngữ vào thì vội kiếm cho cô một chỗ ngồi.

"Chúng tôi định đi tìm thôn trưởng để hỏi thãm về cái nhà đó trước rồi hành động sau." Bọn họ không biết gì về ngôi nhà đó, ngay cả hung thủ có mấy người cũng không biết, tùy tiện xông vào sợ cứu người không được mà cả bọn còn bị tổn hại.

Sõ Ngữ gật đầu đồng ý, "Cẩn thận một chút, nhưng cũng phải nhanh lên, tôi sợ hung thủ đã bắt đầu hành ðộng."

Một gian phòng kín, chính giữa treo một bóng đèn sợi đốt sáng ngời, chỉ một ánh đèn đã làm cả phòng sáng trưng như ban ngày.

Tiết Yến bị trói trên nền xi măng, chỉ có một lớp vải nylon trong suốt phủ lên người, tay cô bị trói trên đỉnh đầu, hai chân bị tách ra cột cố định ở hai bên thành chữ "người"*.

*人

Mắt cô vẫn bị che, không thấy được thứ gì, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy rào rào bên tai.

Một bàn tay sần sùi cầm khăn lông ướt chậm rãi lau chùi trên người cô, nước lạnh như băng khiến cả người Tiết Yến nổi da gà.

Giọng nam thô ráp khàn khàn cất lên bên tai cô, "Ngoan nào, đừng nhúc nhích, phải rửa thật sạch sẽ mới được..."

Cả người Tiết Yến run rẩy, nỗi sợ hãi bị phóng đại đến vô hạn.

Rốt cuộc cái tay kia cũng ngừng lại, giọng nói khàn khàn mang theo một chút vui sướng, "Rửa sạch rồi..."

Tiếp đó, Tiết Yến cảm nhận được một cái dao lạnh như bãng đang đặt trên mặt cô, giống như chỉ cần nhúc nhích một cái là nó có thể rạch đứt da cô.

Cái dao kia đang từ từ đi xuống, Tiết Yến chìm vào nổi sợ trước kia chưa từng có.

*****

"Cậu nói gì? Người ở trong cái nhà đó là người câm mà. Người ta hay nói cậu ta câm nhưng thật ra không phải vậy, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện thôi."

"Tên thật à? Tên thật là gì nhỉ, tôi cũng quên mất rồi, bao nhiêu năm rồi không có ai nhắc tới, tự dưng hỏi làm nghĩ không ra."

"Là người hiền lành, rất trung thực! Ba cây gậy đánh không ra một cái rắm*, vợ cậu ta ngoại tình với người khác anh ta cũng chả phản ứng gì. Cha mẹ mất sớm, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình, tự mở xưởng chế biến, à, làm xúc xích, nhưng mà làm ăn không tốt lắm, mua bán nhỏ lẻ mà, không chết đói là được. Một mình cậu ta ăn no là cả nhà không đói bụng."

*ý chỉ người thật thà, không biết thể hiện bản thân, không thích nói chuyện, ghét đám đông

Hỏi được tình huống cụ thể về cậu trai sống trong căn nhà kia, Lâm Lang suy nghĩ, đang chuẩn bị đi thì thôn trưởng tò mò hỏi một câu, "Mọi người tìm cậu ta có chuyện gì à?"

Lâm Lang thuận miệng nói, "À, không có gì, tìm cậu ta mua xúc xích thôi, khảo sát thử ấy mà."

Thôn trưởng khựng lại, do dự mãi mới cảnh cáo Lâm Lang, "Cậu phải nghĩ cho kỹ đó, nghe nói cậu ta mua heo chết làm xúc xích đó, còn bị bệnh nữa, không sạch sẽ, người trong thôn không ai ăn đồ cậu ta làm cả."

Ra là xưởng chế biến làm ăn gian dối. Lâm Lang cũng nảy ra một dự tính. Sơ Ngữ nổ máy xe, đi thẳng đến cửa nhà người câm. Ba người Lâm Lang trước khi đi còn nói với Sơ Ngữ, "Cậu đừng xuống, đóng kỹ cửa xe chờ bọn tớ là được."

Cô gật đầu, đưa mắt nhìn ba người gõ cửa.

"Mở cửa, mở cửa! Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đây, có người tố cáo anh dùng heo bệnh heo chết làm xúc xích, chúng tôi tới kiểm tra thử!" Khí thế ba người hung hăng không giống tới kiểm tra mà giống băng nhóm tới phá quán.

Bọn họ gõ thật lâu mà không có ai mở cửa, đang chuẩn bị cưỡng ép xông vào thì cửa lại tự mở ra, bên trong là một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, mặt u ám, không biểu cảm nhìn bọn họ.

Lâm Lang không yếu thế trừng ngược lại, "Có người tố cáo anh dùng heo bệnh heo chết làm xúc xích, chúng tôi muốn đi vào kiểm tra một chút."

Người đàn ông ngăn sau cửa, không nhúc nhích, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, "Giấy... phép... đâu?"

Ba người Lâm Lang nổi da gà, tiếng nói thật là dọa người. Dĩ nhiên là bọn họ không có giấy phép, Lâm Lang nhìn Tôn Toàn ra dấu, Tôn Toàn cho tay vào trong túi, cười nói, "Đương nhiên là có rồi, anh muốn xem à?"

Chữ "à" chưa nói xong, Tôn Toàn bỗng nhiên ra tay, xông lên đè đối phương xuống, sau đó móc trong túi ra còng tay, "Sao, giấy phép hả, muốn xem không?"

Mắt thấy Tôn Toàn đã chế ngự được tên kia, người câm gầy yếu dường như không có sức chống đỡ, Lâm Lang và Vương Thành vội vàng vọt vào tìm người bị hại.

Bỗng dưng vào lúc này, người kia đã bị Tôn Toàn cài được một cái còng đột nhiên dùng sức, lật Tôn Toàn ngã trên đất, co cẳng chạy ra ngoài.

Anh ta vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe Sơ Ngữ đang ngồi, cô bị ánh mắt hung tợn như mắt rắn dọa sợ, sau đó người nọ vọt về phía cô, Sơ Ngữ quên mất việc thở.

Người nọ dùng sức kéo kéo chốt cửa nhưng không mở ra được, lúc này cô mới nhớ sau khi xuống xe Lâm Lang đã khóa kín cửa. Anh ta thấy cửa xe không mở ra thì lại dùng ánh mắt đó nhìn Sơ Ngữ cái nữa, tiếp theo chạy đi mất.

Hành động chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tôn Toàn thở hổn hển đuổi theo hướng đó. Hiển nhiên là không đuổi kịp, hơn nữa người nọ ỷ vào địa hình quen thuộc, bảy hẻm tám hốc dần dần kéo dài khoảng cách.

Lâm Lang và Vương Thành tiến vào trong, điều đầu tiên thấy là cửa của hai căn phòng ở phía trước và phía tây mở, bên trong để các loại máy, Lâm Lang có thể nhận ra đó là một loại cối xay thịt, lưỡi dao sắc bén khiến da đầu tê dại.

Hai người tách ra lục soát. Trong nhà không nhiều phòng, trừ cái phòng có đầu máy thì chỉ còn một phòng ngủ và một phòng bếp, hai người lục soát một lần nhưng không tìm được bất kỳ bóng người nào.

"Lục soát lần nữa, có lẽ có phòng bí mật ví dụ như phòng ngầm dưới đất các loại."

Bọn họ nghiêm túc lục soát, dưới gầm giường phòng ngủ phát hiện cửa vào phòng ngầm dưới đất. Hai người cẩn thận bò vào, bên trong đen nhánh, hai người lấy điện thoại di động ra mở đèn pin, loáng thoáng chỉ thấy trên đất có cái gì đó đang nằm, trừ cái này ra thì không còn ai nữa.

Lâm Lang vô tình đụng phải công tắc đèn, ánh sáng quá chói làm hai người phải che mắt lại, sau khi thích ứng với ánh đèn thì mới thấy rõ ngay chính giữa trên nền xi măng là một người đang nằm.

Một cô gái trẻ tuổi, cả người trần truồng không mảnh vải che thân, tay chân bị trói chặt, mắt bị che lại, miệng cũng bị chặn. Nhưng toàn thân lại sạch sẽ đến dị thường. Bởi vì ——

Trên đầu cô ấy cũng vậy, không có một sợi tóc. Có lẽ những chỗ khác cũng bị cạo sạch như vậy, nhưng hai người Lâm Lang đều không nhìn kĩ, chỉ nhìn lướt qua.

Tôn Toàn thở hổn hển dẫn người câm bị còng tay trở lại, quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm, "Ai da, tiểu tử này chạy nhanh thật, thiếu chút nữa là để thoát mất rồi! Cái này là có tật giật mình đó, chắc chắn là làm chuyện phạm pháp, anh Lâm, mọi người có tìm được nạn nhân không?"


Lâm Lang gật đầu, chỉ chỉ lên xe. Tôn Toàn quay đầu thấy Sơ Ngữ đang an ủi một cô gái. Anh ta thấy đầu cô gái trụi lủi thì sững sốt, "Chuyện này, chúng ta cứu một ni cô hả?"

Lâm Lang vỗ một cái vào đầu anh ta, thấp giọng nói, "Nói chuyện để ý một chút, người ta bị cái người câm này cạo đó, chậc, con gái quý mái tóc của mình cỡ nào, tự dưng lại cạo sạch sẽ."

"Cái tên này này thật là biến thái", Tôn Toàn gật đầu, "Nhưng mà tại sao lại cạo tóc người ta? Sở thích gì kì quái thế?"

"Hỏi tôi làm gì? Cậu hỏi tên kia đi chứ!"

Tôn Toàn quả nhiên đi hỏi người câm.

Mặt tên kia vẫn không có biểu cảm, nghe thấy câu hỏi thì khóe miệng lại từ từ hiện lên một nụ cười, nụ cười này tà ác dọa người, giọng nói khàn khàn khiến người khác không nhịn được nổi da gà, Tôn Toàn chà chà cánh tay, chỉ nghe tên kia nói, "Thu dọn gọn gàng..."

"Làm xúc xích..."

Nghe câu trả lời, ba người cứng đờ, lạnh cả người, sau đó nhịn không được khom người nôn mửa liên tục.

Móa! Bao nhiêu cái xác bị phân thây đều không khiến bọn họ ghê sợ mà hôm nay lại bị tên này làm kinh tởm. Thịt người làm xúc xích? Biến thái mà còn đặc biệt gớm ghiếc! Sau này bọn họ làm sao dám ăn món này nữa?! Nhất là sáng nay ba người họ còn ăn bánh kẹp rán, loại đặc biệt, thêm hai trứng hai xúc xích, ai biết xúc xích kia làm từ thịt heo hay thịt người!

Ọe...

Hừ hừ hừ, không dám ăn nữa, tên biến thái chết tiệt!

Trong sân bốc lên mùi chua. Mấy người ói hết thức ăn buổi trưa xong không còn gì nữa mới vịn tường đứng lên. Tên kia dường như thấy hứng thú, lại tự mình nói chuyện.

"Bỏ xác mấy cô gái trắng nõn tươi non vào cối xay thịt, máu thịt đỏ tươi, màu trắng của não, kể cả lục phủ ngũ tạng... Từng chút từng chút xay nát thành bùn. Sau đó cho hương liệu vào điều chế thành xúc xích, anh thích vị gì? Cay? Ngũ vị hương? Hay vị ngô?" Lâm Lang thậm chí còn nghe tiếng tên kia nuốt nước miếng, "Đây mới là mỹ vị nhân gian..."

"Ọe..."

Ba người phun ra cả dịch mật, yếu ớt vịn tường đứng không vững.

Tên kia hết sức hưởng thụ, gương mặt thỏa mãn, "Mỗi lần làm xúc xích thịt người tôi đều giữ lại một ít, mấy người có muốn nếm thử không? Rán, xào, nướng luộc đủ cả..."

Ọe...