Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 5: Cô gái và nàng mèo 5

Quan sát CCTV, ngày 21 tháng 8 lúc mười giờ bốn mươi phút tối, trong ống kính xuất hiện một người đàn ông. Nhìn một lần là có thể nhận ra bởi vì anh ta có hình dáng đặc thù rõ ràng, vừa cao vừa gầy, có vẻ cao đến 1m9. Trong thời gian nạn nhân bị hại thì anh ta không xuất hiện nữa, như vậy thật quá trùng hợp, khiến cho người khác khó mà không nghi ngờ.

Trong clip, anh ta ôm một bó hoa hồng, từ giao lộ Cẩm Xuyên đi vào đường Ngô Đồng, sau đó thì không có CCTV nào quay lại được, không biết anh ta có bước vào tiểu khu Hinh Uyển hay không.

Mười một giờ ba bảy, anh ta từ cửa khác đi ra, trong tay không còn bó hoa hồng, gọi một chiếc taxi rời đi.

"Lui lại." Giản Diệc Thừa đột nhiên mở miệng nói. Nhân viên kĩ thuật vội theo lời anh tua lại.

"Ngừng." Giản Diệc Thừa yêu cầu ngừng hình ảnh lúc người đàn ông đang vẫy tay gọi taxi, "Phóng to hình ảnh bàn tay phải lên."

Hình ảnh được phóng to, không rõ nét nhưng dễ thấy, trên mu bàn tay có ba đường cào rướm máu.

"Mèo cào!" Giang Liên Thành kết luận, "Là con mèo của nhà nạn nhân!"

Đến đây đã cơ bản có thể chắc chắn khả năng cao người này là hung thủ sát hại Thẩm Tinh. "Tra đường đi của taxi, xem anh ta xuống xe ở đâu."

Lần này không có chướng ngại, trên đường xe taxi đi đều có CCTV, cho nên đường đi của hung thủ rất rõ ràng.

"Không sai, nhất định là người này! Hơn nửa đêm mà đổi xe taxi đến ba lần, chạy vòng quanh Giang Thành hai vòng, đây rõ ràng là trong lòng có quỷ!" Lâm Lang nói.

Giang Liên Thành cười một tiếng, "Có phải là hung thủ hay không thì đợi thẩm tra mới biết. Phong tỏa địa điểm hắn xuống xe, tìm ra anh ta."

"Dạ."

Lần này rất thuận lợi tìm ra anh ta, ở một khách sạn có quầy bar, anh ta vào ở từ ngày 19 đến 22 tháng 8, bàn tiếp tân có thông tin về hung thủ.

Tiếu Minh, nam, 27 tuổi, người thành phố Lâm Xuyên. Cha mẹ ly dị, anh ta ở cùng với ông bà nội, sau khi ông bà qua đời thì chỉ còn lại một mình. Sau khi tốt nghiệp đại học một năm thì cứ ru rú ở nhà, mê mệt trò chơi trên Internet. Hơn nữa anh ta học ngành công nghệ thông tin.

"Không tra được trong tài khoản của hắn có lần chuyển khoản nào không nhưng trong game thì trang bị liên tục được đổi thành đồ cao cấp, mua cho bạn gái trong game rất nhiều vật phẩm."

"Có thể xác định, hung thủ chính là Tiếu Minh, trao đổi với cục công an Lâm Xuyên đi, lập tức xin lệnh bắt người!"

"Dạ!"


*************

Thời điểm Sơ Ngữ nghe nói hung thủ bị bắt còn hơi kinh ngạc một lúc, không ngờ tốc độ của cảnh sát lại nhanh như vậy, từ khi phát hiện thi thể đến lúc bắt người chỉ vỏn vẹn có bốn ngày.

Xem ra lúc trước mình đánh giá thấp lực lượng cảnh sát nhân dân rồi. Suy nghĩ lại thì thấy cảm giác buồn lần trước của mình dư thừa rồi, bởi vì không có cách nói cho cảnh sát chân tướng nên áy náy. Cũng không nghĩ rằng cảnh sát người ta có siêu năng lực phá án, không nghe hiểu ngôn ngữ của động vật thì cũng đã phá được biết bao vụ án rồi. Dù sao người ta dựa vào chứng cứ, từ trong dấu vết tìm đầu mối chứ không phải dựa vào lời nói, tôi nói hắn là hung thủ thì hắn chính là hung thủ!

Xem ra, cô giữ kín bí mật, làm một bác sĩ thú cưng cũng được lắm. Cũng đâu phải ngày nào cũng gặp án mạng?

**********

Trải qua cả đêm thẩm vấn, Tiếu Minh khai ra hết tội trạng của mình.

Tiếu Minh mê mệt với game trên mạng, không có nguồn kinh tế, nhưng dựa vào ngoại hình và giọng nói hút hồn của mình, anh ta ở trong trò chơi đã lừa được nhiều cô gái mê mình như điếu đổ.

Hắn lợi dụng ưu thế của mình, dùng lời ngon tiếng ngọt tấn công, lừa được không ít tiền của nữ sinh. Cũng không nhiều, một tháng năm trăm ba trăm, sử dụng tiết kiệm. Nhưng vì số người nhiều nên cộng lại đã đủ chi tiêu một tháng.

Sau khi quen biết Thẩm Tinh, hắn định dụ dỗ cô ấy như mấy cô gái khác, nhưng người này rất đơn thuần, không đề phòng chút nào, bị hắn lừa gạt rất nhiều tiền. Cũng vì vậy mà hắn biết rõ Thẩm Tinh sống một mình, trong tay có hơn trăm ngàn tiền nhuận bút.

Lúc này tâm tư của Tiếu Minh nổi lên, nhưng lúc đó hắn không có ý định giết người, chỉ định lừa gạt hết tiền của nạn nhân rồi biến mất.

Nhưng mà cha mẹ Thẩm Tinh li dị, cô toàn mướn nhà ở, không có cảm giác an toàn, tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là có một mái ấm của riêng mình vì vậy số tiền đó cô dành vào việc mua nhà.

Thẩm Tinh mặc dù toàn tâm toàn ý với Tiếu Minh nhưng hễ là chuyện liên quan đến tiền mua nhà, cô không thể nào nghe theo được. Một tháng trước, Thẩm Tinh bán bản quyền truyện được nhiều tiền, cô chia sẻ niềm vui với bạn trai. Nhưng cô không ngờ khoản tiền lớn như vậy đã làm Tiếu Minh nảy ra lòng tham.

Trước kia đã gặp mặt nên Tiếu Minh biết rõ nơi ở của nạn nhân, hắn vừa nói ngon nói ngọt vừa lặng lẽ tới thành phố này nghiên cứu địa hình, đến ngày 21 tháng 8 thì tàn nhẫn ra tay sát hạt Thẩm Tinh.

Lâm Lang có hơi sụt sịt, "Vụ án này nói cho chúng ta điều gì? Nói cho chúng ta biết, mấy cô con gái đừng bao giờ tin vào cái gì mà nam thần, đại thần trên mạng! Mấy người đàn ông cả ngày mê mệt chơi game không phải là trai tơ thì cũng là người không biết tiến thủ! Bọn họ có gì tốt? Còn nữa, có tiền không nên khoe khoang có tiền không nên khoe khoang có tiền không nên khoe khoang! Điều quan trọng phải nói ba lần! Dĩ nhiên, điểm trọng yếu là người đàn ông đẹp trai thì không nhờ vả được..."

Bắt trúng đài, Lâm Lang tự mình nói chuyện, "Đàn ông tốt phải giống như tớ nè, không chơi game, cố gắng đi lên, có trách nhiệm, ngoại hình không tệ, nói chuyện hài hước, ở nhà còn biết làm việc nhà!"

Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp nghe anh ta nói cháo gà* nửa ngày thì ngăn lại, ném cho Lâm Lang mấy cái liếc mắt. Lâm Lang cũng không thèm để ý, cười đùa lại gần sửa sang hồ sơ, "Văn tỷ, hôm qua cô gái tới đón chị tên gì vậy? Có bạn trai chưa? Chị giới thiệu cho em làm quen đi!"

*Chicken Soup for The Soul

"Ồ, cậu vừa ý người ta à, được, ngày khác chị sẽ giới thiệu cho bọn em quen nhau!"

"Nhớ nhé chị! Văn tỷ là số 1, tối nay em mời, chị đừng có giành với em đó!

"Được, mọi người đều đi, nhất định phải làm thịt em một bữa!"

Trong phòng làm việc vô cùng náo nhiệt, chỉ có Giản Diệc Thừa yên lặng ngồi ở chỗ của mình, ghi chép gì đó. Lâm Lang tới nói chuyện với anh, "Tất cả mọi người đều đi, cậu có đi không?"

"Không được, buổi tối tớ có việc rồi." Giản Diệc Thừa đầu không ngẩng lên, trả lời.

Lâm Lang bị từ chối đã thành quen, không có vấn đề nói, "Tớ biết rồi."

**********

Chưa tới năm giờ nhưng Sơ Ngữ đã định đóng cửa tiệm đi về. Bởi vì chuyện của Thẩm Tinh nên cô có cảm giác sống một mình cũng hơi không an toàn. Nếu không bận thì về nhà sớm chút, để tí muộn thì hơi nguy hiểm.

Cửa tiệm của cô ở trên đường Cẩm Xuyên, sau lưng là tiểu khu Giang Hoa, nhưng cửa tiều khu hướng về đường Ngô Đồng nên Sơ Ngữ phải vòng một vòng. Chỉ cách mấy bước thôi, nếu không về nhà ba mẹ thì cô cũng không cần lái xe.

Sơ Ngữ nhàn nhã đi ở trước, Nhị Lang Thần đi theo sau lưng cô. Đại Miêu lười đi bộ nên nằm vùi trên lưng Nhị Lang Thần, nó cứ coi như lưng người ta là nơi dành riêng cho nó vậy.

Sơ Ngữ nhéo lỗ tai Đại Miêu, chê, "Em lười muốn chết luôn."

"Meo.. mèo lười mới có phúc."

"Nếu em không vận động giảm cân thì sau này phải ăn ít lại thôi!"

Đại Miêu vội vàng nhảy xuống, "Xờ, Miêu động rồi nè."

"Không ép em thì còn lâu em mới làm!"

Sơ Ngữ trên tai đeo tai nghe, vờ như đang gọi điện thoại, vừa đi vừa cùng Đại Miêu nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên Nhị Lang Thần đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, "Ngôn Ngôn, phía sau có người đi theo chúng ta!"

Sơ Ngữ trong lòng hồi hộp, đầu óc lập tức hiện lên cảnh tượng biến thái điên cuồng giết người, bởi vì chuyện của Thẩm Tinh nên mấy ngày nay cô hơi nhạy cảm quá độ.

Giọng nói Sơ Ngữ hơi run rẩy hỏi Nhị Lang Thần, "Đàn ông hay đàn bà? Thân hình có to lớn không?"

"Nam, thân hình cao lớn."

Chân Sơ Ngữ mềm nhũn, "Vậy làm sao bây giờ?" Khóe mắt cô liếc hai bên, vừa vặn nhìn thấy ngoài hai hàng cây xanh thì xung quanh không có một bóng người. Đường bên kia xe chạy căn bản không thấy được bên này.

"Ngôn ngôn, hắn tới!"

Trong đầu Sơ Ngữ chỉ có một suy nghĩ, tiêu rồi.

Nhị Lang Thần nói, "Ngôn Ngôn hai người chạy trước đi, em ngăn cản hắn!"

Chưa chờ Sơ Ngữ trả lời, Nhị Lang Thần đã quay đầu về sau sủa điên cuồng, ánh mắt hung dữ!

Giản Diệc Thừa lần này quyết định gặp Sơ Ngữ, một mực lặng lẽ đi theo lại bị hiểu lầm là kẻ xấu thì làm sao bây giờ?

Bây giờ cho đến khi tới Giang Thành, anh luôn muốn tìm cơ hội dàn dựng một cảnh như vô tình gặp lại, không cưỡng ép, không gượng gạo, giống như lúc lơ đãng nhìn thấy, tự nhiên lên tiếng chào hỏi...

Trong đầu anh diễn tập vô số lần cũng không ngờ gặp được cảnh tượng như bây giờ.

Bị chó đuổi chạy khắp khu phố....

"Uông uông! Uông uông uông!"

Sơ Ngữ hết sức cảm động vì Nhị Lang Thần anh dũng, nhưng sợ nó gặp chuyện gì nên cô quay đầu lại nhìn một cái. Lần này khiến cô phát hiện, cái bóng người bị chó đuổi kia có hơi quen....

"Nhị Lang Thần! Quay lại! Quay lại!"

Nhị Lang Thần nghe giọng chủ nhân nên ngừng lại, trước khi chạy về còn nhìn Giản Diệc Thừa gào thét mấy tiếng, bộ dạng kia như nói đừng có mà lại gần chúng tôi!

Giản Diệc Thừa: "..."


Sơ Ngữ chạy chậm tới, hơi thở còn chưa ổn định, nhìn anh kinh ngạc nói, " Giản Diệc Thừa? Sao cậu lại ở đây?"

Nhị Lang Thần bối rối, "Ngôn Ngôn chị biết anh ta à?"

Sơ Ngữ lặng lẽ gật đầu một cái, lần này mất mặt quá, cứ tưởng là người xấu. Nhưng mà trên mặt cô làm như không có chuyện gì, kéo tóc về sau tai, hơi mỉm cười nói, "Xin lỗi nha, Nhị Lang Thần nhà tớ có hơi nghịch ngợm."

Sắc mặt anh trầm tĩnh, không chút chật vật, thân thể thẳng tắp, ánh mắt hơi rũ nhìn cô, trầm giọng nói, "Không sao," dừng một chút lại nói tiếp, "Đã lâu không gặp..."

"Sơ Ngữ."

Chất giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên, âm giọng cao lên, tên cô được anh đọc lên nhẹ nhàng, tựa như bị một cái lông chim quét qua người.

Sơ Ngữ cảm thấy lạ nhưng không biết lạ chỗ nào, cô cười một tiếng, "Từ khi lên đại học thì không nghe tin tức về cậu nữa, hiếm lắm mới gặp, đi ăn một bữa cơm không?"

"Được." Giản Diệc Thừa nhanh chóng trả lời.

Sơ Ngữ lâu rồi chưa gặp Giản Diệc Thừa, lần cuối cùng gặp hình như là lúc tốt nghiệp cao trung, hồi sơ trung hai người một ngồi trước một ngồi sau, Giản Diệc Thừa mặc dù không thích nói chuyện nhưng cũng có thân với cô. Hôm nay gặp nhau lần nữa, có cảm giác xa cách, không biết nên nói từ đâu.

Giản Diệc Thừa thì không biết nên nói gì, anh thật sự không phải là người giỏi nói chuyện. Không khí hết sức yên tĩnh, hơi lúng túng, trầm mặc chốc lát, hai người đồng thời mở miệng, "Cậu..."

"Cậu nói trước đi!" Hai người lại đồng thanh.

Sơ Ngữ không nhịn cười được, "Đã lâu không gặp mà cậu vẫn không thay đổi gì."

Vẫn trầm mặc ít nói, vẫn không thích nói chuyện.

Giản Diệc Thừa người cao chân dài, lúc nói chuyện thì hay cúi đầu. Anh nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cô, lại thu hồi ánh mắt, mím môi nói, "Cậu cũng không thay đổi."

Lại không nói chỗ nào không thay đổi, Sơ Ngữ cũng không tiện hỏi, đành nói sang chuyện khác, "Cậu muốn ăn gì? Trên đường này có mấy quán ăn cũng ngon lắm."

"Đi ăn món gì cậu muốn ăn ấy."

Lúc này Đại Miêu đi theo phía sau cất tiếng chứng minh mình có tồn tại, "Meo, đi ăn cá đi ăn cá! Ngôn Ngôn!"

Giản Diệc Thừa quay đầu nhìn nó, nói, "Chó và mèo của cậu rất có linh tính."

Anh đã nhận ra, Nhị Lang Thần chính là con chó ngày đó đi báo cảnh sát.