Ảo Mộng Tru Yêu

Chương 20

Tiêu Vô Cấu mặc triều phục võ quan màu đỏ tím, dáng người khí vũ hiên ngang đứng thẳng trên Kim Loan điện, khuôn mặt ngăm đen oai hùng giống
như mặt hồ đóng băng, trong lòng cũng cuồn cuộn gợn sóng, tiếng nói của
ân sư Bộ Khinh Trần như sấm sét vẫn còn vọng bên tai.

- Trận đánh lớn Thính Tuyết Cốc đã năm năm rồi, người trong nước Phù
Phong nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, giờ cũng là lúc xuất ra Kỳ Lăng quan.
Khi mùa xuân này tặng cống phẩm là lúc chiến tranh nổi lên. Vô Cấu, ta
muốn con chủ động chờ lệnh xuất chinh. Nhưng, nếu Lưu Tiên viết thư cho
con, ngươi phải lập tức lĩnh binh quay về triều, con không được hỏi vì
sao, ta tự có đạo lý.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn Bộ Lưu Tiên, thấy Bộ Lưu Tiên cụp hai mắt xuống, nét mặt phẳng lặng như hồ nước, không hề có cảm xúc gì.

Hơn mười vị đại thần đứng yên lặng trên điện lặng ngắt như tờ, từ
trên mặt họ cũng chẳng mảy may nhìn ra thần sắc oán hận lẫn hùng hồn sục sôi.

Phong Thác Hi nín hơi tĩnh khí, trong lòng thầm thở dài: Ngày này cuối cùng đã tới.

Lúc này, phía sau tấm màn che màu vàng truyền ra tiếng thở dài rất khẽ.

Tiêu Vô Cấu ngẩng đầu bước ra khỏi hàng:

- Thần Tiêu Vô Cấu xin xuất chinh, khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ.

Yên lặng chốc lát.

Tiếng cười thánh thót của nữ hoàng vang lên khiến cho tấm rèm che như sóng nước lay động không ngớt:

- Được! Không hổ là tướng quân chấn uy của trẫm. Thanh Loan, hãy ra
chiếu chỉ lệnh cho Tiêu tướng quân dẫn lĩnh mười vạn tinh binh ba ngày
sau xuất phát chinh phạt Phù Phong quốc.

Bách quan hô ba lần vạn tuế rồi tự bãi triều.

Mùi Long Tiên Hương vấn vít tỏa khắp trong điện yên tĩnh. Nơi chiếc
tràng kỷ màu vàng rực toát ra tiên khí mờ mịt nhè nhẹ. Ánh mắt nữ hoàng
thâm thúy nhìn ra ngoài điện, con ngươi đen kịt hơi co rút lại, dường
như đang e ngại gì đó.

Bách quan đi bằng hai cửa ra ngoài. Tiêu Vô Cấu và Bộ Lưu Tiên sóng vai rẽ trái.

Hắn cuối cùng không kìm được, hỏi:

- Lưu Tiên, ta có chút không hiểu?

- Ừ?

Bộ Lưu Tiên lãnh đạm đáp.

Tiêu Vô Cấu chau mày rậm lại:

- Sư phụ nói, nếu như ngươi viết thư cho ta, ta phải lập tức khải hoàn quay về triều. Tóm lại là có ý gì?

- Tâm tư của nghĩa phụ, cho tới bây giờ không có người nào có thể hiểu được.

Bộ Lưu Tiên mặt không đổi sắc, nhưng trong đôi mắt lại toát lên tia giễu cợt.

Tiêu Vô Cấu im lặng, hai người vừa ra cửa cung thì gặp đám người Kha
Nhung đang chờ hầu. Y vừa nhìn thấy Tiêu Vô Cấu thì bước nhanh tới bẩm
báo:


- Tướng quân hãy mau trở về, phủ tướng quân của người đã sắp bị người ta hủy rồi.

Tiêu Vô Cấu nhíu mày:

- Tiểu Dung?

Kha Nhung lúng túng:

- Còn có Tiện Vân công chúa.

Tiêu Vô Cấu kinh hãi:

- Tiện Vân công chúa? Sáng sớm cô ta chạy đến nhà của ta để làm gì?

- Công chúa nói trong phủ chúng ta có người ném bánh màn thầu trúng
nàng. Công chúa liền xông tới hỏi tội, chẳng biết thế nào hình như công
chúa với Tiểu..à, tướng quân phu nhân quá nóng nảy, hai người chưa nói
lời nào đã động tay chân rồi.

- Tướng quân phu nhân? Ngươi sắp thành hôn sao?

Bộ Lưu Tiên đang yên lặng đột nhiên mở miệng hỏi, vẻ mặt kinh ngạc,
ngay cả chiến sự biên quan cũng không khiến hắn giật mình như vậy.

Tiêu Vô Cấu không đáp, vội đánh ngựa chạy về phủ.

Xuống ngựa trước cửa, Tiêu Vô Cấu chợt thấy Bộ Lưu Tiên đang đuổi theo, liền chỉ về phía trước bên trái nói:

- Ngươi đi nhầm nơi rồi, Kinh Lôi phủ ở đằng trước mà.

- Ta đến xem tướng quân phu nhân.

Bộ Lưu Tiên cười, khóe miệng đuôi mắt cong lên, nét mặt có chút sáng bừng đầy mị hoặc không nói nên lời.

Tiêu Vô Cấu tháy hắn lộ ra thần sắc bướng bỉnh như đứa trẻ, không
nhìn được trong lòng mềm đi. Chẳng bao lâu sau, hắn lại thấy thiếu niên
ngây thơ từng lớn lên cùng hắn lại trở nên lạnh lùng, toàn thân như có
lớp băng vô hình tỏa ra lạnh lẽo làm người cách ngàn dặm cũng không thể
chống đỡ được. Mọi người gọi hắn là Kinh Lôi tướng quân, nhưng Tiêu Vô
Cấu hắn rất hoài nghi, kinh lôi giấu trong lồng ngực kia có phải đã từ
lâu biến thành một vũng nước đọng đông cứng , không rung động, không gợn sóng.

Bộ Lưu Tiên cũng không nhìn hắn, nhấc chân đi vào bên trong cửa phủ.
Ngay lúc bước vào trong phòng chính, một chậu hoa bay tới trước mặt, hắn vội nghiêng đầu né tránh, Tiêu Vô Cấu đi đằng sau giơ tay bắt được chậu hoa.

Đình viện vốn tao nhã thanh tĩnh lịch sự đã không còn hình dạng gì
nữa, mặt đất đầy mái ngói vỡ, hoa cỏ quý báu đã bị giẫm nát bét, hai cô
gái tóc tai bù xù, khắp người toàn bùn đất đang dính chặt nhau tại hòn
giả sơn, đám người hầu sợ chết khiếp ẩn nấp xung quanh, duy chỉ có một
hồng y nữ tử là không ngừng khuyên can:

- Hai người mau buông nhau ra đi, không nên đánh nhau. Đánh nữa hòn giả sơn này sẽ sụp đó.

Cô ta chính là người đã được Kha Nhung mang xuống Kim Việt Sơn.

Tiễn Vân công chúa trừng mắt:

- Muốn buông thì cô ta phải buông trước, ta là công chúa triều đại đương thời.

Thẩm Hi Vi cũng tỏ ra không yếu kém:

- Hừ, công chúa thì sao nào? Còn không đánh được ta thì có.

Tiêu Vô Cấu tức giận sôi lên:

- Hai người các ngươi mau buông ra cho ta.

Thấy bọn họ, hai người đang kéo tóc đối phương đều vui mừng kêu to.

Một người gọi:

- Tên đen như than kia, mau tới giúp ta.

Người kia thì:

- Lưu Tiên, cô ta khinh ta.

Tiêu Vô Cấu phi thân tới kéo hai người xuống. Trên mặt Tiễn Vân công chúa đầy bùn, hai cánh tay trầy xước. Mà Thẩm Hi Vi cũng chẳng hơn,
toàn thân đầy đất cát, tóc rối như mào gà ở trên đầu.

Thẩm Hi Vi xoa xoa dấu răng rất sâu trên cánh tay, trừng mắt với Tiễn Vân:

- Ngươi đúng là lợn rừng đầu thai mà, còn có thể cắn người.

- Ngươi nói cái gì!

Tiễn Vân Công chúa nổi giận muốn xông tới, Bộ Lưu Tiên vội vã ngăn lại.

Lúc này, Thể Y từ trong phòng bưng ra một chậu nước để Tiễn Vân công
chúa rửa mặt mũi chân tay, lúc đi ngang qua Bộ Lưu Tiên thì đột nhiên
nhướng mày nhìn hắn, nét mặt Bộ Lưu Tiên vô tình, như không hề nhìn
thấy.

Tiêu Vô Cấu vừa kiểm tra thương thế của Thẩm Hi Vi vừa hỏi nàng:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tiễn Vân Công chúa xen vào:

- Ngươi hãy hỏi cô ta vì sao ném bánh màn thầu vào ta.

Thẩm Hi Vi cười hì hì nhìn Tiễn Vân công chúa:

- Sáng nay ta ngủ dậy thấy một con chó chạy qua cổng lớn, liền ném màn thầu quát nó, nào ngờ…

Thẩm Hi Vi còn chưa nói hết, Tiễn Vân đã đem chậu nước hất về phía nàng:

- Ngươi dám chửi ta.

Thẩm Hi Vi vọi vàng kéo Tiêu Vô Cấu chắn trước mình, toàn bộ chậu
nước hất lên người Tiêu Vô Cấu, trên mặt đen kịt đính đầy nước bùn.

Bộ Lưu Tiền bật cười thành tiếng.

Tiêu Vô Cấu bị ướt sũng giận tái mặt lại, sắc mặt hắn vốn ngăm đen
lúc này lại càng uy nghiêm đáng sợ, Tiện Vân công chúa cũng sợ không dám lên tiếng.

Thẩm Hi Vi không thấy sắc mặt của Tiêu Vô Cấu, vẫn còn ở phía sau lưng hắn hừ nói:

- Ai kêu ngươi mới sáng sớm đã đến nhà người ta, chắc chắn là muốn gặp ai đó.

Tiễn Vân công chúa bị nói trúng tâm tư, vẻ mặt lập tức đỏ lên, không nói gì.

Vốn tối qua nàng ở trong phủ chờ Bộ Lưu Tiên, chờ lâu nên ngủ mất.
Khi Bộ Lưu Tiên trở về thì lại lặng lẽ đi vào cửa sau, sau đó thì lại
vào triều, không một hạ nhân nào biết cả. Sáng sớm nàng tỉnh lại đành
phải phẫn nộ vào cung. Lúc này, Thẩm Hi Vi cũng vừa thức giấc, khi người hầu bưng điểm tâm sáng tới, nàng tiện tay cầm một chiếc bánh màn thầu
định đi tìm Tiêu Vô Cấu tính sổ. Nhưng Kha Nhung hết lần này tới lần
khác vâng mệnh không cho nàng ra ngoài, nàng tức giận cầm chiếc bánh màn thầu trong tay ném y, lại bị y tránh được, lại trúng Tiễn Vân công chúa vừa lúc đi nàng qua trước cửa Tiêu phủ. Tiễn Vân công chúa sẵn bụng tức trong người, việc này càng khiến nàng tức giận, lập tức xông vào. Thẩm
Hi Vi liếc mắt là đã nhận ra nàng chính là nữ tử đoạt mất tấm vải màu đỏ thẫm trong cửa hàng bán vải vóc kia, hai người không nói mà hợp ý cùng
động thủ luôn. Kha Nhung khuyên can mãi không được, lại thấy đó là Tiễn
Vân công chúa, đành phải bất đắc dĩ vào cung tìm Tiêu Vô Cấu.

Lúc này, Thể Y đã giúp Tiễn Vân công chúa gột rửa sạch sẽ, lại lấy
một chậu nước khác cho Thẩm Hi Vi lau rửa. Thẩm Hi Vi thấy cô ta hầu hạ
Tiễn Vân công chúa trước, trong lòng khó chịu, đẩy cô ta:

- Ta không cần ngươi quan tâm.

Thể Y bị đẩy ngã xuống đất, chậu nước rơi xuống, vẻ mặt sợ hãi như muốn khóc.

Tiêu Vô Cấu đã tức giận nhíu chặt mày lại, quát lớn:

- Ngươi sao vậy? Người ta là có ý tốt.

Nói rồi cúi xuống nâng Thể Y lên, ôn hòa nói:

- Ngươi không sao chứ?

Thẩm Hi Vi chưa từng thấy hắn có lời nói và nét mặt như vậy với mình, lại thấy hắn ăn nói nhỏ nhẹ với Thể Y, một sự ấm ức chua xót khó hiểu
từ trong lòng nổ tung, mất đi lý trí:

- Ta không cần biết ý tốt của cô ta, ngươi quan tâm làm gì.

Lúc này, Bộ Lưu Tiên còn không biết sống chết đổ thêm dầu vào lửa cháy, cười nói:

- Thì ra Tiểu Dung cô nương là nữ cải nam trang, nhất định chính là tướng quân phu nhân tương lai rồi.

Thẩm Hi Vi vừa giân vừa thẹn, quay lại mắng:

- Rắm thối nhà ngươi! Nam nhân thiên hạ dù chết hết rồi thì ta cũng không gả cho hắn.

Tiêu Vô Cấu biến sắc, cả người toát ra luồng hàn băng.

Dưới sự phẫn nộ, Thẩm Hi Vi nhấc chân đi ra ngoài, lại gặp Kha Nhung đi vào, ngăn nàng:

- Phu nhân, ngươi định đi đâu vậy?

- Phu nhân cái đầu ngươi đấy.

Thẩm Hi Vi vung tay một cái tát thẳng vào Kha Nhung.

Kha Khung nam chinh bắc chiến theo Tiêu Vô Cấu cùng vào sinh ra tử
gần mười năm, bất luận phạm sai lầm gì hắn cũng không hề trách móc nặng
nửa câu. Lúc này thấy nàng ra tay đánh Kha Nhung, Tiêu Vô Cấu lập tức di chuyển chân khí, nhảy đến đánh cho nàng một cái tát.

Chỉ nghe một âm thanh vang lên, mấy người đều ngây dại. Kha Nhung
càng nghẹn họng nhìn trân trối, y dù vô tâm cũng nhận thấy tướng quân
rất yêu chiều đối với nữ nhân này, tình cảm rất sâu đậm, không ngờ lại
ra tay đánh nàng.

Trên mặt Thẩm Hi Vi đầy bùn cát, cũng không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ
có đôi mắt rực sáng như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong nhìn chằm chằm
vào Tiêu Vô Cấu, nửa ngày mới nghiến rằng nói:


- Ngươi đánh ta? Được lắm, hay lắm!

Nói xong, nàng quay đầu bỏ đi.

Kha Nhung vội đuổi theo.

- Tướng quân.

Tiêu Vô Cấu ngăn y lại:

- Để nàng đi.

Rồi xoay người nhìn thấy Bộ Lưu Tiên đang đứng xem kịch vui, liền cả giận nói:

- Ngươi không có việc gì nữa chứ? Còn không mau cút đi!

Bộ Lưu Tiên cũng không giận, cười hì hì:

- Quý phủ ngươi có nha đầu này từ lúc nào vậy?

Nói xong chỉ vào Thể Y.

Tâm tư Tiêu Vô Cấu rối loạn, cả người lại bị dính nước, cũng lười phản ứng mà đi thẳng vào phòng thay quần áo.

Kha Nhung vội giải thích với Bộ Lưu Tiên:

- Hôm đó, tướng quân thấy trên núi nguy hiểm, mà Thể Y cô nương lại không có người thân nên đưa về trong phủ.

Bộ lưu tiên trầm ngâm không nói. Tiễn vân công chúa thấy Thể Y thông minh, liền nói:

- Trong cung của ta vừa lúc thiếu một thị nữ, không bằng đi theo ta.

- Vậy phải xem Thể Y cô nương có đồng ý hay không.

Tiêu Vô Cấu đã thay xong y phục đứng dưới hành lang lạnh giọng nói.

Tiễn Vân lạnh lùng cao ngạo nghiêng đầu:

- Thể Y, ngươi có bằng lòng theo ta không?

Nghe vậy, Thể Y vội quỳ xuống đất liên tục nói đồng y. Bộ Lưu Tiên nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt toát lên tia chế giễu.

- Nếu đã vậy, công chúa điện hạ, ta giờ có việc không thể tiếp khách. Mời về cho.

Tiêu Vô Cấu bình tĩnh phất tay.

Bộ Lưu Tiên sợ bị Tiễn Vân dính lấy, vội cáo từ:

- Ta cũng có một chuyện quan trọng phải đi làm, xin đi trước.

Tiễn Vân vội vàng đuổi theo.

Kha Nhung cũng nói:

- Ta đi tìm người quét sạch một chút.

Lập tức, đình viện vắng vẻ, lá rụng rơi đầy. Tiêu Vô Cấu nhìn đống
hỗn độn trước mắt, trong lòng chợt nhớ đến ánh mắt lúc Thẩm Hi Vi bỏ đi, trong lòng hối hấn liền đấm một quyền lên trên cây cột.

Kha Nhung nghe tiếng quay đầu lại, trong lòng buồn bã.

Lần đầu tiên y theo tướng quân nắm giữ ấn soái xuất chinh đã tròn
mười năm rồi. Y nhỏ hơn tướng quân hai tuổi, nhưng từ lâu đã cưới vợ có
con, tướng quân thì vẫn một mình. Những năm gần đây, vô số người làm mối cho hắn, thậm chí nữ hoàng bệ hạ còn muốn đích thân ban hôn, nhưng đều
bị hắn khéo léo từ chối. Hôm nay cuối cùng hắn đã gặp nữ tử khiến hắn
động lòng, rồi lại tự tay bóp chết tình cảm vừa mới nở hoa. Có lẽ, cả
đời tướng quân, số phận đã không ban tặng cho hắn hạnh phúc, mà dù thật
sự có ban tặng, thì mục đích cũng là phá hủy nó đi.