Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 5: Bởi bộ pháp giang hồ xâu xé Vì lòng nhân, sa vào tay giặc

Năm thớt tuấn mã đi thành hình chữ phẩm, hai trước ba sau, vó ngựa tung bay mịt mù tiến dần vào phủ Tuần Dương. Xa xa phía trước, hai bóng người bộ hành cũng đang đi vào phủ. Vó câu dồn bước, vụt nhanh như tên bắn, phút chốc đã đến gần hai khách bộ hành.

Họ đã nghe tiếng vó ngựa và họ đang vội vàng nép vào một bên đường... Năm bóng người phóng lướt qua và...

Trót... trót...

Hai ngọn roi như hai trường xà điểm mạnh đầu roi vào vai của hai khách bộ hành kèm theo tiếng quát :

- Nép vào... Nép vào... Muốn chết hử?

Một trong hai khách bộ hành, nhanh như gió cuốn, vươn cả song thủ chụp vào hai ngọn roi, giật mạnh rồi lại buông nhanh ra...

Thịch... thịch...

Hai kỵ mã hai ngựa đi phía trước vì bất ngờ khi bị địch thủ chụp đầu roi đã vội co mình, ghì mạnh cương ngựa, tỳ cả hai chân vào bàn đạp giật thật mạnh, mong giữ lại được ngọn roi, không ngờ đối phương lúc đó đã buông tay, và không kịp phản ứng đã ngã bật người khỏi lưng ngựa rơi xuống đất.

Hai kỵ mã không hỗn là cao thủ võ lâm đã uốn nhanh thân mình đứng bật dậy. Hữu thủ vung roi, tả thủ một kẻ thì tung chưởng, một tên thì thò vào bọc vung về phía trước.

Ba ngọn ám khí nhắm vào thượng, trung, và hạ bàn của người bộ hành vừa làm chúng ngã ngựa.

Chót... chót... Vút... vút...

Tiếng roi rung, tiếng xé gió của ba ngọn ám khí vang lên rõ rệt. Khách bộ hành cười to, miệng khẽ thốt :

- Khá lắm! Không hổ là hảo thủ của Kim Ưng bang.

Một lần nữa, tả thủ đã chụp đúng cùng lúc hai ngọn roi, lợi dụng sự chấn động của tay và roi, khách bộ hành búng nhẹ hai chân, vừa xoay người vừa tung thân về phía giữa hai kỵ mã. Kịp thoát được ba ngọn ám khí, đồng thời hữu thủ tung ra một chưởng cương đối cương với chưởng của đối phương.

Bùng.

Tên kỵ mã do sợ chưởng của khách bộ hành, đã bắn mình ra sau, tay đã buông roi vậy mà dư kình của chưởng đã làm hắn phải thối lui liên tiếp năm bước mới có thể đứng yên được.

Sau khi tung chưởng đẩy lùi một kỵ mã, khách bộ hành nhanh nhẹn giũ ngọn roi quật mạnh gốc roi vào mặt của kỵ mã kia. Nhưng đấy chỉ là hư chiêu, khi kỵ mã hụp người xuống né gốc roi thì song cước của khách bộ hành đã đến.

Một vào chỗ Mạng Môn huyệt, một vào ngay Đan Điền. Tên kỵ mã luống cuống, tả thủ thay đao ra chiêu ‘Cương Đao Phạt Mộc’ nhằm vào hữu cước, còn hữu thủ thay bút phóng chiêu ‘Họa Long Điểm Nhãn’ vào huyệt Dũng Tuyền của đối phương.

- Há há há...

Khách bộ hành thu người lại, điểm nhẹ chân trái vào lưng bàn chân phải, cuốn mình bay ngược về sau. Vừa cười vừa vung vẫy hai ngọn roi.

Cả hai kỵ mã đều ngẩn người ra, để giữ thể diện, cả hai cùng đưa tay chụp vào đốc roi và hét lớn :

- Nạp mạng!

Cùng lúc đó có tiếng quát :

- Dừng tay!

Hai kỵ mã vội dừng lại, tay xuôi xuống, bước lùi, vừa khom mình, thốt :

- Tuân lệnh!

Hai khách bộ hành, một cười không ngớt, e ngại khi nhìn thấy ba tay kỵ mã còn tung người rơi xuống trước mặt họ. Người đứng giữa trong ba tay kỵ mã hất hàm hỏi :

- Người là chi của Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng?


Khách bộ hành đang cười, nghe nhắc đến Mã trưởng lão đã nghiêm mặt lại, nói :

- Danh tánh của lão gia đâu dễ để ngươi kêu réo om sòm! Ta, Tiểu Truy Phong Vương Thuần đây.

Người kia ngắt lời :

- Hừ, tiểu cái vô danh tiểu tốt, bản thiếu gia không để vào mắt đâu! Hôm nay tạm tha cái mạng chó các ngươi lại.

Quay ra nói với bọn người còn lại :

- Đi. Không thì không kịp đến nơi trước giờ Ngọ!

Cả năm tên tung mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa chạy...

Tiểu Truy Phong Vương Thuần nói :

- Hừm, hay ho gì bọn Kim Ưng bang.

Tiểu Nhẫn, vị khách bộ hành kia chính là Tiểu Nhẫn, cả hai đang trên đường đến phân đà ở Tuần Dương phủ để tìm Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng, ý của Tiểu Truy Phong Vương Thuần muốn giới thiệu tiểu đệ của mình với Mã trưởng lão, hoặc may Mã trưởng lão để mắt và nhận Tiểu Nhẫn làm đồ đệ, hoặc là Mã trưởng lão gởi gắm cho một vị cao thủ nào đó trong bang, thì tiền đồ của Tiểu Nhẫn có cơ sáng sủa hơn.

Nhắc lại, đang khi Vương Thuần thốt lời bất khả với bọn Kim Ưng bang thì Tiểu Nhẫn như ‘Kim cung chi điểu’ đã vội ngăn lại và nói :

- Vương đại ca, đường ta, ta đi, để ý gì đến bọn chúng, kẻo lại sinh phiền phức.

Vừa kịp dứt câu nói, Tiểu Nhẫn đã trông thấy bọn Kim Ưng bang quay ngựa trở lại rồi.

Tiểu Nhẫn phần căm giận, phần vì sợ, quay người định bỏ chạy, nhưng Vương Thuần đã đưa tay giữ lại, nói :

- Phen này, lão gia phải làm cho chúng đúng là Kim Ưng bang!

Lúc này, Thần Ưng tam tú và hai tên gia bộc đã đứng quanh chỗ hai người. Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn, lão nhị trong Thần Ưng tam tú đã, tay thì vươn trảo chụp xuống, miệng thì gằn từng tiếng :

- Diêm Vương đã định canh ba chết thì các ngươi khó đợi đến canh tư!

Tiểu Truy Phong Vương Thuần tuy tuổi còn trẻ mà gan lại lớn, phần thì danh sư không thể không xuất cao đồ, thân đã trải nhiều trận giao chiến, không mất bình tĩnh, đã tay tả ra chiêu ‘Thiên Vương Tháp Thác’, tay hữu lòn dưới tay tả búng một ngọn chỉ phong vào Mệnh Môn huyệt của Thạch Toàn.

Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn cười to, nói :

- Khá khen cho tiểu tử, để bản thiếu gia xem tài cán mi được bao nhiêu?

Vừa nói, Thạch Toàn tống thêm hai phần chân lực vào hữu trảo, chụp thẳng xuống tảy tả của Vương Thuần, thân mình chớp động tránh ngọn chỉ phong, đồng thời, tả trảo đã nhanh chóng đưa ra chụp ngay vào hổ khẩu tay hữu của Vương Thuần.

Bùng...

Trong tiếng âm vang giữa trảo và chưởng, Tiểu Nhẫn kịp thấy người của Vương Thuần lảo đảo, lúc này tả trảo của Thạch Toàn đã gần như chộp được hữu thủ của Vương Thuần.

Quên cả sợ hãi, chỉ lo cho sanh mạng của minh huynh, Tiểu Nhẫn thét to :

- Đừng hại Vương đại ca ta!

Và Tiểu Nhẫn, một lần nữa, hai chân di động theo bộ pháp trên thạch bàn ở Loạn Thạch cước. Chớp mắt đã thấy Tiểu Nhẫn xen vào giữa Thạch Toàn và Vương Thuần, trảo của Thạch Toàn lúc này hướng thẳng vào đỉnh đầu của Tiểu Nhẫn...

Mắt thấy mình khó tránh khỏi cái chết, Vương Thuần vận dụng hết mức kình lực mà chờ đó. Sư đồ của Vương Thuần đã nổi danh, tung người ra phía sau của Thạch Toàn, song thủ hiệp làm một, đánh thẳng vào bối tâm của Thạch Toàn một chiêu ‘Khai Sơn Phá Thạch’. Phần Tiểu Nhẫn, hai chân vẫn không ngừng di động, đã thoát trong đường tơ kẻ tóc chiêu trảo của Thạch Toàn.

Thạch Toàn còn đang ngẩn người trước sự thoát chết kỳ dị của Tiểu Nhẫn thì kình phong từ phía sau đã ập tới.

Vút... bùng... bùng... vút...

Trong một sát na, kình phong loạn cuồng, bóng người chớp động. Sau đó, tất cả đều yên tĩnh, lát sau nhìn lại, Thạch Toàn đúng là Huyết Trảo Ưng, miệng hộc máu bắn ra khắp cả người vì chưởng kình của Vương Thuần đập vào bối tâm.

Còn Vương Thuần, hổ khẩu hai tay đang rỉ máu do ngọn roi da của nhị ưng còn lại vung ra nhằm cứu vãn tình thế và cứu cả sanh mạng cho Thạch Toàn. Nếu không nhờ hai ngọn roi kịp lúc của Ngũ Đảm Long và Hồng Đình Trung nhị ưng thì Thạch Toàn khó mà toàn mạng.

Tiểu Nhẫn thì lại đang ngẩn người đứng nhìn minh huynh mình còn sống mà sững sờ. Như chợt tỉnh, Vương Thuần đã mừng rỡ la to :

- Tiểu Nhẫn! Nhẫn đệ còn sống! Hà.. hà...

Như hiểu ra, Thạch Toàn, Ngũ Đảm Long và Hồng Đình Trung, Thần Ưng tam tú đưa mắt nhìn nhau, và...

Vút... vút...

Thiết Dực Bạt Sơn Ngũ Đảm Long và Tam Nhãn Thần Ưng Hồng Đình Trung lắc người, phóng vụt đến Tiểu Nhẫn, cả hai cùng hét :

- Tiểu tử, té ra ngươi còn sống!

- Tiểu cẩu, mau bó tay chịu trói!

Tiểu Truy Phong Vương Thuần đẩy người Tiểu Nhẫn ra, bước tới chắn trước mặt, la lên :

- Dừng tay, các ngươi muốn gì?

Nhị Ưng không dừng tay, chân vẫn chớp động, tung chưởng vào người Vương Thuần và đuổi bắt Tiểu Nhẫn. Tiểu Nhẫn đã kịp dùng bộ pháp nọ để cứu lấy thân mình, còn Vương Thuần, trước áp lực của nhị ưng, không ứng phó nổi với chưởng phong đã bị đẩy bay người về sau ba trượng... ụa một búng máu tươi, Vương Thuần gượng đứng lên, kịp lúc đó, Tiểu Nhẫn đã xoay người về phía Vương Thuần.

Tiểu Nhẫn đỡ lấy minh huynh của mình, tay dìu đi, chân bước vội, miệng đã nói :

- Mau chạy đi đại ca, để tiểu đệ đưa đại ca đi.

Vì vướng bận người Vương Thuần nên bộ pháp Tiểu Nhẫn không còn linh hoạt và đã bị nhị ưng và hai tên gia lực vây kín. Vương Thuần cố hé mắt nhìn quanh, rồi lại thều thào bảo Tiểu Nhẫn :

- Chạy đi, Nhẫn đệ đi đi, đừng lưu tâm đến ta, và nhớ... nhớ trả cho ta mối thù này...

Tiểu Nhẫn nước mắt vòng quanh, tay chân run lẩy bẩy, nói :

- Đại ca, ngu đệ nói đây này, đệ không thể bỏ đại ca được, để tiểu đệ đưa đại ca đi...

Vương Thuần lại nói :

- Không kịp đâu! Nhẫn đệ, đại ca đi trước đây. Cố... chạy... đi...

Người của Vương Thuần lã dần trong đôi tay của Tiểu Nhẫn.

Trong huyết quản của nó, máu như đang sôi lên. Chưa bao giờ nó bị kích động như lần này. Hận cũ, thù mới chất chồng lên cao như núi, tình cảm trong người nó như đã chết đi, chỉ còn lại sự căm phẫn, uất hận. Hai mắt nó long lên, hằn rõ những tia máu đỏ, hai khỏe mắt cơ hồ muốn rách. Trong tâm tư nó nghĩ: “Phải thoát thân, thoát thân trước đã, sống thì mới trả được thù này”.

Tiểu Nhẫn khom người lôi lấy thi thể của Vương Thuần, không kịp vuốt mắt cho người chết, Tiểu Nhẫn như không để tâm gì đến bọn Kim Ưng bang đang vây quanh, thân mình chớp động, chạy ngược hướng vào Tuần Dương phủ.

Tiểu Nhẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng thân hình của Vương Thuần cũng không hơn gì Tiểu Nhẫn. Một phần do vận dụng hết sức mình, khí lực tiềm tàng trong nội thể đã phát sinh hiệu lực, sau cùng, Tiểu Nhẫn đã rời xa nơi đấu trường.

Nhưng dù gì đi nữa, một người không biết võ công so với người thuộc hàng cao thủ thì sự cách biệt là một trời một vực. Uổng thay cho Tiểu Nhẫn, trong người ẩn chứa cả trăm năm công lực mà chưa gặp minh sư để khai tâm chỉ giáo, cũng giống như người không biết cầm cương, không thể nào điều khiển được ngựa quý. Chỉ biết để cho con ngựa bất kham mặc tình tung vó chạy loạn xạ. Bọn Kim Ưng bang, nhất là bọn người Thần Ưng tam tú là những tay cao thủ kiệt xuất là trụ cột của Kim Ưng bang. Thì chỉ vài cái tung mình lại đã vây chặt Tiểu Nhẫn.

Quyền... chưởng... trảo... liên tiếp vung ra, bóng người đan qua đan lại, Tiểu Nhẫn mắt không nhìn đến bọn Kim Ưng bang, chân không dừng di động, đảo qua đảo lại đã tránh được hết các chiêu chưởng, quyền và trảo của đối phương. Thần Ưng tam tú như không còn úy kỵ gì nữa. Sáu cánh tay cùng tung ra, chia thành thượng trung hạ, phủ kín người Tiểu Nhẫn. Dư kình như trùm lấy cả ba trượng vuông.

Dù tránh né cách nào, Tiểu Nhẫn khó mà thoát khỏi kiếp nạn này. Tuy thế, mãnh lực cầu sinh trong người Tiểu Nhẫn như dậy lên, theo bản năng, Tiểu Nhẫn vẫn tiếp tục di bộ...

Trong một cái nhát mắt, Thần Ưng tam tú như đã thấy chiến thắng trong tầm tay, thì...

- Dừng tay!

Một luồng kình phong có sức mạnh kinh hồn từ trên không chụp xuống kèm theo tiếng thét, luồng chưởng phong tuy mạnh nhưng nhu hòa, nhẹ nhàng cuốn lấy chưởng kình của Thần Ưng tam tú và như cơn lốc xoáy, tất cả như tan biến vào hư vô. Thần Ưng tam tú sững sờ, như không tin sự thật đang xảy ra. Bọn chúng không thể nghĩ ai là kẻ có công lực di sơn đảo hải như thế.

Còn đang kinh hoàng, tất cả đều nghe tiếng nói trầm trầm phát ra, như tiếng nói vọng xuống từ trên cao :

- Tam vị Thiết lệnh sứ cao hứng thật! Tam vị chắc đã hoàn thành nhiệm vụ?

Nghe lời này, Thần Ưng tam tú mới thật sự sợ sệt, mặt không dám ngẩn, mắt không dám nhìn quanh, cả ba đều cúi người nghiêm bộ cả ba đều ấp úng thưa :

- Bẩm Chuyên sứ, bọn hạ chức đang trên đường đi thi hành dụ lệnh... Đứa bé này, bẩm Chuyên sứ, đứa trẻ này là kẻ mà trước đây hạ chức có bẩm báo... là kẻ đang nắm giữ bí ẩn của Loạn Thạch cước...

- Hừ!...

Một tiếng hừ lạnh lẽo như phát ra từ miệng của Tử thần đã làm cho bọn Thần Ưng tam tú người đã cúi còn cúi xuống thấp hơn.

- Tội cũ khó tha, lần này lại càn quấy cố tình sai phạm. Công phát hiện thằng bé kia, bổn Chuyên sứ tạm không tra cứu chuyện cũ. Hừm, nhiệm vụ lần này, các ngươi không hoàn thành... Hắc, hắc... chắc các ngươi đã biết sao rồi đấy! Sao không đi mau đi?

Bọn Kim Ưng bang như tìm lại được cái sống. Chúng nhẹ người dạ vâng, đều tung người về sau, xoay người lên cái thớt ngựa, không chút chậm trễ, ra roi thúc ngựa chây đi.

Chỉ còn lại Tiểu Nhẫn, tay vẫn bồng thi thể của minh huynh. Động thân, tiếp tục đi về hướng ra khỏi Tuần Dương phủ. Chưa kịp đi được mấy bước đã nghe giọng nói trầm trầm lại phát ra :

- Đứng lại!

Tiểu Nhẫn sững người, chợt nghĩ: “Người này là ai mà Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn phải sợ sệt. Chao ôi, tránh né đuợc nhân thì nay lại gặp hung thần khác...”

Đang nghĩ lại nghe nói :

- Tiểu tử, có đúng mi là tên mà bọn Kim Ưng bang vừa nói đó không?

Tiểu Nhẫn vì đang lo sợ nên không thể trả lời được, vẫn đang ngần ngừ thì lại nghe :

- Gan của tiểu tử quả là không nhỏ. Bổn Chuyên sứ vì có chuyện cần nên tạm tha cái mạng của mi. Lần sau,... Hừ, lần sau không thể như thế được.

Tiểu Nhẫn lúc này đã định thần, vội hỏi :

- Ân nhân! Ân nhân là ai?

- Há, há, há... Ta là ân nhân của mi à? Bổn Chuyên sứ là Giá tiền thị vệ Thập nhị chuyên sứ của Quân chủ. Nhớ lấy, để lần sau sẽ biết chết vì ai.

Không còn nghe nói nữa, Tiểu Nhẫn lại hỏi :

- Thập nhị chuyên sứ là gì? Quân chủ là ai?

Không nghe tiếng trả lời.

- Ân nhân sao không trả lời? Cái gì là Quân chủ?

Vẫn không nghe tiếng đáp lại. Lúc này Tiểu Nhẫn mới biết là người kia đã đi rồi. Thật là ‘Lai vô ảnh, khứ vô hình’, nhớ lại thực tại, Tiểu Nhẫn vội bồng thi thể của minh huynh Vương Thuần tiếp tục di.

Xa xa, thấp thoáng cánh rừng thưa ở phía tả đường quan đạo, Tiểu Nhẫn tiến nhanh về đó.

Còn cách cánh rừng khoảng mười trượng đã nghe tiếng thét :

- Tiểu thiếu hiệp, xin dừng chân!

Chua kịp quay người lại, Tiểu Nhẫn đã thấy trước mặt mình là một vị khất cái, tuổi độ ngũ tuần, tóc râu rối loạn che mất cả nửa mặt, chỉ nhìn thấy đôi thị tuyến chói ngời.


Như gặp được cứu tinh, Tiểu Nhẫn sụp người xuống do đã bồng minh huynh mình đi một đỗi đường khá xa. Chút sức lực còn lại như tan biến đi.

Bỗng một luồng kình lực nhu hòa, nhẹ nhàng đỡ người Tiểu Nhẫn đứng lại, và tiếp đó đã thấy hai tay nhẹ bổng, xem lại thì xác của minh huynh đã vào tay vị khát cái kia. Tiểu Nhẫn vội nói :

- Lão trượng, lão trượng có phải là người của Cái bang?

Không trả lời, lão khất cái đã hỏi nhanh :

- Người này là ai? Phải chăng là Tiểu Truy Phong Vương Thuần?

- Đúng rồi, sao lão trượng biết? Đó chính là minh huynh của vãn bối, lão trượng là người của Cái bang?

Lão khất cái nghẹn ngào nói :

- Đúng, ta là Mã Hoàng, trưởng lão Cái bang. Đồ đệ ta sao lại như thế này? Tiểu thiếu hiệp sao lại bồng thi thể nó? Tiểu thiếu hiệp là ai?

Tiểu Nhẫn cả mừng, vội nói :

- Vãn bối là Tiểu Nhẫn, huynh đệ của Vương đại ca đây, vãn bối đã kết nghĩa kim bằng, hôm nay vãn bối và minh huynh đang trên đường vào Tuần Dương phủ để tìm tiền bối thì...

Không nén nổi cơn xúc động, Tiểu Nhẫn thuật lại việc đã xảy ra cho Mã Hoàng nghe, vừa nói vừa tấm tức khóc.

Nghe xong, Mã Hoàng trợn mắt, nghiến răng căm hờn nói :

- Kim Ưng bang! Ha ha ha... Ta sẽ đến tận cửa Kim Ưng bang mà lấy lại lẽ công bằng! Ha ha...

Chờ cho Mã Hoàng dằn cơn xúc động, Tiểu Nhẫn lại nói :

- Tiền bối, xin tiền bối trả thù giùm cho minh huynh của vãn bối. Bây giờ tiền bối tính sao đây?

- Bây giờ ta phải đưa tiểu đồ về Tổng đà Cái bang để lo chôn cất, món nợ này, ta sẽ đòi lại cho tiểu đồ...

- Tiền bối, bọn Kim Ưng bang sao lại là Thiết lệnh sứ của bang phái nào nữa, mà kẻ được gọi là Quân chủ là ai hả tiền bối?

- Điều này ta chỉ mới nghe tiểu thiếu hiệp nói qua, ta chưa thể trả lời được.

Tiểu Nhẫn vì thấy minh huynh mình đã chết, phần nữa tuy gặp được Mã Hoàng, người mà minh huynh định gởi gấm mong học được một thân võ công, thì nay lời nói như nghẹn lại trong lòng, đành đứng yên.

Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng không hiểu được ý của Tiểu Nhẫn, Mã Hoàng đã đến lúc phải đi, lão nói :

- Ta phải đưa tiểu đồ đi rồi, tiểu thiếu hiệp, xin bảo trọng.

Tiểu Nhẫn đành vòng tay nói :

- Vãn bối xin đưa minh huynh và tiền bối một đoạn đường.

Mã Hoàng đáp :

- Không cần đâu, hẹn gặp lại sau.

Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng, người đúng như tên đã chớp mình đi mất.

Một lần nữa, Tiểu Nhẫn lại cô độc. Và thật sự lúc này Tiểu Nhẫn cũng không biết phải đi về đâu. Ngẩn người, nhớ lại cảnh yên ấm trước đây ba tháng. Mới ba tháng mà Tiểu Nhẫn như đã trải qua ba năm.

Bỗng, Tiểu Nhẫn như chợt nhớ ra điều gì, nó cố nhớ lại, thì ra ký ức của nó vẫn gợi nhớ lại lời nói của má má nó, không, phải nói là của nhũ mẫu mới đúng:

“Con gọi là Nhẫn, con phải kiên tâm, tu chí, nhẫn nhục... cái dấu chân ở Loạn Thạch cước... liên quan đến dấu chân ở Đại Biệt sơn, Cam Túc... chúng ta không phải người ở đây... đến đây để mong chờ một cơ hội...”

Tiểu Nhẫn càng suy nghĩ, càng khẳng định được nơi mình phải đến. Đến để thực hiện một cơ hội, từ cơ hội đó có khả năng sẽ tìm hiểu được về thân thế, lai lịch...

Như đã quyết tâm, Tiểu Nhẫn hướng về đường quan đạo, thẳng tiến và Tuần Dương phủ.

Màn đêm đã buông xuống dần, thấp thoáng trong tường thành đã thấy ánh đèn đã được thắp lên khắp Tuần Dương phủ.