ô vẫn nằm mộng, một giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứ trong mộng đều rải rác võ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng còn ai ờ lại bên mình, ngoài chính cô.
Buổi sớm mai của tháng Bảy, trời sáng rất nhanh, lúc tỉnh dậy, Hướng Viễn phát hiện mình đang co ro trên một góc giường, vẫn là chiếc giường to của nhà họ Diệp, bề rộng có đến hơn hai mét, mỗi lần cô nằm một mình trên ấy, lúc nào cũng có cảm giác chiếc giường này rộng thênh thang, mà sự trống vắng ấy lại vô cùng quen thuộc như thể suốt đời suốt kiếp cô phải là như thế rồi.
Đêm qua, cô vẫn nằm mơ, một giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứ trong mộng đều rải rác vỡ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng còn ai ở lại bên mình, ngoài chính cô.
Trợ lý gọi điện, khéo léo hỏi thăm xem hội nghị sáng nay cô có tham gia được không. Hướng Viễn biết mình dậy muộn vì bình thường vào những lúc này cô đã ngồi sau bàn làm việc rồi.
Hướng Viễn nói với trợ lý Tiểu Ngô của mình: "Sáng nay tôi sẽ đến muộn một lúc. Cô chỉ cần đặt biên bản ghi chép hội nghị lên bàn cho tôi là được".
Tiểu Ngô từ khi được Hướng Viễn tuyển vào Giang Nguyên đã bắt đầu theo sát cô, một cô bé non nớt năm nào, có thể khóc nấc lên vì một lần không trúng được thầu, nay đã kết hôn sinh con, chín chắn vững vàng, tỉ mỉ chu đáo, trở thành một trợ thủ đắc lực bên cạnh Hướng Viễn. Tiểu Ngô không hỏi nguyên nhân vì sao cô vắng mặt bởi xưa nay Hướng Viễn làm việc gì cũng có lý do của mình, nhưng Tiểu Ngô không biết rằng, hôm nay, lý do của Hướng Viễn chỉ là vì một giấc mộng quá dài.
Thế nhưng, cũng chính cuộc điện thoại này đã thức tỉnh Hướng Viễn, ai bảo cô chẳng còn gì, cô vẫn còn công việc chưa làm xong, còn có Giang Nguyên ngày một lớn mạnh. Bốn năm rồi, thời gian đã cuốn trôi đi rất nhiều thứ, cũng đã để lại rất nhiều mà "rất nhiều" này với Hướng Viễn chính là tài phú, tài phú mà cả đời này cô dùng cũng không hết.
Giang Nguyên hiện nay đã hoàn toàn thoát ly khỏi ngành khởi nghiệp ban đầu của mình là sản xuất vật liệu xây dựng, bất động sản của Giang Nguyên cũng chẳng còn xa lạ gì với người trong thành phố này. Ba năm trước, Hướng Viễn đã có được mảnh đất rẻ mạt phong thủy ác địa của công ty ôn Châu nhưng theo sự thay đổi của thành phố mảnh đất ấy cũng biến thành mảnh đất vàng dựa núi gần sông. Tất cả những thay đổi này chẳng qua là do một chiếc cầu lớn nối liền góc chết đó và thành phố phồn hoa lại với nhau. Giang Nguyên đã dựa vào tòa nhà được mệnh danh "phồn hoa tịnh thổ, đô thị tân quý" được xây dựng ở nơi này để xây dựng thương hiệu "bán đảo nhã cư", còn về việc kiếm được bao nhiêu thì ai cũng bàn ra tán vào nhưng chỉ có Hướng Viễn là rõ nhất.
Tiếp sau đó là những thử nghiệm táo bạo và thành công khiến trọng tâm toàn diện của Giang Nguyên chuyển sang lĩnh vực bất động sản. Nửa năm trước, "Quảng trường thời đại Giang Nguyên" được động thổ nằm trong trung tâm thành phố G đã khiến Giang Nguyên của Diệp gia mà Hướng Viễn luôn giữ gìn cuối cùng đã trở thành một trong những công ty bất động sản có ảnh hưởng mạnh nhất trong thành phố này. Thẩm Cư An từng có một thời gian chỉ ao ước dìm chết Giang Nguyên nay cũng trở thành bạn hợp tác với Hướng Viễn. Họ xuất hiện cùng nhau trên tạp chí bất động sản số cuối năm, bắt tay vui vẻ, một người nói đối phương là bạn đồng hành tuyệt vời nhất, một người lại khen ngợi đối phương là bạn làm ăn mang lại ích lợi nhiều nhất mà bao năm cũng khó có được. Chỉ có người tinh tế mới nhận ra, hai người họ dù có hợp tác nhiều đến mấy thì bốn năm nay, chưa bao giờ cùng ngồi xuống một chiếc bàn để dùng cơm với nhau.
về những chuyện khác, Mạc Kiến Quốc của Đỉnh Thịnh nhìn thấy "Tiểu Hướng" năm nào cũng rất lịch sự gọi "Giám đốc Hướng", Trung Kiến từng thề thốt sẽ ngăn cấm Giang Nguyên tham gia bỏ thầu nay cũng trở thành "bên B". Những công ty dược mà tự Hướng Viễn đầu tư cùng những trung tâm giải trí có cô góp vốn đều đạt được những thành công nhất định. Cô được chọn là đại biểu, ủy viên hội đồng thành phố, nhà lãnh đạo xuất sắc, ngọn cờ đầu của phụ nữ, thậm chí cô còn mua ngọn núi hoang mà năm xưa Diệp Khiên Trạch đã cầu hôn với cô ở đó, đã không còn người hứa hẹn cho cô hạnh phúc một đời nhưng một lúc nào đó, có lẽ nơi này sẽ ghi dấu lại khoảnh khắc huy hoàng hơn của Giang Nguyên... Thế sự vô thường, là ai đã nói, quả của ngày hôm nay là nhân của ngày hôm qua đã gieo xuống. Cô đã vò nát thời niên hoa đẹp nhất của mình để nắm bắt thật chặt tất cả những gì có được của ngày hôm nay. Mảnh đất cô không hề yêu thương mà bao năm nay phải vất vả dốc cạn sức lực ra vì nó, thực ra là nơi vô cùng màu mỡ, tuy hiện nay ngoài tài phú ra thì những thứ còn lại chẳng hề sinh trưởng.
Hướng Viễn, hướng đến nơi xa, từ bé, mẹ đã nói, cô nhất định sẽ đi xa hơn bất kỳ ai khác. Diệp Khiên Trạch cũng nói, thế giới của anh không ở nơi này. Cô đã đi rất xa nhưng vẫn không biết được rằng xa hơn là bao xa, thế giới của cô rốt cuộc ở nơi nào?
Hướng Viễn bây giờ đã không còn là kẻ vô danh. Thành công của cô, vụ án bắt cóc chồng và sự mất tích mịt mù đều được lưu truyền rộng rãi và thêm mắm dặm muối trong mọi ngóc ngách. Chân tướng đã không còn quan trọng, cái người ta cần chỉ là đề tài. Rất nhiều người thích chia những người giàu có thành hai phần, old money và new money. Old money là những người giàu có từ gốc, nhã nhặn, quý phái, sang trọng. New money là những người mới phất lên, phú hộ, thị dân, thế tục, tầm thường. Hướng Viễn chính là dạng thứ hai trong mắt mọi người, đặc biệt là với những người bạn cũ của Diệp gia và bạn làm ăn cũ thì điều đó càng chính xác. Đa số bọn họ là người quen cũ của Diệp Bỉnh Lâm, mà nay đã không thể sánh vai với Diệp gia, những gì có thể làm chỉ là đứng sau lưng giễu cợt châm biếm Hướng Viễn từ một con bé quê mùa đã dần dần trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Diệp.
Có người cười Hướng Viễn là một con buôn đích thực, chỉ có tiền tài mà chẳng có phẩm chất cao quý. Ngoài tiền bạc và đất đai, cô không có hứng thú gì với những trò sưu tập khác. Ngày nào cô cũng bận như chong chóng, một tuần đi làm đủ bảy ngày, sáng dậy sớm, tối thức khuya như nông dân làm ruộng, tiền kiếm ra lại chẳng có chút thời gian để tiêu dùng.
Còn có người bảo, Diệp gia cho đến dời Diệp Khiên Trạch vẫn còn có khí chất công tử quý phái. Công tử Diệp gia thích trà hiểu trà, thậm chí được xưng tụng là một cao thủ nhưng đến Hướng Viễn thì đã hoàn toàn biến vị, trà ngon thì cô có nhưng chỉ được tặng cho khách quý mang lại lợi ích cho cô, còn về bản thân mình thì quanh năm suốt tháng chỉ uống nước lọc thêm đường và cũng chỉ có thế. Lại có người bảo rằng cô tính tình cô độc, đừng nói không có bạn thân mà đến họ hàng thân thích cũng không chịu được, chẳng một ai ở cạnh: bố chồng lớn tuổi thì thà ở lại trong Phật đường. Chồng sống chết thế nào không rõ, nhưng quãng thời gian phong lưu trước đó thì ai cũng biết tường tận, ai biết được có phải là do không chịu đựng nổi cô nên mới bỏ đi hay không? Cô em chồng thì chết vì tự sát, còn cậu em chồng duy nhất thì bị cô đuổi ra khỏi nhà họ Diệp. Em ruột của cô sống nghèo khổ ra sao mà cô cũng không hỏi thăm và cả người chú ruột của chồng cô không chỉ bóng gió xa gần trước mặt người khác rằng, trong công ty cô ta cô lập mình, mấy năm nay ông ta bị ép đến nỗi gần như không có quyền lên tiếng. Căn nhà mà mấy cô em của Diệp Bỉnh Lâm ở, tuy là do Hướng Viễn tặng nhưng quyền sở hữu cô ta vẫn nắm trong tay. Khi họ hàng cần tiền tuy cô không đến nỗi từ chối nhưng nếu cần một vạn thì cô tuyệt đối không đưa thừa một xu và quy định trả tiền rất rõ ràng. Đến cả bà người ở phục vụ lâu năm trong nhà, tiền lương bao năm nay cũng chưa bao giờ được tăng, con nhà người ta không có công ăn việc làm mong Hướng Viễn tìm giúp nhưng cũng bị một lời của cô ngăn lại...
Những lời như thế, Hướng Viễn đã nghe qua rất nhiều, nhưng hiếm khi lưu tâm, chỉ có lúc khi chơi cờ, cô mới cười nói với Trương Thiên Nhiên, old money và new money, có gì phải phân biệt, dù sao cũng tốt hơn là no money.
Trương Thiên Nhiên là người Hướng Viễn rất cảm kích, nhiệt tình đối đãi với bạn bè, lúc hoạn nạn nhất đã từng đưa tay ra cho Hướng Viễn, còn về sau đó có được ghi nhận hay không thì lại là chuyện khác nhưng chí ít thì anh cũng có lòng. Mấy năm Diệp Khiên Trạch mất tích, trên pháp luật, Hướng Viễn hoàn toàn có thể khôi phục lại tự do của mình. Trương Thiên Nhiên cũng từng bóng gió xa gần rằng nếu Hướng Viễn đồng ý, họ có thể nắm tay nhau đi hết quãng đường đời còn lại nhưng Hướng Viễn cũng chỉ một lời: "Tổng giám đốc Trương, anh xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn tôi". Đó là câu nói thường dùng nhất khi phụ nữ bày tỏ ý cự tuyệt đối phương nhưng Hướng Viễn lại nói một cách chân thành, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng. Tổng giám đốc Trương vẫn như trước, cười và cho qua, từ đó lại làm bạn, chuyện này cũng không nhắc đến nữa.
"Ai là quý tộc? Trung Quốc bây giờ quý tộc ở đâu ra? Tính từ mấy đời trước, nhà ai mà chẳng xuất thân từ bùn đất? Tôi ghét nhất loại người khúm núm nịnh bợ trước mặt, sau lưng lại nói nhăng cuội, cô cũng đừng để tâm làm gì." Trương Thiên Nhiên đã nói với Hướng Viễn như vậy khi anh tỏ ra bất bình thay Hướng Viễn trước những điều bịa đặt về cô. Hướng Viễn có vẻ còn nghĩ thoáng hơn anh, cô nói, những người đó bàn tán cũng không phải là hoàn toàn vô lý, chí ít thì nhìn từ kết quả cũng đúng như thế thật.
Cô chưa từng phủ nhận việc mình yêu tiền như mạng sống, vất vả tạo thói quen, cũng không có vẻ an nhàn tự tại như các anh chàng công tử, điển hình là Diệp Khiên Trạch. Mà Diệp Bỉnh Lâm bao năm nay không về nhà ở. Diệp Khiên Trạch mất tích, Diệp Linh tự sát, Diệp Bỉnh Văn thất thế ở công ty... những chuyện đó đều là sự thật.
Mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch than vãn, đã bao năm giảng dạy mà quá nghèo túng, một nhà mấy người chen chúc trong ký túc xá cho giảng viên chưa đến trăm mét vuông. Hướng Viễn không hỏi rằng, khi Diệp gia gặp nạn thì họ đã ở đâu, cho dù là một xu, một lời thăm hỏi cũng được mà cô chỉ chọn ra một trong số bất động sản của Giang Nguyên cho mỗi người một căn nhà có tầm nhìn tốt nhất, vị trí tốt nhất, phương hướng và cách bài trí tốt nhất để họ có thể ở đó an nhàn đến già. Con cái họ học hành, tìm việc, làm ăn, mỗi một khoản tiền cần đưa, cô đều chưa hề từ chối, còn về quyền sở hữu đất đai thì Hướng Viễn thật sự cảm thấy không cần thiết phải giao cho họ vì mình đưa nhà cho họ sống không phải để họ bán nhà lấy tiền.
Còn về chuyện của Hướng Dao thì Hướng Viễn hiếm khi nhắc đến với người khác, máu mủ thân thích duy nhất trên thế gian này cũng là tâm bệnh không thể nào chữa khỏi của cô. Sau khi Diệp Khiên Trạch xảy ra chuyện, Hướng Dao luôn xuất hiện bên Hướng Viễn, có lẽ do kiểu sống của hai chị em mười mấy năm đã hình thành gốc rễ nên Hướng Dao lúc ấy vẫn không nói được câu gì tốt đẹp. Hướng Viễn cũng biết, cô em gái này có lẽ không có ý xấu đó, đó chỉ là cách cô bày tỏ sự quan tâm nhưng khi ấy tâm trạng Hướng Viễn rất xấu nên không còn sức đâu để ứng phó với kiểu quan tâm đó. Hơn nữa, cô đã sợ đám mây đen rủi ro luôn vây quanh mình, cảm thấy Hướng Dao gần cô quá cũng không tốt nên đã để Hướng Dao rời xa mình.
Với tính cách của Hướng Dao thì sau khi bỏ đi sẽ không quay trở lại. Mấy năm nay cô và Đằng Tuấn chia tay rồi lại quay lại nhưng cuối cùng vẫn ở cùng nhau, có lẽ cái thứ như duyên phận khiến người ta không muốn thừa nhận cũng không được. Hướng Viễn không ghét bỏ anh chàng Đằng Tuấn mà có một dạo còn ngỡ rằng cậu ta thành thật, có thể nhờ cậy được. Nhưng sau khi Đằng Vân mất tích, Đằng Tuấn cố chấp cho rằng Hướng Viễn là nguyên nhân dẫn đến sự mất tích của anh họ mình nên nỗi căm hận Hướng Viễn chỉ tăng mà không giảm, đến Hướng Dao cũng bắt đầu mỗi lúc một ghét chị mình, hễ là thứ Hướng viễn cho thì họ đều không nhận, thậm chí còn muốn hoàn toàn thoát khỏi cô như thể rất uất ức, muốn làm chuyện gì đó ra hồn cho cô xem. Hai người đó quá tự tin mà khả năng lại không là mấy, càng cố làm ăn thì càng khó khăn. Nhưng điều khiến Hướng Viễn đau lòng nhất là không lâu trước đó cô được biết, Hướng Dao đã có thai với Đằng Tuấn, đã hơn bảy tháng rồi, bụng đã đội lên cao mà còn phải đi làm ở cửa hàng tiện lợi! Những vật phàm cho mẹ và bé, những sản phẩm dinh dưỡng mà Hướng Viễn nhờ người tặng, bọn họ đều ném hết, ngay cả bác sĩ mà Hướng Viễn ngầm nhờ giúp đỡ cho Hướng Dao cũng phải lén lút như thể ăn trộm. Hướng Viễn hiếm khi nhận thua nhưng đối với Hướng Dao, cô cũng phải thừa nhận mình đã sai, từ đầu đã sai thê thảm rồi để bây giờ không biết phải thu dọn tàn cuộc như thế nào.
Thế nên Hướng Viễn cảm thấy cũng có lý khi những lời đồn đại kia bảo cô có tính cách cô độc bẩm sinh. Có lẽ do cô đã mặc định mình luôn phải lạnh lùng, cả đời phải lạnh lùng, chỉ có Diệp Quân - cô cúi đầu thầm đọc cái tên này, Diệp Quân, Diệp Quân... Chỉ khi nghĩ đến cậu, khóe môi cô mới mang nụ cười. Cậu là ánh ban mai cuối cùng ở lại trong trái tim cô, người thân thích, người nhà của cô, là niềm an ủi duy nhất. Những tháng ngày đau khổ nhất, khi cô bị ốm nặng không muốn tỉnh dậy nữa, chính Diệp Quân đã luôn ở bên cô từ đầu đến cuối, mệt đèn độ gục xuống giường ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ bẵng. Nhưng khi Hướng Viễn lại tỉnh, hơi thở của Diệp Quân khiến cô thấy mình vẫn còn sống và bắt buộc phải sống tiếp. Khi cô khóc nấc đau
thương, chỉ có bờ vai này là không xa rời, mặc nước mắt cô thấm đẫm. Cô đúng cũng được, sai cũng không sao, khi quay đầu lại, cậu chỉ cách một bước chân... Nhưng Diệp Quân lại bị cô đuổi đi.
Không sai, chính cô đuổi Diệp Quân đi.
Hôm Hướng Viễn vừa bình phục sau trận sốt cao. Diệp Quân lại trở về nhà, ngồi đối diện bên bàn ăn với cô như cũ.
Vẻ mặt u sầu vì anh trai mất tích đã nở nụ cười, để chúc mừng Hướng Viễn hồi phục sức khỏe, thậm chí cậu còn chủ động rót cho mình một cốc rượu.
Nhưng Hướng viễn lại đặt đũa xuống nói với cậu: "Diệp Quân, bắt đầu từ ngày mai, em dọn ra ngoài đi".
Diệp Quân sững sờ, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
"Em đừng hiểu lầm, ngôi nhà này là của Diệp gia, mãi mãi luôn có phần của em, em muốn quay về lúc nào cũng được. Chỉ có điều anh trai em hiện giờ không biết tin tức thế nào, chị cũng không biết khi nào anh ấy quay lại. Em cũng lớn rồi, ngôi nhà này giờ chỉ còn lại hai người phụ nữ, cổ nhân nói, "chị dâu em chồng không được gần gũi", tuy cổ hủ rồi nhưng cũng không phải là vô lý hoàn toàn. Chúng ta từ nhỏ đã thân với nhau nên không giống như người khác nhưng trong mắt người ngoài chỉ có một sự thực, chị là vợ của anh trai em, là chị dâu của em, dù anh ấy có còn sống hay không, em phải nhớ lấy điều đó."
Hướng Viễn bình thản nói nhưng hàm ý trong câu nói của cô khiến cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hôm biết mình không mang thai, Hướng Viễn đã tuyệt vọng khóc trong vòng tay Diệp Quân. Diệp Quân xúc động không kiềm chế được tình cảm của mình đã hôn cạn từng giọt nước mắt trên gương mặt cô. Lúc ấy cậu mới biết là cô sốt cao. Trong lúc đợi bác sĩ đến, cậu luôn ôm chặt lấy cô
vào lòng. Sau chuyện đó, Hướng Viễn không bao giờ nhắc lại, Diệp Quân cũng hối hận khi mình quá xúc động nên cứ mong mỏi trong ý thức hỗn loạn, cô đã không nhớ được gì. Cậu muốn tự lừa dối mình nhưng Hướng Viễn không muốn thế.
"Em không dọn đi. Một mình chị ở đây không an toàn, huống hồ em chẳng quan tâm người khác nói gì!", Diệp Quân cố kháng cự lại.
"Nhưng chị quan tâm."
Diệp Quân rất đau khổ và ghét cái lý trí quá cứng nhắc của Hướng Viễn - không có tình cảm, cũng không cho phép cò kè mặc cả.
"Chị sợ gì? Chị không dám nhìn thấy em, trừ phi trong lòng chị có ma!"
Cậu cũng hy vọng biết bao là trong lòng Hướng Viễn cũng có "ma" giống cậu, sâu kín, không nhìn thấy ánh sáng, một linh hồn luôn dằn vặt chính mình. Nếu có thì ít nhất tình yêu của cậu không phải là một linh hồn lang thang cô độc nữa.
Nhưng Hướng Viễn nghe câu nói này xong thì sắc mặt lập tứ thay đổi, "ma" trong lòng cô là ý định giết người đã manh nha trước đêm bão hôm ấy, chính cô đã đẩy người cô từng yêu vào chỗ chết, là sự ác độc do nỗi căm hận tạo nên. Cô không thể nào nói với Diệp Quân, ngoài sự mờ ám không nên có giữa hai người, cô càng sợ gương mặt của Diệp Quân hơn bởi đường nét tuấn tú giống đến bảy phần, chỉ cần nhìn thấy cậu thì Hướng Viễn lại nhớ đến tình yêu tuyệt vọng và nỗi hận không thể nào cứu rỗi được của mình. Sự ích kỷ duy nhất mà cô cho phép mình được có, chính là đẩy cậu ra xa để mình không gặp ác mộng nữa.
Cô nói với Diệp Quân: "Nếu em không chịu dọn đi thì chị sẽ đi".
Hướng Viễn biết dù thế nào thì cuối cùng cậu cũng sẽ gật đầu nhưng nếu có thể, cô muốn mình là người rời xa ngôi nhà này. Cô không yêu ngôi nhà u ám này, ký ức cô yêu quý không liên quan đến nơi này nhưng cô nhớ mãi một câu mà Diệp Khiên Trạch đã từng nói: "Ánh đèn của nhà này còn sáng thì người về nhà mới tìm thấy phương hướng". Thế thì linh hồn đã lang thang quá lâu cũng như vậy chứ?
Chính vì điều này mà cô không thể bỏ đi.
Hơn bốn năm rồi, Hướng Viễn không ngày nào từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Diệp Khiên Trạch, Diệp gia luôn bỏ một món tiền lớn để tìm kiếm anh. Cho dù cô đã biết rằng, thời gian bốn năm đối với một người mất tích mà nói thì cơ hội trở về đã gần bằng không, cho dù là về mặt luật pháp hay tình lý, cô đề có thể tuyên bố chồng mình đã qua đời với mọi người nhưng cô không làm thế. Giống như cô đã lặp đi lặp đi với Diệp Quân rằng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cô đã không rõ mình cố chấp tìm kiếm, thất vọng rồi lại tìm kiếm là vì chờ đợi người đàn ông đã từng quấn quýt với mình, trước khi đi chỉ nói một câu "Xin lỗi, cám ơn em", hay là thiếu tự tin với quả mà mình đã gieo nghiệt nhân xuống, hoặc giả như cuộc tìm kiếm này chỉ là một sự gửi gắm, là giấc mộng mà cô tự mình thêu dệt nên thì chỉ cần giấc mộng này không chết thì cô vẫn có thể gắng gượng được.
Đã bao lâu rồi mà sự nỗ lực của cảnh sát cũng không có được tiến triển mang tính đột phá nào bởi họ chỉ điều tra được con tàu mà Diệp Khiên Trạch gặp nạn hôm ấy là do Trần Kiệt sở hữu. Vì ân oán trước đó với Diệp gia, cùng với sự biến mất không rõ ràng sau khi xảy ra chuyện ấy nên Trần Kiệt bị cảnh sát khép vào diện khả nghi nhất. Từ đầu đến cuối, Thôi Mẫn Hàng luôn ở Thái Lan lại phủi sạch sẽ chuyện này nên không có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh anh ta có quan hệ trực tiếp với vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch. Và sự mất tích của Đằng Vân cũng như Trần Kiệt đã trở thành một câu đố không giải được. Tất cả nghi phạm đều như đá chìm xuống đáy biển, không một ai giải được câu đố này. Người duy nhất còn lại là Viên Tú. Đối với mọi người, cô ta là người cuối cùng nhìn thấy Diệp Khiên Trạch và lái xe của Diệp gia, những thủy thủ trên chuyến tàu trước đó đã chỉ rõ, chính cô ta đã đưa Diệp Khiên Trạch lên tàu, còn việc cô ta bảo Diệp Khiên Trạch chịu làm con tin thay mình thì không một ai có thể chứng minh. Cho đến khi đứa trẻ trong bụng bị sẩy và mất, Viên Tú luôn nằm trong sự giám sát của cảnh sát. Sau khi mất đứa con, cô ta đã cắn nữ cảnh sát giám sát mình như một kẻ điên loạn, cuối cùng cảnh sát đã đưa cô ta vào Viện Tâm thần với lý do là tâm thần phân liệt. Trong sự quan tâm của Hướng Viễn, cô ta luôn có được ưu đãi "đặc biệt" trong bệnh viện.
Hồi tưởng cũng như nằm mơ vậy, đều là những chuyện dễ khiến con người hao tổn tâm trí và sức lực nhất, thế nên mỗi ngày Hướng Viễn đều nhủ thầm, đừng nằm mơ, đương nhiên là cũng đừng nhớ lại chuyện gì. Cô chậm rãi bước xuống những bậc cầu thang mà cô đã cho gỡ hết mọi hình ảnh để xuống ăn bữa sáng gồm một quả trứng rán và một cốc sữa mà dì Dương đã chuẩn bị.
Hướng Viễn ăn một miếng, trứng rán ngọt đến lạ lùng. Dì Dương rụt rè đứng một bên sau lưng, thấy cô ngừng ăn, vẻ mặt có vẻ kỷ quặc thì hoảng loạn nắm chặt tay rồi nhìn cô: "Tôi lại làm sai ạ?".
Không có gì, chỉ là không phân biệt nổi đường và muối nhưng Hướng Viễn không nói. Cô đuổi khéo bà người làm hễ gặp ai cũng than vãn Diệp gia bao năm nay không tăng lương cho mình rồi chậm rãi đẩy đĩa trứng rán sang một bên. Mấy năm nay, Hướng Viễn không chỉ một lần khuyên bà không cần vất vả thế nữa, cô sẽ cho bà một khoản tiền để bà về sống an nhàn với con cái nhưng bà không muốn đi vì con cái trong nhà đã lớn, con dâu thì chê bà, mà sống trong nhà mình lại thấy không quen, ở Diệp gia bà cũng chỉ cần thi thoảng nấu một bữa cơm, giặt giũ quần áo cho Hướng Viễn, cũng không vất vả gì. Hướng Viễn không phải người cần phải có ai phục vụ nên rất ít khi sai khiến bà làm gì, rất nhiều việc cô thấy tự mình làm còn tốt hơn là giao cho kẻ khác. Tuy Hướng Viễn không thân mật dễ gần nhưng chí ít bà có thể đeo cặp kính lão cả ngày ngồi xem phim cũng chẳng sao.
Hai năm trước, con trai nhỏ của bà thất nghiệp, là một người mẹ nên bà rất muốn tìm một việc trong công ty của Diệp gia cho con mình làm. Hướng Viễn cũng đã nhận lời, sắp xếp cho anh ta vào làm một công nhân bình thường nhất trong đội thi công. Bà thầm nghĩ, mình đã phục vụ cho nhà họ Diệp bao năm rồi, không có công lao thì cũng khổ lao, dù sao đi nữa cũng không thể để con trai làm ở cấp thấp nhất nên ấm ức bảo con trai không làm nữa, ai ngờ Hướng Viễn cũng không phản đối, mặc cho anh ta bỏ đi. Sau chuyện đó anh con trai oán trách mẹ mình nhưng bà cũng không thể xuống nước và cứ thế, danh tiếng bạc bẽo mà bên ngoài đồn đại Hướng Viễn lại được chúng thực thêm lần nữa.
Bóng dì Dương khuất sau cửa nhà bếp, Hướng Viễn lúc này mới hồi tưởng lại cuộc điện thoại bí ẩn gợi lại chuyện cũ của hôm qua. Thực ra mấy năm nay người tuyên bố bảo mình có tin tức của Diệp Khiên Trạch không chỉ có một, đám người nhăm nhe hưởng lợi từ nhà họ Diệp thì Hướng Viễn đã gặp nhiều nhưng lần này cũng như vậy ư? Sao người đó lại biết được Diệp Khiên Trạch lúc cuối có nói chuyện điện thoại với cô? Chuyện này Hướng Viễn rất kín tiếng, đến Diệp Quân cô cũng không kể, cảnh sát cũng không hề biết gì. Nếu người đó đã ở cùng con tàu với Diệp Khiên Trạch hôm đó thì tại sao tàu xảy ra sự cố mà anh ta không chết? Nếu người này còn sống thì có phải Diệp Khiên Trạch cũng có khả năng còn tồn tại trên thế giới này? Hướng Viễn chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta vì cô biết nếu người này cần gì đó thì sẽ không chịu ngồi yên. Cô nhất định phải kiềm chế, không thể rối loạn chỉ vì mấy câu nói đó được.
Ăn qua loa cho xong bữa, Hướng Viễn ngồi nghĩ ngợi rất lâu mà vẫn không có đầu mối, cuối cùng cũng không yên tâm việc công ty nên buổi chiều cô
thu dọn một lúc rồi ra cửa nhưng vừa đến cổng thì gặp ngay Diệp Quân đang vội vội vàng vàng đi vào.
"A..." Hướng Viên vân chưa kịp tỏ ra bát ngờ thì vẻ chân chừ muôn nói gì đó lại thôi của Diệp Quân đã trở nên rất căng thẳng.
"Nguy hiểm!" Diệp Quân hét lên một câu rồi kéo mạnh Hướng Viễn. Hướng Viễn va vào người cậu, vai đau nhức kinh khủng, đang định nổi điên thì nghe thấy cửa sổ lớn hướng ra vườn vang lên một tiếng cực lớn, quay đầu lại, chỉ thấy cửa sổ đã bị vỡ một miếng lớn, mảnh kính vỡ bay tứ tung.
"Không bị thương chứ... Chị khoan đi đâu, đợi em đã." Diệp Quân buông Hướng Viễn ra, nhanh chóng chạy ra khỏi khu vườn.
"Diệp Quân, cẩn thận!" Hướng Viễn cũng có phần bàng hoàng sửng sốt trước biến cố áp đến bất ngờ này.
Dì Dương nghe tiếng động thì cuống quýt chạy từ trong ra, nhìn thấy cảnh ấy thì không nhịn được lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, người nhà này rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà không lúc nào yên được?".
Hướng Viễn phớt lờ bà ta, một mình đi vào nhà. Quả nhiên, cô tìm thấy một hòn đá to bằng nắm tay phía sau khung cửa sổ bị vỡ kính, hòn đá vô cùng bình thường, có thể thấy ở bất cứ nơi nào nhưng bên trên lại dùng băng keo trong để dán một thứ đồ nho nhỏ.
"Hướng Viễn!" Cô vừa kéo thứ đó ra khỏi hòn đá thì nghe thấy Diệp Quân gọi cô trong vườn.
Hướng Viễn lặng lẽ nhét thứ đi kèm hòn đá vào trong túi, cầm lấy hòn đá và đi ra ngoài.
"Không đuổi kịp, chậm một bước rồi", Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, tỏ vẻ ấm ức.
Hướng Viễn đưa hòn đá cho cậu xem: "Trùng hợp thật, chuyện này lại được em bắt gặp".
Diệp Quân lật hòn đá xem qua rồi nói: "Không trùng hợp lắm, em có ý đến mà. Định nói chị biết việc này, không ngờ lại xảy ra chuyện thật".
"Hả?", Hướng Viễn căng thẳng.
"Chị còn nhớ Trần Kiệt chứ? Kẻ khả nghi nhất trong vụ án bắt cóc anh trai ấy. Mấy năm nay phía cảnh sát luôn tìm kiếm hắn nhưng không có chút manh mối nào. Tuần trước, bọn em vừa tóm được một tên tội phạm làm chứng minh nhân dân giả, phát hiện ra giấy tờ giả mấy năm nay của Trần Kiệt cao như núi. Cũng là đồng nghiệp em có lòng, tìm thấy trong đó một chứng minh giả mà Trần Kiệt làm bốn năm về trước, thời gian làm lại đúng vào đêm trước khi anh trai mất tích, hai chuyện này chắc chắn có liên quan. Hướng Viễn, em có linh cảm là ông trời đã có mắt, phát hiện này không chừng là một đột phá trong vụ án của anh. Cứ theo đường này mà điều tra tiếp thì em không tin là chẳng có đầu mối."
Diệp Quân có vẻ xúc động, nói thao thao bất tuyệt. Hướng Viễn chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt nặng nề. Diệp Quân tự động cho rằng phản ứng của Hướng Viễn là do không dám tin tưởng vào điều gì sau khi đã mong đợi quá lâu, bèn nói tiếp: "Có ý nghĩa hơn cả là cái tên làm giả giấy tờ kia giống như chuột ấy, biết mình lần này phạm tội, lại thấy đồng nghiệp của em đặc biệt hứng thú với tờ chứng minh giả kia nên chủ động báo cáo, nói rằng không lâu trước đó, Trần Kiệt kia lại tìm hắn, yêu cầu làm lại một chứng minh giả khác, vì là khách hàng cũ nên hắn ta có ấn tượng...Trần Kiệt xuất hiện rồi, chỉ cần hắn ở thành phố c thì lần này, bọn em tuyệt đối không tha cho hắn. Em vừa biết chuyện này là đến đây ngay, dì Dương bảo chị ở nhà nên em định đến bảo chị biết! Tên ấy lần này trở về không biết rắp tâm làm gì, chị phải cẩn thận. Ai ngờ vừa đến thì đã xảy ra chuyện rồi".
Hướng Viễn không biết đang nghĩ gì mà xuất thần một lúc lâu rồi túm lấy tay Diệp Quân hỏi với vẻ cấp bách: "Em còn điều tra ra được gì nữa?".
Diệp Quân vừa được thăng chức, trung đội trưởng thứ hai trong đội cảnh sát hình sự nhưng vẫn trẻ con như ngày nào trước mặt Hướng Viễn, sự tiếp xúc thân mật quá lâu chưa xảy ra này đã khiến cậu như quên mất mình định nói gì, bỗng dưng lắp ba lắp bắp: "Điều tra gì nhỉ... À... chị nói là chứng minh nhân dân giả à? Em... chúng em còn điều tra được, Trần Kiệt năm ấy dùng giấy tờ giả đó để làm một thẻ ngân hàng nông nghiệp và một số di động tạm thời, chỉ tiếc là vì những thông tin của công ty di động đã nâng cấp nên những cuộc điện thoại cũ không biết có tra được không... Nếu được thì bọn em sẽ có thêm nhiều đầu mối lắm... Tay chị lạnh quá, đừng sợ anh của em chưa chắc đã có chuyện. Chị đã đợi bốn năm rồi, đợi thêm cũng được mà. Em đã nói rồi, nhất định sẽ dốc cạn sức lực điều tra cho ra vụ án của anh, chị cứ tin em".
Hướng Viễn rút tay lại, căng thẳng nắm chặt lấy túi xách của mình: "Chị tin em... Đúng rồi, công ty còn chút chuyện, chị phải đi đây. Diệp Quân, nếu không gấp đi làm thì bảo dì Dương làm chút gì cho em ăn nhé".
"Em cũng phải về Cục ngay, có điều lần này em sẽ dọn về ở, chị nhất định phải đồng ý, chuyện hôm nay chị cũng thấy rồi đấy, Trần Kiệt rất có khả năng nhắm vào chị, em không thể để chị ở đây một mình được".
Diệp Quân đã có dự định phải kiên nhẫn thuyết phục Hướng Viễn nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Hướng Viễn chỉ đáp qua loa: "Tùy em thôi, chị đi đây" rồi tiến về chỗ đậu xe.
Diệp Quân vui mừng quá mức mong đợi bèn vui sướng nhảy cẫng lên rồi nhìn theo bóng cô, truy hỏi một câu: "Hướng Viễn, cái người lúc nãy đập vỡ kính ngoài hòn đá ra, có còn để lại thứ gì khác không?"
Bóng Hướng Viễn khựng lại: "Không, không có gì cả".