Anh Thảo Trong Gió

Chương 13: Phiên ngoại 3

Thành phố, 2019.

Sau khi tốt nghiệp trường trung học sơ cấp làm tóc, Hiểu Đồng tìm được rồi làm việc ở một thẩm mỹ viện trên đường Tĩnh Lộ.

Lúc bắt đầu, cậu nghĩ tới sẽ làm việc thẩm mỹ viện ở trung tâm, nhưng người yêu cậu lại không muốn cậu đi làm ở nơi quá xa. Sau khi bàn bạc, cậu cũng đáp ứng.

Lôi Hạo lo lắng cũng là có đạo lý của hắn, người yêu từng vì trực đêm mà bị cướp bóc làm bị thương, đó là một chuyện Lôi Hạo làm không muốn nhớ lại những gì đã trải qua. Hắn lo lắng nhất là an toàn của cậu.

Thân là vệ sĩ cao cấp cũng không bảo vệ người mình yêu, Lôi Hạo mỗi khi nghĩ đến chuyện xưa lại luôn tự trách mình. Hiện tại yên tâm hơn, thẩm mỹ viện gần nhà, tan tầm cũng có thể nhanh chóng về nhà.

Thẩm mỹ viện trên đường Tĩnh Lộ này tuy quy mô trung đẳng, nhưng có đầy đủ thiết bị, còn ở ngay ngã ba đường. Lúc Hiểu Đồng đến cũng không được cho cắt ngay, cậu còn phải theo sư phụ học tập, sau đó mới có thể bắt đầu.

Hiểu Đồng thật siêng năng, người cũng thông minh nhanh nhẹn, cá tính lại ôn hòa. Mọi người trong cửa hàng đều thích cậu, mà khách quen đều nhất nhất chỉ tên cậu ra gội đầu.


Lượt khách đến với cửa tiệm cũng nhiều hơn. Ngày đó ban quản lí đến nói với Hiểu Đồng, muốn cậu cắt tóc cho khách, làm cậu thật cao hứng.

Rốt cuộc cũng có cơ hội cắt tóc!

Không biết khách đầu tiên của mình là ai, Hiểu Đồng có chút lo lắng.

Nếu là một cô gái có mái tóc dài, cậu sợ rằng mình thay khách cắt không tốt, sẽ phá hỏng tạo hình chỉnh thể, không hợp với khách.

Đang suy nghĩ thì có một thân hình cao lớn được đưa đến trước mặt cậu.

“Xin mời quý khách ngồi.”

Nam nhân kia ngồi trước gương cắt tóc.

“Hiểu Đồng, làm phiền nhé.” Nói xong, nhân viên tiếp tân trở về vị trí.

Hiểu Đồng đứng phía sau khách, nhìn gương mặt của khách, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi, ngài muốn cắt thế nào?”

Khách hàng rất tùy ý đáp, “Ccũng không cần gì lắm, cứ cắt ngắn một chút, tôi thấy hơi dài.”

Nhìn tóc của vị khách này cũng không tính là dài, Hiểu Đồng gật gật đầu. Nuốt nuốt nước miếng, lấy kéo và lược của mình.

Xung quanh thợ tóc và khách đều bất động thanh sắc đánh giá vị khách này, Hiểu Đồng cũng vậy. Người này rất lạnh lùng.


Khi hắn vừa bước vào, rất nhiều người chú ý đến hắn. Dáng người cao lớn, mặc đồng phục nhân viên cẩn thận, tỉ mỉ, dung mạo rất anh tuấn, mặt không chút thay đổi, khí chất như băng.

Trên người người đàn ông này có một loại khí chất đặc biệt, làm người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Hiểu Đồng nghe một chị  đang uốn tóc cùng nhân viên làm tóc nhỏ giọng nói chuyện, “… Thực lạnh lùng mà, cùng với băng không khác gì…” Trong lòng cậu cũng có chút đồng tình, vị khách này khí chất trầm ổn, có chút băng lãnh, người chị này hình dung vô cùng chính xác.

Bàn tay cầm kéo có chút run rẩy, Hiểu Đồng cũng không khỏi có chút sợ khí chất lạnh lùng của khách hàng này. Hắn dù sao cũng là người đầu tiên cậu cắt tóc, sợ rằng cắt không tốt làm cho khách tức giận.

Cắt được vài đường, cậu theo bản năng nhìn vào gương muốn biết xem kết quả thế nào.

Lúc này vị khách đang thả lỏng ngẩng đầu, ánh mắt hai người trước kính chạm nhau.

Tựa hồ như biết cậu đang khẩn trương, khách hàng khóe miệng lộ ra ý cười như cổ vũ cậu. Sau đôi mắt đen sâu thẳm kia, ánh mắt băng lãnh tan chảy thành ánh mắt ôn nhu tựa thủy.

Hắn đang động viên cậu! Hiểu Đồng có chút kích động. Tuy rằng thoạt nhìn thực lãnh khốc, nhưng vị khách này rất ôn nhu ha.


Chương Hiểu động tác lưu loát hơn, tay cũng ổn không hề sợ nữa.

Một lát sau, mái tóc được cắt khá tốt. Hiểu Đồng nhẹ giọng, “Đã cắt xong rồi, ngài cảm thấy vừa lòng không?”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn gương, đối cậu gật đầu “Ừ, tốt lắm.”

Được chấp nhận, cậu nắm chặt hai tay, âm thầm hạnh phúc.

Vị khách đứng lên, gật đầu với cậu, “Cám ơn cậu, cắt rất đẹp.”

“Ngài đi thong thả.” Nhìn khách hàng tướng đi khoan thai, Chương Hiểu cảm thấy rất vui vẻ. Không ngờ lần đầu cắt tóc lại gặp được vị khách như vậy.

Chương Hiểu Đồng nghĩ, tối hôm nay về nhà, nhất định phải đem chuyện này nói cho anh Hạo biết, tin chắc anh nhất định sẽ cao hứng vì mình.