Alex tiên đoán được phần nào bầu không khí của cuộc gặp mặt với bố cô ngày thứ Ba. Những cuộc gặp mặt với ông lúc nào cũng thế.
Ông đến nơi hẹn sớm hơn 5 phút, chờ ở phòng ăn tự phục vụ của bệnh viện. Người ông dong dỏng cao, tóc muối tiêu, mặt xanh với vẻ nghiêm nghị. Lúc nào gặp cô đầu óc cũng có sẵn một chương trình bàn thảo như đi tham dự một buổi họp chính thức, chẳng bao giờ dành nhiều thì giờ để tán gẫu và hỏi thăm sức khỏe của cô. Câu nói thân mật nhất mà ông nói với cô để thấy giữa hai người có mối tương quan ruột thịt là mẹ cô gửi lời hỏi thăm. Còn mẹ cô thì cũng chẳng tỏ ra đầm ấm thân mật gì hơn ông, và đó là lý do mà bà đã chịu sống với ông trong nhiều năm nay. Nhưng bố cô là người kiểm soát mọi thứ. Trừ Alex, mối bất hòa giữa hai cha con đã biến thành một trận ác liệt trong suốt cuộc đời cô. Ông không hề phí thì giờ nên chỉ mười phút sau là đi ngay vào vấn đề chính:
- Alex, bố nói chuyện với con về Coop Winslow, bố không muốn nói chuyện ấy trong điện thoại – Với Alex thì nói chuyện ở đâu cũng thế. Những cuộc trao đổi giữa cô với ông lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách như những người lạ, nhưng dù có gặp mặt thì cô cũng chẳng thấy gì khác.
- Tại sao?
- Bố cho chuyện này khá quan trọng nên cần gặp thẳng con – Với cô thì riêng mối quan hệ ruột thịt cũng đủ để cha con gặp mặt nhau rồi, nhưng với ông thì không, phải có lý do mới đươọc – Đây là một vấn đề tế nhị và bố sẽ không úp mở quanh Coop – Chẳng bao giờ ông làm chuyện đó, và Alex cũng thế. Cô giống ông ở điểm này, rất thẳng thắn, không những nguyên tắc riêng của mình, cũng như rất rõ ràng về những gì mình tin tưởng. Điều khác biệt chính giữa hai cha con là Alex rất tử tế trong khi bố cô thì không. Arthur Madison không phí thì giờ cho tình cảm, và không bao giờ dè dặt trong lời nói. Ông sẵn sàng đưa ra những bình phẩm rất khó chịu cho những người khác, nếu cần. Con người ông ta là thế.
- Mối liên hệ giữa con và ông ta nghiêm túc đến mức nào? – Ông nhìn thẳng con gái hỏi. Ông biết rõ Alex, và đang cố đọc những cảm nghĩ trong đôi mắt con gái. Ông biết Alex không dối ông, nhưng chắc cũng không cho ông biết những cảm nghĩ thật của cô. Alex cho nó không phải là chuyện của ông.
- Con chưa biết – Alex dè dặt đáp. Điều này là thật.
- Con có biết con người ấy nợ ngập đầu ngập cổ không? – Coop không kể cho cô biết chuyện này, nhưng việc ông thuê nhà cũng đủ cho cô thấy tiền bạc ông không được dồi dào lắm. Và Coop trong nhiều năm thật ra cũng chẳng thấy hoạt động gì nhiều. Cô nhầm tưởng ông ta đã tiết kiệm được một món tiền nào đó. Dĩ nhiên Cottage là cả một tài sản, nhưng Arthur Madison biết đó là tài sản duy nhất của Coop, và nó đã được cầm thế với một số tiền lớn.
- Con không bàn luận về tiền bạc với ông ấy – Alex đáp gọn – Đó là chuyện riêng của ông ấy. Chuyện tiền bạc của con với ông ấy cũng thế.
- Ông ta có hỏi con về lợi tức, hay gia tài thừa kế của con không?
- Tất nhiên là không. Ông ấy rất lịch sự, không làm thế bao giờ - Cô trả lời rất thành thật. Coop không phải hạng người thích khai thác tiền bạc của cô.
- Và rất tinh khôn nữa. Chắc ông ta đã điều tra rất kỹ về con cũng như bố điều tra ông ta vậy. Bố có cả một chồng hồ sơ về ông ta. Toàn là tin xấu. Ông ta đã tiêu xài vượt quá khả năng của mình trong nhiều năm nay, cả núi nợ, chẳng có tín dụng, và nếu ông ta có vào thư viện mượn một cuốn sách chắc cũng không được. Ông ta còn có tài quyến rũ phụ nữ giàu có nữa, từng dính líu ít nhất cũng năm vụ như thế.
- Ông ấy có tài lôi cuốn tất cả phụ nữ - Alex đính chính – vậy bố có ý nói ông ấy theo đuổi con là vì tiền bạc, đúng vậy không? – Alex cũng bộc trực không kém ông. Cô cũng thấy bị xúc phạm khi nghe ông bảo là Coop đã nhìn thấy mình như một mục tiêu để nhác. Cô biết chắc Coop đã yêu cô, và chuyện nợ nần của ông chẳng qua là một điều không may.
- Đúng vậy. Bố cho là rất có thể động cơ của ông ta không hoàn toàn trong sạch như con nghĩ, và ông ta cũng biết. Alex, con người đó đang ở trong một tình thế khó khăn kinh khủng lắm đấy. Sự tuyệt vọng có thể khiến ông ta nghĩ đến chuyện cưới con khi không còn cách xoay sở nào khác. Ngoài chuyện đó ra ông ta còn quá lớn tuổi đối với con. Bố cho là con không ý thức được chuyện mình đang làm. Bố không hay biết gì đến vụ con với ông ta mãi đến khi má con nhìn thấy con đi với ông ta dự giải Oscar. Cả bố và má con đều rất sửng sốt. Cảnh ấy làm má con nhớ lại một người nào đó từng cặp với ông ta cách đây nhiều năm. Ông ta chẳng bao giờ hành động cho đàng hoàng hợp lẽ trong nhiều năm như thế. Bố chắc con cũng biết vụ đứa con bất hợp pháp của ông ta với một nữ diễn viên loại phim khiêu dâm rồi. Đó chỉ là thứ mình nhìn thấy được thôi.
- Chuyện như thế có thể xảy ra cho bất cứ người nào – Alex lặng lẽ nói. Cô thù ghét lối nói ấy của bố, nhưng không để lộ cảm nghĩ của mình ra mặt. Từ nhiều năm nay cô đã không hề để lộ cảm xúc trước mặt bố.
- Những chuyện như thế không xảy đến cho những người có trách nhiệm. Alex, ông ta là tay chơi bời phóng đãng, có một cuộc sống xa hoa, buông thả. Ông ta không kiếm được một xu nào, và các món nợ hiện nay suýt soát lên tới hai triệu đô la, chưa kể đến số tiền cầm cố ngôi nhà.
- Nếu có được một vai trò lớn trong một cuốn phim nào đó là có thể xóa sạch nợ nần. – Alex chống đỡ cho Coop quyết liệt. Cô yêu ông bất kể những gì bố vừa nói.
- Vấn đề là ông ta sẽ không kiếm được một vai diễn như thế. Ông ta quá già, không thể nào làm được chuyện đó. Và cho dù có may mắn kiếm được, mà điều này khó xảy ra, chắc ông ta cũng sẽ tiêu xài hết, như trước nay vẫn làm. Có phải đó là người con muốn lấy không Alex? Con người xài tiền như nước, làm đâu tiêu đó và có thể tiêu luôn cả tiền của con nữa. Có phải vì thế mà ông ta theo đuổi con không? Chẳng thể nào tin được là ông ta không biết con là ai và bố là ai.
- Dĩ nhiên ông ấy biết, con chẳng hề đưa ông ấy một xu nào, và ông cũng chẳng hỏi con nữa. Ông là người cực kỳ tự trọng.
- Ông ta còn là kẻ khoa trương nữa. Ông ta lo cho bản thân mình còn không nổi làm sao lo cho con được. Thế còn cô gái sắp có con đó? Ông ta tính giải quyết vụ đó ra sao?
- Nếu cần thì chu cấp cho cô ta. Ông ấy cũng chưa biết có phải là con của ông không nữa. Cô ta phải đi xét nghiệm tháng 7 này.
- Nếu không phải là con ông ta, sao cô gái nọ lại nói vậy?
- Có thể cô ta cho là vậy. Nhưng con chẳng quan tâm đến chuyện đó. Đây quả là chuyện chẳng vui tí nào, nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Con quan tâm nhiều hơn đến việc ông ấy tử tế với con, và ông đã rất tối với con.
- Tại sao ông ta lại không tử tế: - Con giàu có, con còn độc thân, chưa kể đến chuyện con rất hấp dẫn. Nói thẳng ra, nếu con không mang họ Madison, bố chắc ông ta không thèm để mắt đến con.
- Con không tin chuyện đó tí nào – Cô nhìn thẳng vào ông nói tiếp – Nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, phải không bố? Con là con, có có những gì con có, và con sẽ không lựa chọn người đàn ông cho đời mình căn cứ theo tầm cỡ tài sản ông ấy. Coop xuất thân từ một gia đình đáng kính, ông ấy là con người tốt. Trên đời này có kẻ thì nghe, người lại giàu. Cuộc sống là thế. Con chẳng thèm để ý đến chuyện đó.
- Ông ta có thành thật với con không? Ông ta có nói cho con biết chuyện nợ nần của ổng không? – Ông muốn nhấn mạnh điểm này, muốn làm xói mòn những tình cảm đã có giữa con gái và Coop. Nhưng Alex chẳng hề quan tâm. Cho dù có nhìn thấy bản chi thu của Coop, cô cũng biết rõ người của ông với những cá tính đặc biệt, những đặc tính như khuyết điểm của ông. Và cô yêu ông cũng như ông yêu cô. Chỉ có điều khiến cô lo lắng là ông không muốn có con cái. Và điều còn làm cô quan tâm hơn nữa là chính cô lại muốn có con, vào lúc nào đó.
- Con đã nói với bố là Coop và con không bàn luận về vấn đề tài chính, của ông ấy cũng như của con.
- Con người ấy lớn hơn con đến 40 tuổi. Nếu lấy ông ta con sẽ trở thành một bà vú chăm sóc ông ta thôi.
- Có lẽ đó là một sự may rủi mà con sẽ phải chịu. Chuyện đó đâu phải là ngày tận thế.
- Giờ thì con nói thế. Chứ đợi đến lúc con 40 tuổi thì ông ta đã 80 rồi, gấp đôi tuổi con. Alex, thật là lố bịch. Con phải tỏ ra có ý thức và khôn ngoan mới được. Bố nghĩ con người ấy đang nhắm và túi tiền của con chứ không phải trái tim của con đâu.
Alex phản ứng dữ dội:
- Bố nói khó nghe quá!
- Trách gì ông ta được! Nếu ông ta muốn tháo gỡ những khó khăn tài chính của mình hiện giờ. Với tuổi ấy của ông thì mọi chuyện giờ đây đã quá muộn, và con là tấm chi phiếu thực phẩm ông ta muốn có. Cô gái sắp sinh đứa bé sẽ chẳng giúp đỡ gì cho ông ta được. Alex, chuyện chẳng đẹp đẽ gì, nhưng ai cũng thấy. Bố không bảo con thôi đừng gặp gỡ ông ta nếu... thấy ông ta có một thứ gì đáng yêu, nhưng hãy thận trọng và đừng kết hôn ông ta trong bất cứ trường hợp nào. Còn nếu con còn điên rồ muốn chấp nhận sự may rủi ấy, bố đoán chắc với con bố sẽ làm mọi thứ để ngăn cản chuyện đó. Nếu cần, bố sẽ bảo ông ta, cảnh cáo ông ta tránh xa con. Ông ta sẽ gặp một kẻ địch đầy quyền lực như bố đấy!
Alex mỉm cười vẻ mệt mỏi:
- Con biết con có thể trông cậy vào bố, bố ạ, - Dù với một ý định tốt, ông đã giải quyết một cách tàn nhẫn, phương cách mà lúc nào ông cũng dùng để đối phó với Alex. Quyền lực và sự kiểm soát. Trước kia, khi Carter bỏ cô đi theo em gái cô, ông cũng đổ lỗi cho Alex. Ông bảo nếu Alex khôn khéo nắm chặt anh thì Carter đã không bỏ cô. Mọi chuyện đều do lỗi Alex, mặc dầu những ngày gần đây ông đã bớt hồ hởi về Carter. Anh đã dùng một số tiền lớn của em cô đầu tư bừa bãi vào thị trường chứng khoán và mất sạch. Cũng may mà em cô còn khá nhiều tiền của. Dù sao thì vụ này cũng cho thấy là anh Carter chẳng khôn ngoan gì.
- Bố biết con cho những lời nói của bố là khó nghe, là không tốt, và quả có thế thật. Bố lo về ông ta và lo cho con nữa. Và nghĩ sâu vào vấn đề này, bố càng thấy hoảng sợ. Ông ấy có thể là con người rất lôi cuốn, hiển nhiên là như thế, như con nói, còn duyên dáng lịch thiệp nữa, bố nghĩ chắc là vậy, và ở cạnh ông ta chắc sẽ vui lắm; tất cả những thứ đó rất hấp dẫn đối với lứa tuổi con hiện tại. Nhưng những phần còn lại là cả một thảm họa, và bố không nghĩ là ông ta sẽ đem lại hạnh phúc cho con về lâu dài nếu con lấy ông ta. Trước giờ ông ta chưa hề lập gia đình. Ông ta chẳng cần phải làm thế, chỉ vui chơi hết cô này đến cô khác là đủ rồi. Đó không phải là một thái độ nghiêm chỉnh, Alex ạ. Và bố không muốn thấy ông ta đem con đi diễn khắp nơi để rồi đá con ngã xuống và vứt con đi. Hay tệ hơn nữa, lấy con rồi dùng con để giải quyết những nhu cầu tiền bạc của ông ta. Có thể bố sai lầm, nhưng bố nghĩ thế. – Arthur Madison nói với vẻ không vui. Nhưng những lý luận vừa rồi của ông lại có một ảnh hưởng trái ngược hẳn, không hề khiến cô muốn xa lánh Coop, mà chỉ làm cô muốn kết chặt thêm, mối liên hệ với ông ta. Biết được mức nợ nần to lớn của Coop, Alex cảm thấy thương ông. May thay, máy nhắn tin của cô chợt lên tiếng đúng vào lúc bố cô nói xong câu trên. Không phải là một trường hợp cấp cứu, nhưng Alex cũng lấy cớ đó để kết thúc cuộc gặp mặt. Cả hai chẳng ai đụng đến các món ăn. Những gì ông vừa nói với con gái quan trọng hơn nhiều, và ông thấy mình có trách nhiệm phải làm thế. Ông đã bàn bạc vấn đề này với vợ, và như mọi lần, bà chẳng muốn dính líu gì đến chuyện đó, chỉ khuyến khích ông nói chuyện với Alex. Lúc nào ông cũng là người sẵn sàng đi làm những chuyện khó xử như thế. Quả là những giây phút khó chịu cho cả hai bố con.
- Con phải trở về làm việc, - Alex nói. Arthur Madison cũng đứng lên.
- Alex, bố nghĩ con nên tránh xa báo chí. Đi chơi với ông ta chẳng đem lại tiếng tăm tốt cho con đâu. Rồi sẽ có cả đám những kẻ đi săn vợ giàu theo đuổi con đấy. Cho đến lúc này, nhờ cố gắng riêng và lối sống đặc biệt của mình, cô đã tránh được chuyện đó. Những người cô quen biết ở bệnh viện chẳng biết cô là ai, hay quan trọng hơn thế nữa, bố cô là nhân vật như thế nào. Alex thích vậy.
- Sau khi Coop Winslow bỏ con, thế nào đàn cá mập cũng sẽ đánh hơi đến – Cái lối ông nhìn thế giới, đối với cô dường như lúc nào cũng đầy những bất trắc ngờ vực. Ông ngờ vực. Ông nghi ngờ tất cả, và lúc nào cũng tin là sẽ có những thứ tệ hại nhất. Ông không thể tưởng được là dù đang bị áp lực về mặt tài chính và tiếng tăm, thật sự Coop đã yêu cô. Alex tin như thế.
- Con có tính về NewPort mùa hè này không? – Ông hỏi trong một cố gắng làm câu chuyện dễ chịu hơn. Alex lắc đầu:
- Con không thể rời bỏ công việc ở đây được – Nhưng dù có thể, cũng thích ở lại hơn là qua đấy. Cô không muốn về gặp mẹ và em, Carter, hay bố cô hoặc bất cứ người bạn nào của họ. Từ lâu, cô đã vứt bỏ tấm hộ chiếu đi đến cái thế giới ấy rồi. Cô sẽ ở lại Califonia với Coop.
- Giữ liên lạc nhé! – Bố cô nói khi từ giã.
- Vâng, cho con gửi lời thăm má – Bà chẳng bao giờ qua gặp Alex, chỉ muốn cô qua Palm Beach thăm bà, dù bà vẫn thường đi thăm viếng bạn bè khắp nơi trên thế giới. Cả hai dường như chẳng chia xẻ một quan điểm chung nào, chẳng biết phải nói gì khi trò chuyện. Bà vẫn cho đứa con gái lớn của mình là một con chim kỳ dị, và chẳng bao giờ hiểu được tại sao nó cần phải đi theo cái nghề thầy thuốc ấy. Ở nhà lấy một tấm chồng tử tế chẳng hay hơn sao? Cho dù vụ Carter bất thành cũng còn có bao nhiêu anh khác như nó! Nhưng đấy chính là lý do tại sao Alex đã rời bỏ nơi này. Và vào lúc này, dù bố cô có nói gì đi nữa, Alex vẫn thấy sung sướng với Coop.
Ông đưa Alex đến thang máy, và khi cửa thang máy đóng lại, ông quay người bước đi. Alex nhắm mắt để người mình theo thang máy lên tầng trên, cảm thấy người như tê dại hẳn. Lúc nào Arthur Madison cũng tạo cho cô cái cảm giác ấy.