(( Mỵ Nhi))
Bước vào căn phòng hôi hám bụi bặm, mẹ con Vũ Xuyên cáu gắt.
" Nơi đây là cho người ỡ sao"
" Dọn dẹp lại là có thể ỡ rồi." - Tích Kỳ mỡ lời.
" Ông là thứ đàn ông vô dụng, nơi như thế này dám để mẹ con tôi ỡ sao." - Vũ Xuyên quát.
" Bà xuất thân cũng từ thôn quê mà ra. Tới bước đường này có chỗ ỡ đã may mắn lắm rồi nếu không muốn ỡ thì mẹ con bà muốn đi đâu thì tùy."
" Đến nước này thì muốn đá mẹ con tôi đi à, ông đúng là thứ vô tình bạc nghĩa."
" Đúng vậy, tôi vô tình bạc nghĩa nên mới bỏ một người vợ tốt để lấy bà. Bà còn muốn sao nữa đây."
" Haha, bây giờ hối hận rồi sao. Nhớ đến con đàn bà ngu ngốc đó à, Tích Kỳ đó đều là báo ứng do ông gây ra."
" Bà cám miệng đi, mau phụ tôi dọn dẹp nếu không một xu tôi cũng không đưa cho bà."
Vũ Xuyên uất ức xoăn tay lên làm việc, tới bước đường cùng hằng ngày phải ngửa tay xin mấy đồng bạc lẽ để đi chợ còn phải làm cả đống việc nhà. Mười mấy năm sống trong nhung lụa không đụng đến móng tay nhưng nay không khác gì mấy bà bán cá hôi hám suốt ngày làm việc nhà đầu cổ thì rối bù như già thêm cả chục tuổi.
Tích Kỳ thì hằng ngày phải ra khu chợ ai kêu gì làm đó, kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Tích Tư Điềm không phụ giúp gì cho Vũ Xuyên mà suốt ngày đi bar rồi cặp hết ông này đến ông khác kiếm chát được chút tiền tiêu xài cũng không đủ nên đôi khi chỉ cho bà ta được một ít.
Nhiều lúc bị các bà vợ của mấy ông đang cặp bắt ghen đánh đập giữa đường nhưng không có ai dám can ngăn. Ả ta cũng biết sợ nhưng không có tiền vẫn là sợ nhất nên chứng nào tật nấy sau khi dưỡng thương khôi phục lại tìm kím đại gia để cặp kè
Bây giờ còn ai có thể nhận ra một Tích Tư Điềm cao cao tại thượng suýt chút nữa đã làm Khương phu nhân, vị trí vạn người mơ ước.
- -------
Về phần Tích Tiểu Mỹ phải mất hơn một tháng mới bổ sung và ổn định nhân sự đầy đủ cho công ty Phúc Viễn. Rồi lại mất hết 3 tháng chạy khắp nơi bàn bạc hợp đồng, tìm kím nguyên liệu và thị trường nên công ty mới dần trở về quỹ đạo.
Thật ra cô có Khương Duệ chống lưng thì đâu cần ôm bụng bầu làm việc nhiều như vậy nhưng vì đó là tâm huyết của ông ngoại nên cô nhất thiết phải dùng chính tay của bản thân mình vực dậy.
Cô cũng đã thỏa thuận với Khương Duệ là sau khi công ty trở về quỹ đạo sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai không lao lực thêm nữa.
Bây giờ thai nhi cũng đã 6 tháng, công ty cũng ổn định nên cô chỉ ở nhà phê duyệt văn kiện thỉnh thoảng lên công ty. Mọi việc giao lại cho bác Trần là người năm xưa ông ngoại tin tưởng nhất quản lý.
Đôi lúc cô cũng nghe được tin tức của cha cô và mẹ con Vũ Xuyên nhưng rồi cũng chỉ vậy thôi. Cô vốn định sẽ ép cho bọn họ sống không bằng chết nhưng nghỉ lại họ đã đến bước đường cùng rồi, đã rất thê thảm nên cô cũng không muốn nhắc đến nữa. Xem như đời này chưa từng quen biết họ, cũng để bảo bảo sau này sinh ra sẽ được phúc tính bảo hộ.