(( Mỵ Nhi))
" Nghỉ cái gì mà thất thần vậy?"
Giọng nói âm trầm của hắn kéo cô về hiện thực. Cô bất giác vùi đầu vào ngực hắn ôm lấy hắn.
" Trước kia vì sao nhìn trúng e?"
" Là do e dụ dỗ tôi"
" Ai dụ dỗ a thì a cũng đáp lại sao?"
" Ghen sao?"
" Không phải, nói đi mà."
" Vì e chặt khít như vậy, không rời được."
" A đứng đắn 1 chút được không?"
" Tôi trả lời đúng sự thật mà vì e hợp khẩu vị của tôi."
" hứ, lưu manh háo sắc."
Cô đến chịu thua hắn thôi, hắn đúng là đại lưu manh không ai bì được. Hắn ngoài trừ biết ức hiếp cô ra thì chẳng biết làm gì nửa.
Dù là không có hứa hẹn gì nhưng mấy năm gần đây hắn cũng ta tu tâm bớt lại. Hắn ít bị dính sicandan tình ái hay đến cái quán bar tìm e út.
Lại nói tình cảm của cô và hắn cũng tiến triển khá tốt. Hắn cưng chiều cô hết mực và cũng ít về nhà hơn trước. Xem như là tin vui đi.
" a không về nhà sao? chị sẽ tìm a đó."
" Không về."
" Nhưng mà..."
" Là tôi đút e ăn chưa no sao mà vẫn còn sức lo chuyện linh tinh."
Cô lập tức thức thời im bặt ôm hắn ngủ. Cô không ngốc đưa thịt vào miệng sói đâu. Ngủ được thì ngủ không thôi lại bị thịt oan nữa thì khổ.
- ---------
Sáng hôm sau.
Cô cùng hắn sửa soạn đi làm, hắn đưa cô tới chỗ làm nhưng cô dặn đậu khuất 1 chút để cô xuống xe.
Mối quan hệ của cô và hắn cũng không phải vẻ vang gì nên không để ai biết là tốt nhất. Tránh nhiều thị phi.
Cô vào công ty cũng như thường lệ, pha sẳn 1 ly cà phê cho tổng giám đốc rồi soạn tài liệu cho cuộc họp. Sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc và tư liệu cần thiết.
" Mỹ Mỹ, thật sớm"
" Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
" Khi có 2 người đừng gọi a như vậy được không."
" Vâng, học trưởng."
Cô nở nụ cười nghịch ngợm nhìn a làm trái tim a cũng bồi hồi theo. Đã nhiều năm như vậy nụ cười của cô vẫn không thay đổi, vẫn như vậy mà cười với a nhưng ánh mắt kia khi cô nhìn a. Đã không còn như trước.
Khó trách được, a nói đi là đi liền 7 năm. Cô không có nghĩa vụ phải 1 lòng 1 dạ chờ a về mà năm xưa 2 người vẫn chưa ai thổ lộ tâm tư.
Thôi thì a sẽ cố gắng, theo đuổi lại cô.
Nhất định, a sẽ cố gắng hết sức mình.