(( Mỵ Nhi))
Từ sau khi từ quán bar trở về, cô không dám lui tới đó lần nào nữa. Báo thù rất quan trọng nhưng cô không muốn chưa báo xong thù đã chết. Con quái vật to đùng kia làm sao có thể chui vào người cô cơ chứ, chưa kể cô còn là thân xữ nữ sẽ đau chết mất.
Ngày qua ngày cô vẫn không từ bỏ được, đau cũng có sao đâu. Thù không báo thì không được mà. Cô chịu được hết nhưng bây giờ điều quan trọng là đi đâu tìm hắn đây.
Tạm ỡ nhà nghỉ dưỡng để hồi phục năng lượng cái đã. Vậy nên cô trở nên ngoan ngoãn ỡ trong nhà. Ngoại trừ đi học ra thì toàn bộ thời gian cô đều ỡ nhà cũng không ra ngoài cùng Đan Đan nữa.
Cô thực sự sợ, rất sợ nữa là. Sống 15 năm trên đời cô không nghỉ sẽ có ngày làm cô sợ như vậy. Dù chưa từng thấy qua việc đó nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc vả lại cô còn chưa thể chấp nhận nổi thứ đáng sợ kia. Lần đầu tiên tận mắt nhìn vật đó của đàn ông mà còn sắp bị nó ăn thịt thì không hoảng sợ mới là lạ đó.
Nhưng dù có sợ đến đâu cũng phải chấp nhận thôi. Hắn ta là cứu tin duy nhất của cô là bùa hộ mệnh cho cần ôm chặt lấy. Phải cố gắng, cố gắng lên nào. Đã nhất quyết dù có chết cũng không được sợ. Nhắm mắt chút xíu sẽ qua ngay thôi mà.
Biết đâu hắn vì ăn chơi sa đọa đã sớm liệt mất rồi. Chỉ bị vật đó hành hạ vài phút sẽ qua ngay thôi mà. Chắc chắn là như thế, cố lên nào Tích Tiểu Mỹ, cô làm được mà. Chính vì suy nghỉ này khiến cô về sau hối hận khôn nguôi.
Qua mấy ngày ỡ nhà dọn dẹp hầu hạ, tâm tính của cô cũng chuyển biến không ít. Quyết tâm cũng được nâng lên bội phần.
Mấy hôm nay chị cô trở nên vui vẻ nên cũng bớt hành hạ cô hơn. Mẹ kế cô cũng vì thế mà ít đoái hoài tới cô, bọn họ đang chuẩn bị tốt cho việc gặp mặt sắp tới.
Chỉ là bạn trai chị ta đến chơi có cần phô trương bày vẻ như thế không chứ. Không biết là thần thánh phương nào nữa đây. Chí ít cô biết rằng chị ta sẽ không cam tâm quen một người bình thường đâu.
" Mỹ Mỹ, con xem lau dọn nhà cửa sạch sẽ. Bày trí cho tốt, bạn trai của chị con đến chơi. Không thể làm mất mặt Tích gia biết không". - Mẹ kế cô hất mặt ra lệnh.
" Vâng ạ"
Mang danh nhị tiểu thư của Tích gia nhưng cô không khác gì người ăn kẻ ỡ trong nhà. Từ khi mẹ cô mất thì bà ta được thế lấn át, những người hầu cũ bênh vực cô đều bị bà ta đuổi đi.
Sống trong chính ngôi nhà của mình lại như ăn nhờ ỡ đậu. Nổi khổ này mấy ai thấu hiểu được.
Hôm nay là ngày a rể tương lai của cô đến chơi vì vậy từ sáng sớm cô đã phải dậy chuẩn bị làm cơm. Tất bật cả buổi sáng chuẩn bị cả bàn thức ăn như hầu vua khiến cô mệt nhoài rã rời.
king... koang........ king... koang....
Một tràng dài chuông réo, cô nhanh chân bước ra mỡ cửa. Đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn không góc chết đến nổi quá quen thuộc làm cô run run đứng hình tại chỗ.
Là hắn ta - Khương Duệ.
Cô thật sự không nói nên lời mà, tại sao lại như vậy chứ. Tại sao người mà hắn nhìn trúng lại là chị của cô chứ. Con đường trả thù của cô lại thêm bước gian nan.
" e gái à. Lại gặp nhau rồi." - hắn kề sát tai cô thì thầm sau đó bước vào trong.
Cô ngơ ngác chết trân tại chỗ không biết nói gì nữa. ĐM số phận thích trêu cô đây mà. haizzz......
- --------------
Sorry tất cả mem vì thời gian qua Mỵ bận nên không cập nhật thường xuyên truyện. Từ bây giờ Mỵ sẽ cố gắng cập nhật nhanh nhất và bù đắp lại cho mem. Mong các bạn đừng nản và bỏ truyện nha. Yêuuuuu mem!!!