Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 4

Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử


Buổi trưa, nghe nói vì muốn tiếp đãi khách từ xa đến mà hiệu trưởng Ngũ Tát đã mang toàn bộ lương thực tích trữ đến tết để nấu, các thầy cô giáo ngồi đủ một bàn ăn, bữa tiệc này tuy nói là tiệc chào mừng, nhưng thực ra cũng có thể gọi là tiệc chia tay, chào mừng các vị giáo viên mới đến cũng chia tay các vị giáo viên cũ đã giảng dạy một thời gian, chuẩn bị rời đi.


Dạy học không dễ, lên vùng núi xa xôi dạy học lại càng cần dũng khí hơn.
Trên núi hoàn cảnh rất khắc nghiệt, tài nguyên thiếu thốn, lương giáo viên thấp, thời gian giáo viên ở lại dạy cũng ngắn, cho nên đặc điểm lớn nhất của trường học trên vùng cao chính là luôn thiếu hụt giáo viên.


Mới cũ thay nhau, phần lớn đều là người trẻ tuổi, rất nhanh mọi người đã nói chuyện ríu rít, mặc dù không có sơn hào hải vị nhưng rất vui vẻ hoà thuận, cười nói không ngừng.
Chỉ có điều, không có anh ta.


"Đúng rồi, sao không thấy thầy Lâm?" An Diệc Tĩnh đột nhiên hỏi, cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy.
Hiệu trưởng Ngũ Tát dừng một chút, chần chừ nhìn An Diệc Tĩnh, lúc trước còn giương cung rút kiếm, sao bây giờ lại ân cần hỏi đối phương?


"Thầy Lâm nói cậu ấy có chút chuyện, không tới được."
An Diệc Tĩnh gật đầu cười một tiếng, trong lòng âm thầm oán thán: Ở nơi hoang vu này thì có thể có chuyện gì chứ, chắc là không muốn nhìn thấy cô rồi.


Nghĩ kĩ lại, thật đúng là buồn cười, An Diệc Tĩnh cô, thân là nữ thần quốc dân, ngàn vạn người hâm mộ, lại bị một thầy giáo vùng núi chưa từng trải đời không muốn gặp mặt, nhưng chỉ một lát sau cô nhanh chóng khôi phục tâm tình, cần gì chấp nhặt anh ta, chỉ là vẻ ngoài có chút đẹp trai, có gì đặc biệt chứ.


Cô ngậm chiếc đũa trong miệng, tùy ý  hỏi một câu: "Đúng rồi, thầy Lâm tên đầy đủ là gì?"


"Lâm Nhiên." Một thầy giáo trẻ trong số bọn họ cuối cùng cũng tìm được thời điểm, lấy hết dũng khí, đôi mắt hẹp dài lấp lánh nước, ngây ngốc nhìn An Diệc Tĩnh cười khúc khích: "Thầy Lâm tên là Lâm Nhiên, tôi tên là Ngô Kỵ, tôi tôi...... Tôi rất thích cô...... A...... Thích những vai diễn của cô, không ngờ có thể gặp cô ở bên ngoài, thật sự cảm thấy như mình đang mơ, không đúng, đến nằm mơ cũng không nghĩ tới."


"Anh nói chuyện thật giống bọn trẻ." An Diệc Tĩnh im lặng cười một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Ngô Kỵ, không chắc chắn nói: "Lâm...  Nhiên?"
"Đúng đúng đúng, Lâm Nhiên, Lâm trong rừng, Nhiên trong tự nhiên." Ngô Kỵ đáp.
Cho nên, An Diệc Tĩnh không nghe lầm, là Lâm Nhiên.


"Thầy Lâm rất tốt, ở thành phố Dung điều kiện tốt như thế, hình như cậu ấy cũng rất bận, nhưng hàng năm đều bớt thời gian tới đây, bỏ tiền bỏ sức ra giúp đỡ bọn trẻ và trường học, nói thật những năm gần đây nếu không có thầy Lâm thì trường học này sớm đã không giữ được." Hiệu trưởng Ngũ Tát thở dài, xúc động nói, mọi người đều gật đầu đồng ý.


"Anh ta là người thành phố Dung?" An Diệc Tĩnh nắm lấy trọng điểm.


"Đúng vậy, thành phố Dung cách chỗ chúng tôi rất xa, nhưng thầy Lâm chưa bao giờ kêu than." Hiệu trưởng Ngũ Tát gật đầu, dừng một chút, nhớ ra liền hỏi An Diệc Tĩnh: "Nói đến đây, cô giáo An cũng từ thành phố Dung tới, chẳng lẽ cô cũng là người thành phố Dung?"


An Diệc Tĩnh đột nhiên trầm mặc, nụ cười cũng dần thu lại, nghĩ về chuyện cách đây rất lâu, cô sinh ra ở thành phố, lớn lên ở thành phố Dung, nhưng có nhà cũng như không, liệu cô có được tính là người thành phố Dung không?
"Cô giáo An?" Hiệu trưởng gọi An Diệc Tĩnh đang thất thần.


Tang Diệp vỗ nhẹ cánh tay An Diệc Tĩnh, lúc này mới kéo được tinh thần của cô trở lại.
"Vâng?" An Diệc Tĩnh nhìn lướt qua mọi người, mỗi người một sắc thái đang nhìn cô.
Hiệu trưởng Ngũ Tát nhìn An Diệc Tĩnh, quan tâm hỏi: "Cô giáo An cảm thấy trong người không khoẻ sao?"


"Không có việc gì, tôi rất khỏe." An Diệc Tĩnh cong nhẹ môi, nói với mọi người đang dừng đũa nhìn cô: "Ăn cơm ăn cơm."
Lời vừa dứt, lúc này mọi người mới tiếp tục động đũa.


Tang Diệp có chút khó hiểu, cô đi theo An Diệc Tĩnh hai năm rồi, hiểu rõ An Diệc Tĩnh không phải là loại người thích chuyện bát quái, hôm nay lời chị ấy nói ra không ít.
"Chị Tĩnh, không phải là......" Tang Diệp nói nhỏ.
"Không phải." An Diệc Tĩnh liếc Tang Diệp một cái, lập tức cắt ngang, cô biết cô nàng đang suy nghĩ lung tung.


Tang Diệp yên lặng gật đầu một cái, nhẹ giọng ‘ À ’, ghé sát tai An Diệc Tĩnh nói nhỏ: "Chị Tĩnh, chị Thanh liên tục nhắc nhở chị, ngàn vạn lần không được quên mục đích chuyến đi lần này, tin tức chị đến đây sớm đã được tung ra, nhất định sẽ có chó săn theo tới, vì vậy chị phải cố gắng giữ vững hình tượng, còn phải xốc tinh thần lên, thành hay bại đều ở hành động lần này......"


"Tang Diệp." An Diệc Tĩnh nhìn về phía Tang Diệp, cắt ngang lời cô, tất nhiên cô biết Thẩm Thanh trước nay làm việc đều không trừ đường cho thứ gì cản trở, nếu không làm sao cô có thể cam tình nguyện ở lại chỗ này: "Học cái gì không học, lại học theo Thẩm Thanh càm ràm."
"Em......" Tang Diệp nhất thời cứng họng.


"No rồi." An Diệc Tĩnh đặt đũa xuống, nhìn về phía mọi người: "Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đi dạo một chút."
Tang Diệp cũng lập tức đứng dậy, lại bị An Diệc Tĩnh nhấn xuống ghế: "Em cứ ăn cơm đi, chị tự đi được."


Nhìn An Diệc Tĩnh rời đi, Tang Diệp đột nhiên nhớ tới lúc đối mặt với An Diệc Tĩnh, Thẩm Thanh cũng không khống chế được nói ra ba chữ: Phẩm chất thối.


An Diệc Tĩnh buồn chán đi dạo xung quanh, đi đến bên cạnh một căn phòng, bên trong có tiếng cười đùa của trẻ con, cô đi tới cửa sổ, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, thì ra là phòng ăn của bọn trẻ, chúng đang chuẩn bị ăn cơm.


Phòng ăn này nhìn rất đơn giản, chỉ gồm mấy chiếc bàn gỗ xếp thành dãy dài, tổng cộng có ba dãy, trước mặt mỗi người có một cái bát, còn có đồ ăn, cái có cái không, mà người đang bới cơm cho bọn trẻ không phải là Lâm Nhiên đang bận việc theo lời của hiệu trưởng à?


Thì ra có việc chính là chuyện này, cảm giác thất bại tự nhiên bộc phát ra, tư vị khó nói.
An Diệc Tĩnh cứ đứng như vậy bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn anh mỉm cười xới cơm cho bọn trẻ, sau đó ngồi xuống ăn cùng bọn trẻ.
À, thì ra là vẫn biết cười.
Anh nói: "Mẫn Nông."


Bọn trẻ đồng thanh: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."
Đọc thơ xong, nhìn bữa cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cơm trắng cùng với một ít khoai tây, bọn trẻ lại ăn rất nghiêm túc.


An Diệc Tĩnh yên lặng xoay người, đi về phía trước hai bước, lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra, hút một hơi sau đó kẹp thuốc ở đầu ngón tay, mặc cho tàn thuốc rơi đầy trên mặt đất.
Đây là sở thích mỗi khi phiền não của cô.


Nửa điếu thuốc lá trên tay bị đoạt mất, trước mắt là người đàn ông lạnh lùng, lạnh nhưng đẹp.
"Ở đây là trường học." Giọng nói cảnh cáo.
"Tôi biết."
"Cô tới đây làm giáo viên." Không hề muốn thừa nhận.
"Ừ."
"Thật đúng là tấm gương tốt." Lời nói mang theo sự châm chọc.


An Diệc Tĩnh hoàn toàn không để ý đến lời giáo huấn của đối phương, ông nói gà bà nói vịt: "Thì ra tên anh là Lâm Nhiên?"
"Lại chơi đùa gì?" Lâm Nhiên lạnh lùng nhìn cô.
An Diệc Tĩnh lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra, lúc bật lúc tắt, con ngươi trong suốt không rõ đang cười hay không.


"Anh là người thành phố Dung?" Cô hỏi.
"......"
"Tôi cũng vậy." Cô tiếp tục nói.
"......" Vẫn trầm mặc như cũ.
"Vậy anh biết Lương Thiển không?"


Ở trên núi nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn, mặc dù đã bước sang mùa thu mát mẻ nhưng đến giữa trưa ánh mặt trời vẫn chiếu xuống cả vùng đất, nhiệt độ giống như mùa hè.


Lúc này, trán của hai người đều bị ánh mặt trời chiếu thẳng, không chịu được có chút mồ hôi li ti.
"......" Lâm Nhiên vẫn không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn An Diệc Tĩnh không hề che giấu.


"Có hay không, anh trả lời một câu." Làm người nổi tiếng An Diệc Tĩnh đã quen bị người khác nhìn chăm chú, nhưng bây giờ đối mặt với cái nhìn của người đàn ông này, cô không hiểu tại sao lại có chút không tự nhiên.
"Không biết." Lâm Nhiên quay mặt đi, xem như là trả lời.


An Diệc Tĩnh không tin, hỏi lại một lần nữa: "Thật sự không biết?"
"Tôi lừa cô được cái gì?" Lâm Nhiên không kiên nhẫn nói.
"À."


An Diệc Tĩnh đang mặc bộ đồ thể thao hai lớp, sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, nhận được câu trả lời, cô cũng không muốn đứng ở đây để mặt trời nướng chín, cất bật lửa vào túi, xoay người đi về phía dãy nhà học.


Lâm Nhiên nhìn theo bóng lưng yểu điệu đang đi về phía xa, đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo xẹt qua một tia tự giễu, rồi nhanh chóng biến mất.
"Thầy Lâm, thầy đang nhìn cái gì vậy ạ?" Một cô bé tám tuổi kéo kéo vạt áo Lâm Nhiên, màu da ngăm đen đôi mắt sáng ngời.


"Không nhìn gì cả." Lâm Nhiên nhếch khoé miệng lên, nụ cười biến thành ôn hòa, đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô bé, giọng nói nghiêm túc lại có phần dịu dàng: "Ăn cơm nhanh như vậy sao?"
Cô bé buông vạt áo Lâm Nhiên ra, lùi về phía sau, chột dạ gật đầu một cái: "Vâng, đã ăn xong rồi."


Lâm Nhiên nhanh tay nắm lấy cánh tay của cô bé, đưa tay lấy từ túi áo cô bé ra một cái túi nhỏ, mở túi ra, hỏi:  "Vậy em nói cho thầy biết, đây là cái gì?"
"Em... em muốn để phần cho em trai." Cô bé chột dạ cắn cắn môi, thành thật nói.


"Đợi đến lúc em mang cái này về cho em trai, đồ ăn cũng đã bị hỏng, không thể ăn được, nhìn lại thì em đói bụng, em trai em cũng không thể ăn được, thầy đã nói bao nhiêu lần rồi, sao em không hiểu nhỉ?" Lâm Nhiên nhìn cô bé, không phải đang trách móc mà kiên nhẫn giảng giải.


Cô bé nhìn cái túi trong tay Lâm Nhiên, mím chặt môi, nói: "Xin lỗi thầy Lâm, em biết sai rồi ạ."
Lâm Nhiên cười tươi, đứng dậy nắm lấy tay nhỏ của cô bé:  "Đi, đi ăn cơm."