" ^ "
Alec hộ tống Mira quay lại lâu đài Berkeley và thông báo với Rand và Rosalie về việc đính ước như thể là chuyện hiển nhiên khiến Mira thích thú. Giờ thì hôn ước đã có và những phản đối của Mira đã được gỡ bỏ, thái độ của Alec với đám cưới dường như là một trong những sự nhẹ lòng.
Sau đó Mira nhỏ to với Rosalie, “Anh ấy cư xử như thể một vấn đề nhỏ nhưng gây bực mình đã được giải quyết. Em nên nghĩ rằng những cảm xúc anh ấy dành cho em nên rõ ràng hơn mootjchuts.
“Có lẽ ngài Falkner là một người đàn ông muốn thứ khó có được và mất thích thú sau cuộc xâm chiếm. Em có chắc là em không nghi ngờ gì chàng như là một ông chồng chứ?”
“Không nhiều như những người khác dường như có,” Mira chống đối lại tham gia. Ngay lập tức thái độ của Rosalie trở nên biết lỗi.
“Mireille… làm ơn, chúng ta đừng tranh luận về cậu ấy nữa. Giờ chỉ cần cố hiểu rằng thật khó cho chị để nghĩ tới một ai với sự chắc chắn quá lâu, và rồi phải thay đổi ý kiến của chị quá nhanh-“
“Em rất hiểu. Nhưng chị sẽ thấy chị ấy đã hiểu sai về anh ấy tới mức nào.”
“Nếu em cảm thấy quá mạnh mẽ về cậu ta, chị biết rằng chắc hẳn cậu ta cũng xứng đáng.”
Mira gật đầu, cười với Rosalie và quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một bầu trời xanh tuyệt đẹp. Ta phải tiếp tục tin tưởng anh ấy, nàng nghĩ, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Không có một dự đoán nào về việc Alec sẽ trở thành kiểu chồng gì, hoặc họ sẽ có được kiểu hôn nhân nào. Có lẽ Rosalie nói đúng, nhưng Mira lấy gì chống lại những nghi ngờ đó đây? Chỉ long tin của nàng vào chàng.
Sau khi Mira lien kết câu chuyện về cuộc gặp được sắp xếp thần bí ở trong rừng, Rosalie thề đi thề lại rằng nàng không làm gì với những tờ đưa tin ấy. Biết rằng bạn mình là một người nói dối vụng về tới mức nào, Mira có xu hướng tin nàng. Juliana chắc hẳn là một người gửi tin, dù Alec đã khẳng định với Mira rằng chị ấy sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện đó, và sự chú ý của Mira nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, những vấn đề còn đau đầu hơn nữa.
Buổi sáng sau khi Alec cầu hôn, chàng đến cửa lâu đài Berkeley nhìn mọi nơi giống như một hôn phu đáng tôn trọng phù hợp mà ai cùng biết chàng không phải. Chàng yêu cầu có cơ hội nói chuyện riêng với Mira, một yêu cầu mà Rosalie miễn cưỡng cho phép. Rosalie đã quyết định rằng tận đến đám cưới nàng sẽ là một người đi kèm ghen tị– sau tất cả, những hoạt động của cặp đôi đã đính hôn bị giám sát nhiều hơn những cặp đôi mà chỉ đi cùng nhau. Sauk hi Rosalie dẫn người gọi tới bên sa long nơi Mira ngồi đợi, cặp đôi đã đính ước trao đổi với nhau bằng những cái gật đầu lịch sự.
“Ngài Falkner,” Mira khiêm tốn nói.
“Cô Germain.”
“Tôi biết rằng tất cả ý tưởng thái quá này là vì lợi ích của chị,” Rosalie nói, đưa mắt nhìn lên như thể hướng lên thiên đường. “Tuy nhiên tôi biết chính xác những gì diễn ra những cặp đôi đã đính hôn, và đó là lý do tôi cho phép hai người có 15 phút ở riêng với nhau. Sau đó, tôi sẽ lại khăng khăng tham gia cùng hai người.” Ném cho Alec ánh mắt nghi ngờ ái ngại, nàng rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Ngay lập tức sự kiềm chế của Alec biết mất, và anh nhìn Mira với ánh mắt khao khát.
“Một phần tư giờ.” Chàng nói dựa người vào cánh cửa đã khép lại và khoanh tay trước ngực.
“Chị ấy biết rằng chúng ta không có nhiều thứ chúng ta có thể làm trong 15 phút,” Mira giải thích, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi nàng khi nàng vẫn ngồi ở chiếc ghế tựa và nhìn lại phía chàng.
“Chị ấy không biết anh có thể nhanh tới mức nào.”
Nàng thô lỗ nhìn lên xuống thân hình dài của chàng. “Vâng, nhưng em biết.”
Alec cười nhỏ, mắt chàng sáng lên với lời hứa hẹn trả đũa. “Cô nàng thô lỗ này. Hãy đến đây. Chúng ta đã lãng phí mất 15 giây và anh vẫn chưa hôn em.”
“Anh định hôn em hay để em lên đùi anh?” nàng hỏi, không hề di chuyển.
“Cái đầu hoặc cái sau. Hoặc cả hai. Hãy đến đây và tìm hiểu.”
Mira chậm rãi mỉm cười và bước về phía chàng, dừng lại trước mặt chàng và vòng tay quanh cổ chàng. Đôi tay chàng đặt lên eo nàng để giữ lấy nàng khi nàng nhẹ nhàng đứng bằng những ngón chân, dựa hẳn vào người chàng. “Như này đã đủ gần phải không anh?” nàng thì thầm.
Alec nhìn chăm chú gương mặt ngước lên của nàng, quá than thiết và vẫn còn đẹp kỳ lạ với chàng, và cánh tay chàng vòng quanh nàng đầy sở hữu. Thi thoảng nàng trông như một cô gái đơn thuần, và tuy vậy những cảm xúc của một người phụ nữ tỏa sáng trong đôi mắt nàng. Chàng cúi xuống hôn nàng nhẹ đến mức dường như môi họ không chạm vào nhau.
“Suy nghĩ đầu tiên của anh là gì khi anh thức dậy vào sáng nay?” nàng thì thầm, dùng lại câu hỏi mà chàng đã từng hỏi nàng. Khi hơi thở nàng ấm áp trộn với hơi thở của chàng, chàng mỉm cười, cọ cọ mũi chàng vào mũi nàng.
“Điều mà anh không quan tâm là liệu có thiên đường hay không vì anh có cả đời với em mà. Vậy suy nghĩ của em là gì?”
“Em có quá nhiều suy nghĩ cùng một lúc. Em không nhớ được cái nào cả.” “Anh cho rằng tất cả đều về anh,” chàng nói với vẻ ngạo mạn thường lệ.
“Hầu hết là vậy. Về anh đẹp trai đến mức nào khi anh mỉm cười… và những nụ hôn của anh tuyệt vời-“
“Chỉ về những nụ hôn của anh sao?”Chàng tách môi nàng bằng môi chàng và chiếm lấy hương vị của nàng, miệng chàng tinh tế di chuyển trên miệng nàng. Cơ thể ho dường như hợp lại thành một bất cứ nơi nào họ chạm đến, và dù cho họ có ép sát vào nhau tới mức nào, họ cũng không thể gần nhau đủ. Mira phá vỡ nụ hôn với âm thanh nho nhở, đỏ mặt trước sự hào hứng khi vật nam tính của Alec khuấy động nàng.
“Hơn cả những nụ hôn của anh,” nàng thì thầm, và khi môi họ lại gặp nhau, chính lưỡi nàng xâm nhập vào nơi ẩm ướt của miệng chàng. Chàng rên rỉ và kéo nàng lại gần hơn, để cho nụ hôn dài như có thể trước khi cần thiết phải dừng lại.
“Chúa ơi… đám cưới sẽ tới nhanh đến mức nào?” chàng hỏi, nhắm mắt lại và ôm lấy nàng khi chàng cố gắng lấy lại sự kiểm soát. “Chúng ta đã thảo luận về ngày cưới phải không?”
“Không… nhưng Rosalie nói rằng dù thời gian thích hơn nên là sáu tháng-“
“Sáu tháng ư?” chàng lặp lại, rên rỉ ngay tức thì. “Em nói với chị ấy – không, chính anh sẽ nói – anh sẽ không đợi sáu tháng để-“
“ – nhưng chị ấy đã nói rằng nó sẽ rất nhanh thôi, có lẽ chỉ đến một tháng từ bây giờ, để có thể làm hài lòng tính truyền thống của tất cả mọi người.”
“Anh đã không biết chúng ta đã chống lại tính truyền thống của tất cả mọi người. Quý bà Berkeley e sợ rằng chúng ta có lẽ mong chờ đêm tân hôn có đúng không?”
“Thật ra, chị ấy đã nói rằng bất cứ vị hôn thê nào của chàng có lẽ sẽ đi dạo quanh với từ “phá trinh” hiện lên trên trán cô ta.”
Alec cười sặc sụa, hôn thật mạnh lên lông mày của nàng. “Và một người đàn ông không thể cưỡng lại em hoặc là một vị thánh hoặc là một kẻ vô dụng.” “Chúng ta sẽ chỉ phải tìm cách thay đổi ý kiến của chị ấy về chàng,” Mira nói vẻ nghĩ ngợi.
“Anh không biết tại sao. Nó cũng chính xác mà.”
“Chị ấy định hộ tống sát sịt chúng ta – rất gần. Chị ấy cảm thấy rằng đó là trách nhiệm của chị ấy.”
“Ôi con dơi đáng thương…” Chàng lại kéo nàng lại gần và mỉm cười trên tóc nàng. “Nhưng em nghĩ rằng bất cứ người đàn bà hay người đàn ông còn sống nào có thể ngăn anh tìm cách ở bên em phải không?”
Mira hiểu ý ngay tức thì. “Vậy anh sẽ -“
“Thật ra, trong vấn đề này anh lại đồng ý với người bạn nhỏ bé cẩn trọng của em. Chúng ta sẽ đợi cho đến khi chúng ta cưới.”
“Anh đang đùa à. Tại sao? Tại sao anh lại đồng ý với chị ấy? Chỉ để làm em tức giận, hay có một lý do sâu xa hơn, chẳng hạn như không thích-“
Chàng ngăn nàng nói với một nụ hôn dường như kéo dài nhiều giờ. “Nó có giống không còn thích em không?” chàng hỏi khi cả hai thở gấp và như đang trên mây. “Chúa giúp ta nếu ta trở nên thích em hơn một chút nữa. Ta khó có thể nhạy cảm hầu hết thời gian đó. Và không, ta không quyết định đợi cho đến khi đêm tân hôn của chúng ta chỉ vì mục đích chọc giận em. Lần tới ta yêu em, ta định đã là chồng của em.” Mira cau mày nhìn chàng. Juliana đã đúng. Người nhà Falkner thật là những sinh vật bướng bỉnh và nhạy cảm. “Và còn có một lý do nữa,” chàng dịu dàng nói thêm. “Ta sẽ đi xa một khoảng thời gian – không dài, nhưng –“
“Đi đâu vậy?”
“Anh sẽ đến Luân Đôn. Trong lúc anh đi em sẽ đủ bận rộn, lên những kế hoạch cho đám cưới với Rosalie và Juliana.”
Mira im lặng, trán nàng căng lên khi nàng kiềm chế bản thân không hỏi tất cả những câu hỏi lướt qua tâm trí nàng. Nàng sẽ không nói cho chàng biết nàng lo lắng mức nào khi để chàng ở ngoài tầm nhìn của nàng, nàng cũng sẽ không khiến chàng đau đầu với tính sở hữu. Alec đã yêu một người phụ nữ có sức mạnh và tính độc lập. Nàng sẽ không biến thành một người không xương liên tục cần tới sự trấn an.
“Đúng vậy,” nàng lặng lẽ nói. “Em sẽ khá bận.”
“Có một vài chuyện ta phải làm.”
“Vâng. Em tưởng như có một vài lời tạm biệt chàng phải nói ra.” Lời nhận xét buột ra khỏi miệng nàng trước khi nàng có thể ngăn lại. Nàng lặng lẽ nguyền rủa chính mình. Nghe như nàng là một cô nàng hay ghen… Chúa ạ, tình yêu đã làm gì với bản chất của một người phụ nữ vậy.
“Điều đó có ý gì vậy?” Alec hỏi, bỏ nàng ra.
“Không gì cả- không có ý gì hết,” nàng nói.
“Em nghĩ rằng ta đang định làm một chuyến cuối cùng trước khi tiếp tục để bản than chỉ lên giường của em sao.”
“Đó không phải là một điều không được nghe nói đến đối với một người đàn ông đã đính hôn.”
Thái độ không tin nổi của chàng chuyển thành tuyệt vọng hoàn toàn. “Chết tiệt, Mira, nàng nghĩ ta làm thứ chết… Vì Chúa, nàng sẽ thấy phiền nếu hỏi tại sao ta đến Luân Đôn thay vì buộc tội, và treo cổ ta mà không cần bằng chứng đúng không?”
Nàng nhìn chàng không biết nói gì. “Tại sao anh lại đi Luân Đôn?” nàng hỏi, giờ thì thờ ơ với câu trả lời.
Alec không trả lời nhưng tiếp tục nhìn nàng với đôi mắt không thể đoán nổi, và Mira trở nên hối lỗi khi nàng nhận ra nàng đã làm gì với chàng bằng những lời nói bất cẩn. Nàng nên tin tưởng chàng hơn bất cứ ai khác, và ngay lập tức nàng đã nghĩ đến những điều xấu nhất về chàng. Hôm qua chàng đã hứa không bao giờ đánh giá nàng, nhưng nàng chỉ đáng giá chàng không có lý do, giống như nhiều người khác đã làm. Đó là loại niềm tin gì vậy? nàng tự mắc mình.
“Alec,” nàng khẽ thở dài, bước tới gần chàng một lần nữa và đặt bàn tay nhỏ bé lên cánh tay của chàng. Nàng có thể cảm nhận được những bắp cơ rắn chắc dưới mu bàn tay của nàng, phản bội lại sự căng thẳng đến từ trong đáy lòng chàng. “Em đã nói với anh mà không nghĩ gì. Tất nhiên em không tin rằng anh sẽ không chung thủy với em. Nhưng điều em quan tâm là em ghen rất dễ dàng… và anh phải nhớ rằng tất cả những chuyện này thật mới với em cũng như với anh vậy. Em chưa từng yêu trước kia, và có nhiều chuyện em vẫn còn đang phải học hỏi.” Khi nàng nói, nàng dịch người vào sát chàng và đề ngực nàng cọ xát vào ngực chàng. “Chúng ta có quá ít thời gian cùng nhau… nhưng để nó trôi qua vì sự thiếu suy nghĩ của em.” Chàng tìm một điểm nhạy cảm bên cổ chàng và dùng miệng nàng vuốt ve nó. “Hãy nói cho em nghe,” nàng thì thầm, “tại sao chàng lại đến Luân Đôn và để em ở lại đây ngóng trông chàng.”
Alec đứng đó dưới những chăm sóc rụt rè của nàng, những cái vuốt ve dịu dàng và những lời nói khẩn nài, không chống lại nổi cái cách nó của nàng thậm chí vì chàng ngạc nhiên trước khả năng kéo cơn giận ra khỏi chàng của nàng. Chính trí tuệ của nàng sẽ tiếp tục phát triển khi nàng hiểu chàng hơn; nàng có thể quyến rũ nàng mà không ai có thể, và nàng có thể xoa dịu một lần tranh luận ngọt ngào đến mức chàng gần như biết ơn bất cứ thứ gì khiến chàng gây ra nó đầu tiên. Chàng tự xem xét lại, nó hầu như đáng để chàng không đồng ý với nàng.
“Đó là về Holt,” chàng nói, đặt cánh tay quàng lấy vai nàng và kéo nàng lại gần hơn. “Có một chút khả năng Carr và anh có lẽ có thể tìm ra ai đã giết cậu ấy, hay ít nhất một vài lý do tại sao-“
“Không.” Cảm giác lạnh lẽo bò vào nàng trước lời chàng nói. Có lẽ nàng đã sai khi quá lo sợ tương lai, nhưng nàng biết sẽ thế nào khi hạnh phúc chạy trốn nàng. Nó đã từng xảy ra, và trong tim nàng không có gì chắc chắn rằng nó sẽ không lại xảy ra. “Alec, không. Anh đang tìm kiếm trả thù cho điều mà nên được ngủ yên trong quá khứ.”
“Anh không tìm kiếm sự trả thù. Chỉ là những câu trả lời. Đó là tất cả những gì anh muốn.”
“Anh không thể mang Holt trở lại. Những câu trả lời không thay đổi được gì. Chúa ơi, em thật ích kỷ khi nó điều này… nhưng bây giờ em cần anh, và cậu ấy thì không. Em biết anh và cậu ấy than nhau, nhưng-“
“Chúng ta giống như anh em ruột vậy,” Alec lặng lẽ nói. “Em sẽ không hiểu nó như thế nào đâu, chuyện như thế nào khi cậu ấy bị giết. Và em không biết sẽ thế nào khi có ai đó than thiết với em chết… không có sự tự trong, không một lời cảnh báo.”
Gương mặt Mira trắng bệnh, mắt nàng lấp lánh. Một cảm giác kì lạ chồm lấy nàng, làm cổ họng nàng nghẹn lại, một sự kết hợp của sợ hãi và cái chết và cơn giận bất lực. Đúng, nàng hiểu cái cảm giác đó. Mẹ của chính nàng đã chết còn không có tự tôn hơn cả Holt Faklner… với vấn đề này, đã sống mà còn có sự tự tôn ít hơn nữa.
“Không, em cho là em không hiểu cảm giác ấy,” nàng chán nản nói, rời khỏi Alec và bước tới bên kia phòng. “Nhưng em biết rõ rằng em không có quyền hay khả năng để kéo chàng ra khỏi chuyện này. Tất cả những gì em định yêu cầu anh là hãy để bản thân anh tránh khỏi những nguy hiểm không cẩn thiệt.
Đôi mắt chàng nhìn nàng ước định, nhưng vì nàng không thể đọc được tâm trạng của nàng hoặc suy nghĩ của nàng. “Tất nhiên anh sẽ không mạo hiểm không cần hiết. tất cả những gì anh sẽ làm là nói chuyện với một vài người, gọi một vài cú điện thoại, và hỏi một số câu hỏi.”
Nàng chậm rãi gật đầu, gương mặt của nàng cứng lại và cực kỳ nghiêm túc, như thể nàng hiểu rằng chàng đang nói với nàng không phải toàn bộ sự thật. Alec không mỉm cười nữa, nhanh chóng tự hỏi nàng sẽ nói gì nếu nàng biết nơi chàng thật sự đi tới. Tiếng bước chân của Rosalie làm cả hai người cảnh tình để nhận ra thực tế rằng 15 phút của họ đã kết thúc. Alec nhìn cái cửa với ánh mắt hình viên đạn.
“Anh sẽ nói với chị ấy rằng chúng ta cần thêm thời gian riêng tư,” chàng nói, và Mira lắc đầu.
“Chúng ta không thật sự cần.”
“Chết tiệt chúng ta không cần. Anh sẽ không rời khỏi đây mà chưa giải quyết chuyện này đầu tiên.” “Không có gì cần phải giải quyết. Anh sẽ rời đi… Em sẽ ở lại đây… và em sẽ ở đây khi anh quay trở lại.”
Những lời nói đã làm dịu đi cảm giác bực bội trong lòng Alec. Vậy tại sao chàng có cảm giác như thể nàng vừa trượt ra xa chàng? Nàng là người cần sự trấn an, hay chàng mới cần? “Mira…” chàng nói, nghiến răng lại và tiến về phía nàng.
Cánh cửa mở ra. “Ta hi vọng hai người có một cuộc trò chuyện vui vẻ,” Rosalie vui vẻ nói.
Lời nhận xét của nàng được chào đón với một sự ngừng lại nặng nề.
“Hãy cùng nói về một chuyện điển hình,” Alec nói.
Cảm thấy không khí căng thẳng bùng nổ trong phòng, Rosalie hơi hắng giọng, mắt nàng hết nhìn vẻ xa cách của Mira tới thái độ đáng sợ của Alec. “Hai người có muốn chị quay lại sau một vài phút nữa không?”
“Không, cám ơn,” Alec nói, cố gắng giấu cơn giận khi nàng dời ánh mắt khỏi Mira. “Dường như cuộc nói chuyện của chúng tôi đã xong. Chị Berkeley, có lẽ chị biết rõ rằng tôi sẽ rời đi Luân Đôn ngay. Trước khi tôi đi, tuy nhiên, tôi muốn nói chuyện với chồng chị.”
Rosalie ngạc nhiên. “Tôi… ồ… tất nhiên rồi. Anh ấy đang ở trong thư viện. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu cậu muốn.”
“Em muốn ở lại đây không bị làm phiền trong một lúc,” Mira nói, giọng nàng ổn định và điềm đạm với vẻ bình tĩnh giả tạo.
“Tất nhiên,” Rosalie trả lời. Nàng không chắc chắn theo Alec ra khỏi phòng. Chàng dừng lại ở lối cửa ra, ánh mắt nàng chiếu thắng vào ánh mắt Mira.
“Tạm biệt,” chàng nói. Nàng nhìn trực tiếp vào chàng nhưng không trả lời. Lời nói không thể thoát ra khỏi cổ họng nàng, thậm chí nếu nàng cố gắng ép nó. Với một nụ cười có vẻ chế giễu mơ hồ cũ, chàng rời khỏi và đóng cửa lại.
Không nhìn vào điểm nào đặc biệt, Mira dựa vào chiếc ghế mềm. Nàng ôm lấy một chiếc gối thêu trong ngực và tựa cằm lên nó, khoanh chân lên để mà cơ thể nàng chỉ nằm ở giữa chiếc ghế đệm. Một loạt các lời nói hiện lên trong đầu nàng, hiện đi hiện lại.
“… em không biết cảm giác đó thế nào… có hai đó thân thiết với mình chết… không tôn nghiêm không có cảnh báo gì…”
Tôn nghiêm. Alec không biết ý nghĩ của nó nhiều như Mira. Tôn nghiêm dường như còn khó hơn với đàn bà hơn là với đàn ông; đàn bà còn dễ dàng bị cướp mất nó hơn. Nàng vẫn còn nhớ mọi chi tiết của cái nhà thổ ở Pháp nơi mà mẹ nàng đã làm việc. Mụ tú bà của nơi đó béo và cáu bắn… “Thưa bà,” là thứ mà bà ta được gọi trước mặt nàng trong khi sau lưng bà ta mọi người đều đề cập tới đơn giản như “mẹ bề trên” hay “chủ chứa.” Bà đã cho phép Mireille ngủ ở một góc nhỏ không bị làm phiền vào ban đêm, ngay khi bà ta không ở trong tầm nhìn. Yên lặng và tĩnh mịnh, Mireille đã ngủ gần chiếc lò sưởi ấm trong căn bếp, lắng nghe những người đến và đi, tiếng cọt kẹt của các tầng phía trên, những giọng nói nhục cảm, những âm thanh tò mò và những tiếng rên rỉ kỳ cục nghẹn lại từ trên lầu.
Nàng hiếm khi nhìn thấy mẹ nàng, suốt cả ngày Mireille đi dạo quanh ngôi làng và những cánh đồng im lìm, cách xa nhà chứa, và ban đêm nàng ngủ lúc Maman làm việc. Một vài năm, đặc biệt là những năm nàng còn nhỏ, nàng đã được gửi tới trường làng, nơi nàng đã học đọc. Khi nàng lớn hơn, sự giáo dục của nàng đã trở thành miếng chắp vá của nhiều trải nghiệm khác nhau. Nàng chưa từng nghĩ rằng rời khỏi Maman, nhà chứa, và ngôi làng; nàng không biết rằng có một thế giới khác tồn tại.
Nhưng một buổi sáng mẹ nàng không ở đó, và đó là khi Madame đến nói chuyện với Mireille, cái cổ họng phúng phính của bà run lên khi bà vung tay giận dữ. Đó là thời gian chiến tranh, và Maman đã bị bắt trong suốt một cuộc tấn công bất ngờ vào trại giam của những người lính Anh, và bà đã bị treo cổ cùng với những ả điếm khác. Theo như Madame,thật tệ khi mẹ của Mireille quá không yêu nước, và tệ hơn là giờ có quá ít đàn bà để chăm sóc khách hàng, và tệ hơn nhất là Maman đã đang phục vụ đàn ông kín đáo mà không trả được một phần trăm khoản thu nhập cho nhà thổ.
Madame nhanh chóng nói với nàng rằng nàng sẽ phải bắt đầu làm việc trên lầu. Mireille phản đói mạnh mẽ, vì nàng không mong muốn làm việc mà Maman đã làm. Nàng sợ các tầng trên, tầng ong đen tối của các căn phòng đầy những mũi lạ và những tiếng làu bàu nặng nề, và chỗ tối thấm nước của hành lang. Và rồi ở giữa những tiếng rền rĩ dài nhất và to nhất, nàng trông thấy một người lạ gầy, mắc nâu tóc đen bước vào căn phòng, chỉ như thể anh ta sở hữu nó. Anh ta trông giống hệt nàng. Anh ta hét vào mặt Madame nói, “Hãy kiếm một dòng máu khác cho cái trường xa xỉ của bà. Bà sẽ không có thêm người Germain nào làm điếm cho bà nữa.” Và rồi anh ta quay về phía Mireille. Dù nàng chưa từng nhìn thấy anh trước đó, đôi mắt anh chan chứa tình yêu thương, một thực tế khiến Mireille rơi vào im lặng băn khoăn và bối rối. “Dòng máu của Chúa, em quá nhỏ với tuổi 12, có phải không?” anh đã hỏi, giữa lấy cánh tay nàng và nâng nàng lên. Chân nàng đung đưa khi anh nhìn nàng trách cứ. Rồi anh tặng nàng một nụ cười chói lòa. “Quá nhỏ cho cái tên giống Mireille. Ta sẽ gọi em Mira cho tới khi nào em cao hơn. Em có biết ta là anh trai mang nửa dòng máu của em không Mira?”
Tận đến giờ nàng vẫn thấy bối rối với những lý do Guillaume đã chăm sóc nàng quá nhanh chóng, quá mạnh mẽ. Theo tất cả các chuẩn mực, tình thương của anh thật chân thực. Nhưng nàng chưa từng thấy anh quan tâm đến bất kỳ ai khác, không thậm chí để tỏ lòng trắc ẩn hay lòng tốt thoáng qua. Bởi cảm giác dành cho nàng thật sự xuất phát từ thực tế nàng là người thân duy nhất mà anh có. Có lẽ đó là bởi vì họ đã là những người cộng tác trong quá nhiều phi vụ lừa lọc. Có lẽ bởi vì tận tới khi nàng lớn hơn, nàng phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh, để có thức ăn và nước uống, vì sự sống còn của nàng. Maman đã chết không tôn nghiêm. Và một vài năm sau, Guillaume đã biến thành một người lạ không lời cảnh báo. Cả hai người họ đã rời bỏ nàng, và khi nàng nhớ lại điều đó, Mira khám phá ra một điều về chính nàng; nàng sợ phát khiếp việc bị bỏ lại lần nữa.
Chàng đã nhận được tin nhắn của Carr sáng hôm đó:
“Alec, cuối cùng có một cái tên để bắt đầu. Tom Memmery, một gã mua bán đồ ăn cắp nhỏ bé mà đã nhìn thấy Holt nhiều lần ở Rummer. Hiện nay được tin là đang tham dự trường nội trú… Bất chấp bản chất quan trọng của thông tin, Alec mỉm cười, biết rằng “trường nội trú” là cách nói lái của “nhà tù”. Nhưng nhà tù nào? Bức thu tiếp tục. Và nếu chúng ta có thể tìm ra gã, làm thế nào chúng ta tạo ra mảnh ghép hoàng yến? C.F
Trong số tất cả những mối liên hệ mà Alec đã siêng năng tìm kiếm và duy trì, chàng không biết có ai đang làm nghĩa vụ trong nhà tù hay dưới sự quản lý của thẩm phán nào. Các luật sư chàng biết khá nhiều, vì trước kia họ Falkner đã sử dụng họ rất nhiều… nhưng không luật sư nào có thể giúp chàng lấy được thông tin quan trọng mà giờ chàng cần đến. Tuy nhiên, Rand Berkeley có lẽ rất có thể giúp được. Alec mập mờ nhớ lại đã từng nghe tới một thẩm phán làm việc dưới tên Berkeley. Sau khi có một cuộc nói chuyện thoải mái, thân thiện với Rand, Alec cuối cùng đã dạm hỏi.
“Đúng,” Rand nói trả lời câu hỏi được chọ từ kỹ càng, đôi mắt nâu của chàng sáng lên tò mò, miệng chàng rộng ra cho một nụ cười thoải mái. “Ông chú tôi Horace là một thẩm phán, cũng như tham gia vào tất cả các hoạt động của các cải tạo xã hội. Ông ấy có khả năng tiếp cận được với thông tin chính xác… và sẽ sẵn lòng làm một chút việc cho chúng tôi, với sự khích lệ phù hợp. Nhà Berkeley luôn cởi mở với những kiểu thuyết phục đúng cách, cậu cũng biết đó.”
Alec mỉm cười. “Memmery,” chàng nói, đưa cho Rand một miếng giấy với cái tên đã được viết trên đó. “Một gã buôn đồ ăn cắp, và một người tôi muốn nói chuyện. Một người có lẽ quyết định… thương lượng. Chú anh sẽ nhắm mắt với điều này chứ?”
“Tôi biết ông sẽ làm thế. Ông đã từng làm rồi. Dù thế tôi sẽ cảnh báo cậu, có lẽ ông ấy mong đợi một ân huệ đáp trả đó.”
“Tôi khó có thể mong chờ chuyện khác.”
Rand lại mìm cười, liếc nhìn cánh cửa khép kín trước khi nói nhỏ ơn. “Tôi không thể tưởng tượng Mireille sẽ tiếp nhận tin về chuyến đi sắp tới của cậu tốt.”
“Cô ấy không,” Alec nói thẳng thừng, “thậm chí tôi cũng không có nhiều tác dụng thực tế ở đây – những người phụ nữ đảm nhiệm kế hoạch của đám cưới, thảo luận những dải ruy băng và những đồ trang trí hôn nhất để làm hài lòng trái tim họ, trong khi không có gì chết tiệt cho đàn ông làm ngoài việc xuất hiện ở lễ cưới.”
Rand cười vui vẻ. “Ta đồng ý. Tuy nhiên, tôi có thể nói từ kinh nghiệm có được rằng phụ nữ muốn chú rể sắp cưới duy trì ít nhất ra vẻ thích thú quyết định xem những thứ trang trí màu hồng hay màu vàng. Chúa giúp ta, ta không biết tại sao. Có lẽ ta có thể cho cậu một chút lời khuyên…?”
“Giá như tôi không bị ép buộc lưu ý đến nó.”
“Trong những tuần trước khi chúng ta lấy nhau, vợ ta rất…dễ xúc động. Những giọt nước mắt, những cơn giận, đại loại thế. Nàng ấy cảm thấy những áp lực rất rõ ràng và cần nhiều sự ủng hộ. Ta được bảo rằng mọi cô dâu đều thế. Có lẽ cậu nên…”
“Nên làm gì?”
Khi đôi mắt xám nhạt nhìn vào đôi mắt nâu, Rand tự kiểm tra và bỏ qua chủ đề. Alec Falkner, Rand tư lự nghĩ, không phải là kiểu đàn ông mà chàng sẽ đưa ra lời khuyên trừ phi nó được yêu cầu. “Cậu là một người vạm vỡ trẻ tuổi ngoan cố, Falkner,” Rand nói, đan những ngón tay với nhau. Chắc chắn là Alec sẽ không bằng lòng với bất cứ sự can thiệp nào trong mối quan hệ của chàng với Mira, dù nó có ý tốt thế nào. Nếu một tình bạn vững chắc được phát triển giữa nhà Bereley và Falkner, như Rand hi vọng, tốt hơn giờ hãy im lặng và để Alec tự giải quyết những vấn đề của cậu ta. “Có lẽ giờ cậu nên đi Luân Đôn. Cậu có những việc nhàm chán phía trước; Chúa biết tôi không ghen tị với cậu.”
Nếu như địa ngục thật sự tồn tại, vậy Newgate chính là một phần của nó trên mặt đất. Nó bốc lên mùi của cảnh nghèo khổ của con người, tình trạng khốn khổ. Đông đúc ở mê cung của những nhà tù và và pa-safes là những gì đồi bại còn lại của xã hội… những tên tội phạm bẩn thỉu những kẻ được sinh ra ở các con phố và các máng nước và sẽ chết ở một nơi còn tục tĩu hơn. Có lẽ giữa họ có những người đàn ông người vẫn sở hữu một vài tàn dư của loài người, nhưng điều này khá đáng ngờ. Sau một hay hai tháng ở Newgate, hay “nhà tù đá”, như người ta gọi nó, người đàn ông được kính trọng nhất sẽ ra ngoài hoặc là một kẻ điên hoặc là một kẻ giết người máu lạnh. Tất cả tù nhân đều được ném vào nhau; những kẻ tội lỗi đầu tiên với những kẻ giết người dày dạn; những kẻ đợi các phiên tòa cùng với những kẻ đã bị tống vào tù, kẻ mạnh với kẻ yếu, người già và người trẻ. Họ bị tống đau đớn vào những tòa nhà tối đen và những con côn trùng bò lổm ngổm và những con bọ kêu the thé. Thậm chí Alec không thể không ho nhẹ khi chàng và Carr được dẫn vào Newgate, vì mùi hôi thối của phân và nước tiểu của người ngấm lên gạch và đá mạnh tới mức không một chất tẩy rửa nào có thể loại bỏ nó.
“Chúng ta đều sẽ bốc mùi một tuần sau khi chúng ta rời khỏi đây,” Carr nói, nhìn qua là khí hôi hám bao quanh họ.
Alec gật đầu, xóa sạch khoảng cách từ gương mặt chàng với nỗ lực. “Ta hẳn đã mất trí,” chàng nói. “Không ai sẵn lòng bước vào Newgate.”
Carr không có một câu trả lời ngạo mạn hay lời nhận xét ra vẻ ta đây. Cậu dán mắt vào bóng dáng lực lưỡng của người bảo vệ người dẫn họ đi qua những dãy nhà tù. Họ băng qua những căn phòng ầm ĩ, đầy tiếng kêu la, đầy những người đàn ông đòi rượu và thịt… những người gọi những người đi ngang qua và đe dọa với những giọng nói ở khu Đông Luân Đôn… những người đàn ông to lớn trở thành những kẻ thắng cuộc trong những cuộc cãi nhau ầm ĩ vì thức ăn… những người đói, gầy trơ xương đang nhanh chóng mất đi sức mạnh cần tiết để sống sót. Gương mặt của Carr trở nên lạnh lùng và đau khổ, thể hiện sự không thoải mái chàng chắn hẳn đang cảm thấy khi họ bước sâu hơn vào nhà tù. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Alec là có lẽ nàng không nên cho phép Carr đi cùng nàng. Chưa đầy hai năm trước, thế giới của Carr có lẽ là một nơi an toàn và trong sạch, đầy những sự vui sướng lặng lẽ ở vùng quê, đầy những cuốn sách, lịch sử, và việc nghiên cứu học thuật. Giờ cậu đang học những bài học khác.
“Memmery.” Người bảo vệ đứng ở phía cửa của một căn nhà tù và gọi qua những thanh thép. Tiếng ồn bước chân vang lên, và những tiếng huýt còi nhỏ nhỏ vang lên khi Memmery không may đi tới cửa. “Tối nay, chết tiệt khi chúng ta không thể huýt sáo!” “Mem, hai người sẽ có khoảng một giờ-“ “Memmy tội nghiệp, một cái miệng khô khốc và đôi dép bẩn thỉu-“
“Nhanh lên đi, Jack Ketch đang đợi hai người!” Để ý thấy vẻ mặt bối rối trước những cụm từ nói lớ nặng, Alec khẽ dịch. “Họ nghĩ chúng ta đến để đưa hắn ra và treo cổ hắn.”
“Họ đa cảm quá, đúng không?” Sự khinh bỉ hiện lên trong đôi mắt xanh màu ô liu của Carr.
Sau khi nhận được cái gật đầu từ khí Alec, người bảo vệ lôi một gã gầy vàng vọt với vẻ ngoài tiều tụy ra khỏi căn phòng và đẩy hắn vào một căn phòng trống. Đó là một buồng nhỏ trơ trọi với bốn bức tường, một vài nắm cỏ trên mặt đất, và một cái cửa được ghép từ các thanh rất nặng. Memery được cạo râu ở đó, và rồi người bảo vệ đứng ở bên và cho phép Alec cùng Carr tiến vào.
“Hãy để chúng tôi ở riêng với hắn ta trong vòng 5 phút. Đừng khóa cửa,” Alec nói, giọng chàng trầm, thẳng băng, và hoàn toàn là yêu cầu. Nghĩ đến nó sẽ chống lại các nội quy của nhà tù, cánh cửa đã không bị cài then. Tuy vậy, Carr hơi nhảy nên khi cánh cửa đóng lại để họ trong phòng. Cậu nhìn Alec với một lời van nài trong ánh mắt để làm một cuộc phỏng vấn nhanh.
“Tên của anh,” Alec nói với người tù nhân tóc xám da vàng vọt, người không thể nào ngoài 30.
“Memmery, thưa ngài,” gã nói. “Tom Memmery.” Có gì đó trong giọng nói của Alec dường như làm gã thích thú, vì Memmery chậm rãi nhìn lên chàng. Làn da trắng bệnh lại chuyển sang dạng của bụng cá. “Ôi chúa,” hắn chửi thề, gương mặt run rẩy vì sợ hãi.
“Trông tôi quen có phải không?” Alec hỏi. “Tôi nên nhìn quen. Tôi biết được cậu và em họ tôi có chút quen biết.”
“Đó là một mối quan hệ tốt.”
“Thật thế không? Ta lại nghe nói khác.”
Im lặng.
Gương mặt Alec bao gồm tất cả sự ấm áp và sinh khí của một phiến đá granit. Carr thấy bồn chồn khó chịu, nhìn ra với cánh cửa với thái độ thèm muốn. “Đã từng nghe tới cái tên Leila Holburn chưa?” Alec hỏi, giọng chàng vang lên ầm ầm trong căm phòng cỡ chiếc hộp.
Memmery nhìn sàn nhàn chăm chú.
“Alec, hắn sẽ không nói-“ Carr lên tiếng, không kiên nhẫn giận điên lên.
“Ồ, hắn sẽ nói,” Alec đáp lời, liếc mắt ý bảo cậu em họ im lặng. “Trên thực tế, hắn sẽ trở thành một người bạn tù nói nhiều nhất ở Newgate-“
“Hãy thẳng thắn đi,” Memmery lịch sự nói.
“-bởi vì nếu hắn không làm thế,” Alec nói tiếp như thể chưa hề bị ngắt lời, “anh sẽ chắc chắn rằng mọi vết chém và các cái khung trong cái ổ chuột này biết rằng Memmery bước vào cuộc ẩu đả ở Stop Hole Abbey. Nói cách khác, Carr, chúng sẽ nghĩ rằng hắn nói mọi thứ hắn biết, bao gồm tên, ngày tháng, và nơi chốn.”
“Đồ máu lạnh!” Memmery ngắt lời, đột nhiên run rẩy với cảm giác vừa căm ghét vừa sợ hãi. “Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra với hắn không, Carr?” Alec tiếp tục câu chuyện. “Hắn sẽ bị xé xác, từ khập khiễng đến chân tay buông thõng, sau khi chịu đựng nhiều giờ tra tấn dã man. Những bạn tù của hắn không phải là loại người thích bị thảo luận về những sở thích của chúng ta bởi một gã mỏng môi hay hớt giống như Memmery. Em có biết tại sao một vài trong số đó ở đây không?… chúng là những kẻ trốn chạy, những gã tự mua vui cho mình vào ban đêm bằng cách lao vào những ngõ tối để rạch mặt của những người vô tội đi ngang qua bằng những con dao. Chúng sẽ vui tới mức nào với kẻ đã chỉ điểm chúng đây. Trên thực tế, chỉ ở đây với chúng ta ngay bây giờ có thể đẩy hắn vào vai kẻ tình nghi – mày có đồng ý không Tom?”
“Sẽ thế nào nếu tôi nói? Nó sẽ không cứu được mạng tôi lúc này đúng không?” Memmery hỏi, mặt gã hiện lên vẻ cam chịu của một con người bất hạnh.
“Có lẽ thế. Nếu thông tin của mày chứng minh được nó có ích với ta, ta sẽ được lén đưa ngay tới những xưởng đóng tàu Berkeley và được đưa ra nước ngoài đến Úc. Ít nhất mày có một cơ hội tận hưởng thêm một vài năm nữa trong quãng đời khốn khổ của mày – mày đủ trẻ để vẫn còn muốn điều đó. Tuy nhiên, nếu mày không nói cho tao biết thứ tao muốn nghe, mày sẽ được đưa trở lại phòng tù ấy và trông chờ vào lòng tốt không xác định của những gã ở cùng.”
“Làm thế nào để tôi biết được ông không lừa tôi?”
“Mày sẽ phải tin ta.”
Rõ ràng quyết định rằng sự mạo hiểm đó là xứng đáng, Memmery gật đầu ngay. “Ông muốn biết gì?”
“Mày là thành viên của Stop Hole Abbey,” Alec nói.
“Đúng.”
“Trước kia mày có quen em họ ta Holt Falkner.”
“Tôi không biết tên cậu ấy. Nhưng cậu ấy trông giống ngài.”
“Và cậu ấy trả tiền mày để lấy thông tin.”
“Đúng.”
“Mày đã nói gì với cậu ấy?”
“Cậu ấy tìm kiếm cái… cô gái mà ngài nhắc tới.”
“Leila Holburn?”
“Vâng.”
“Và mày đã nói gì?”
“Tôi không ở bộ phận đó của Stop Hole. Nhưng sau khi cậu ấy nói với tôi cô ấy biến mất thế nào, tôi nói rằng tôi nghĩ cô ấy đã được rửa tội.”
“Được rửa tội? Điều đó có nghĩa là gì?” Carr nghiêm khắc hỏi.
“Nô lệ trắng,” Alec trả lời, môi chàng cong lên cái cười khinh bỉ nhàn nhạt. “Một nghề kinh doanh sinh lợi, hiện tại đang thịnh hành nhất. Người trẻ nhất và xinh nhất trong số phụ nữ họ bắt cóc được đưa tới quần đảo West Indies và một số nơi ở Châu Á. Anh sợ rằng vị hôn thê của Holt có lẽ ở một nhà chứa ở nước ngoài… hoặc nếu cô ấy may mắn, thì ở một hậu cung.”
“Làm sao chúng tôi biết ở đâu?” Carr hỏi hàm răng nghiến chặt.
“Đó là điều mà em họ ngài cố gắng tìm hiểu,” Memmery nói. “Tôi bảo cậu ấy tìm một người Pháp to lớn có tên là Tilter – gã ta biết về khoản này của Stop Holt hơn ai hết.”
“Tên thật của Tilter là gì? Và làm sao chúng tôi tìm được gã?”
“Tôi không biết.” Memmery dựa người vào tường, nhìn ảm đạm một cách tò mò. “Tôi không biết.”
“Chưa đủ tốt,” Alec vô cảm nói. “Trừ khi mày cho tao thêm một chút thông tin nào khác, tao sợ chuyến đi tới Úc của mày có nguy cơ bị hủy bỏ.”
“Đợi đã. Đợi đã, tôi có thể nói cho ngài biết làm sao tìm được gã.” Người tù lôi ra vài lá bài đã nhàu lát từ túi áo và đưa nó cho Alec. “Ngài phải tìm gã ở những ngôi nhà lòe loẹt. Tilter sẽ ở một trong số những căn đó. Hãy đưa ra con số 7, nó dẫn ngài tới nơi mà ngài muốn tới. Hãy đưa ra con J, nó có nghĩa ngài đang tìm kiếm thông tin. Con vua… ngài muốn nói chuyện với một người cấp cao.”
“Hãy gọi người canh gác,” Alec nói với Carr, người nhanh nhẩu nghe lời. Cánh cửa được mở ra, và Alec đưa một túi lớn cho người gác cửa. “Hãy đưa hắn tới những bong tàu phía tây,” chàng lặng lẽ nói. “Nếu tôi nghe được từ người của Berkeley rằng Memmery không lên tàu tối nay, ta sẽ lột da mày dán vào tường và để cho nó khô dưới ánh mặt trời.”
“Vâng, thưa ngài.”
Carr the sau Alec ra khỏi Newgate, và khi họ ở ngoài, cả hai đều hít một hơi sâu bầu không khí trong lành. “Em chưa từng biết rằng ngoài này không khí thơm đến vậy,” Alec nói, buộc mỉm cười, dù đôi mắt xanh lá cây của chàng có trông có vẻ bị tác động mạnh.
“Ừ.”
“Holt đã làm thế nào vậy?” Carr đột nhiên nói lớn. “Làm sao anh ấy tự mang mình đi giao du với gã cặn bã như vậy và không nói với ai cả?” Đối mặt với những người tù ở Newgate người đã cho cậu cảm giác về loại người mà Holt đã thỏa thuận và thương lượng để tìm ra Leila. Lần đầu tiên, cậu nhận ra loại người nào đã giết hại anh cậu – Bất cứ ai trong số những kẻ xấu xa mà cậu ấy đã gặp phải có thể đã làm vậy, lẽ ra đã làm thế nếu như chúng thấy được thứ mà chúng có thể có được từ việc đó.
Khi Alec nhìn người bạn trẻ tuổi, người đã nhanh chóng mất đi chủ nghĩa lý tưởng, sự lạnh lùng sợ hãi rời khỏi đôi mắt xám của chàng, được thay thế bởi tia sáng cảm thông tinh tế. “Cậy ấy đã làm việc phải làm. Cậu ấy làm như vậy vì nó có lòng trung thành tuyệt vời với những người cậu ấy yêu. Và cậu ấy có lẽ làm bất cứ việc gì để tìm lại Leila.”
“Nó không đáng. Cố gắng tìm lại cô ấy không đáng với mạng sống của anh ấy,” Carr nói giọng thô ráp.
Alec nghĩ tới Mira. Chàng cũng sẽ đi con đường dài tới vậy để tìm nàng giống như Holt đã làm để tìm kiếm Leila. Không có nghi ngờ gì, không có câu hỏi nào về điều đó trong tâm trí chàng. Holt thật sự yêu Leila Holburn nhiều như vậy, và cậu ấy thà chết còn hơn quên nàng hay cố gắng sống không có nàng sao?
Trước khi biết Mira, chàng nhẽ ra không hiểu được chút nào chuyện này. Giống như Carr, chàng lẽ ra sẽ bối rối và căm ghét thứ cảm xúc cái trực tiếp dẫn Holt tới chỗ chết. Nhưng làm sao chàng có thể làm Carr hiểu rằng có một vài tháng của kiểu tình yêu vậy cũng đáng cả một đời đây? Anh họ của chàng còn quá trẻ đề nghĩ rằng câu nói đó chẳng là gì ngoài lời nói sáo rỗng. Alec nâng vai lên và rồi lại hơi nhún xuống. “Với Holt, Leila xứng đáng với nó,” chàng nói như chuyện hiển nhiên.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp?”
“Tìm Tilter.”
“Tại sao? Chúng ta không tìm Leila, chúng ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Holt.”
“Bằng việc theo dấu của Holt và hỏi về Leila, chúng ta sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.” Alec mỉm cười thất vọng. “Dù chúng ta thích không phải trải qua trải nghiệm trực tiếp.”
Mira lười biếng xoay người, mắt nàng nhíu lại trước ánh mặt trời chói lóa, thứ sưởi ấm làn da và làm đầy nàng bởi sự yên lặng nặng nề. Sau khi đọc sách ở trong vườn khoảng gần một giờ, nàng ra khỏi ghế để ngồi xuống dưới đám cỏ dày dưới chiếc đồng mồ mặt trời khổng lồ, đám cỏ tiếp giáp với một trong nhiều lối đi trong vườn bao quanh lâu đài Berkeley. Gần đó, chim vẫy cảnh quanh một hồ đá nhỏ đầy những bông hoa hình ngôi sao. Mỉm cười buồn ngủ trước những tiếng vỗ cánh nhỏ và tiếng hót líu lo phẫn nộ, Mirra gối lên cánh tay và duỗi người thoải mái trên cỏ, trôi giạt ra vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Nhưng sau đó có tiếng vỗ cánh bất ngờ và những tiếng kêu từ những chú chim khi chúng bay ra xa. Dù nàng không nghe được tiếng gì khác, Alec biết rằng ai đó hoặc có thứ gì đó đã đến, và nàng tò mò mở mắt. Alec ở đó, tóc chàng tỏa sáng đen và mượt như cánh con quạ, một nụ cười chậm rãi hiện lên trên khóe môi. Chàng đã quay lại, nàng thầm nghĩ, và nó mang lại cho nàng cảm giác tràn đầy. Chàng quá đẹp trai bất cần khi chàng đứng đó đến mức Mira cảm thấy tim nàng đập liên hồi vì sự sung sướng tức thì thuần khiết. Dù nàng sẽ yêu chàng thậm chí nếu chàng ít thích hợp hơn với vẻ ngoài, nàng không thể chối bỏ rằng sự thu hút của chàng là thứ gì đó nàng chắc chắn sẽ tự hào.
“Thật không công bằng làm sao,” nàng khẽ nói, và Alec duyên dáng nằm xuống bên nàng.
“Có gì không công bằng chứ?” Chàng đưa cánh tay cho nàng gối và hài lòng nhìn xuống nàng.
“Rằng chàng nhận được sự đẹp trai dư thừa, và để tất cả những người khác chia sẻ với nhau một phần nhỏ còn lại.”
“Mira…” chàng thì thầm, mắt chàng vuốt ve nàng. “Những kế hoạch cho đám cưới tiến triển thế nào rồi?”
“Tuyệt vời. Em đã đặt làm chiếc váy cưới tuyệt vời nhất – màu lục nhạt, đen, và màu mận tím – và chúng ta sẽ trang trí nhà thờ với những cây dại xanh đáng yêu, và chàng sẽ không phiền nếu chàng đã không ở đó giúp em quyết định mọi-“
Chàng che đi phần cuối câu nói của nàng với một nụ hôn bỏng cháy, một tiếng rung ừ ừ sâu tận trong cổ họng nàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, họ nhìn vào mắt nhau với một sự thấu hiểu mới. Sự chia cách của một tuần trước đã khác với bất cứ sự chia cách nào khác đã đến trước nó, và họ đều biết vì sao.
“Em xin lỗi về cái cách em đã tiễn anh,” Mira thủ thỉ.
“Anh không nên rời đi như vậy. Lẽ ra anh nên chắc chắn em hiểu-“
“Em hiểu mà. Em chỉ là quá ích kỷ thôi.”
“Anh không thấy phiền khi em ích kỷ về anh.”
“Em thật ích kỷ khủng khiếp. Nếu em có thể, em sẽ chỉ để anh trong một căn phòng chỉ để cho em và không bao giờ để anh ra ngoài.”
“Sẽ được nếu nó là phòng ngủ.”
“Chúng ta đã từng yêu nhau ở một phòng ngủ, giống như những người khác phải không?” Mira mơ mộng hỏi. “Không phải nó thật tuyệt sao?”
“Chúng ta đã làm thế, một lần. Và đúng, nó thật tuyệt.” Răng chàng nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của nàng. “Tuyệt đến mức không nói thành lời.” Họ làm đầy khoảng thời gian còn lại mà họ có với nhau bằng những lời thì thầm nhỏ nhẹ, những cái hôn chậm, và những cái vuốt ve bị đánh mất. Mira không hỏi về tuần đó ở Luân Đôn, cũng không hỏi xem Alec đã khám phá ra được chuyện gì về Holt. Có lẽ để sau. Nhưng lúc này Alec cũng không nhắc tới nó.
Đêm trước đám cưới, Mira không thể ngủ. Thắp sáng ngọn nến, nàng đi xuống lầu với ý định đun ít nước để pha một cốc trà thảo mộc dễ chịu. Trên đường tới nhà bếp, ánh sáng nhỏ phát ra từ thư viện thu hút sự chú ý của nàng, và nàng bước tới kiểm tra nguồn phát sáng. Nàng nhẹ nhàng tiến đến cánh cửa nửa để mở.
“Vào đi,” giọng Rosalie vọng ra, và Mira do dự bước vào căn phòng, khám phá ra rằng bạn của nàng đang ngồi ở một cái ghế nhung với cuốn sách được mở ra để trong lòng và một cốc rượu trong tay. “Chị không ngủ được,” Rosalie buồn ngủ tự thú, gấp sách lại. “Chúa biết tại sao, vì đó là đám cưới của em… nhưng chị đến đây để đọc sách, nghĩ rằng nó sẽ giúp chị không nghĩ tới ngày mai.”
“Em dường như không thể thư giãn đủ để nằm yên,” Mira nói. Ánh mắt nàng di chuyển tới chai rượu và những cái cốc được đánh bóng sạch sẽ được đặt lên một chiếc khay bạc. “Em đã đi lấy một ít trà. Em nghĩ ý tưởng của chị tốt hơn.”
“Chắc chắn rồi,” Rosalie nói, và cả hai đều cười. Khi Mira ngồi vào góc ghế sô pha, thái độ của Rosalie đã tỉnh táo phần nào. “Mireille, chị vừa mới nghĩ tới thực tế rằng đây là đêm trước đám cưới em, và theo truyền thống… em biết rằng một số thứ nên được thảo luận để mà những mong đợi của cô dâu không quá… quá… khác biệt với chuyện thật sự sắp … xảy ra. Chị biết rằng em… tốt, chúng chị chưa từng nói về những mối quan hệ trong quá khứ của em với đàn ông, nên chị không biết chuyện em có lẽ làm hoặc đã không làm với…” Nàng hắng giọng và buộc bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt Mira. “Nhưng… điều mà chị đang cố gắng kém cỏi nói ra là rằng có lẽ có những câu hỏi mà em có cho tối mai. Vậy nếu em muốn chị-“
“Rosalie,” Mira ngắt lời, mỉm cười, “Em không có bất cứ câu hỏi nào để hỏi về tối mai.”
“Chị đã sợ rằng em không có,” Rosalie nói, và đột nhiên cả hai bật cười khúc khích. Uống một ngụm rượu trái cây ngọt, Rosalie thư giãn và thở dài. “Chị vẫn muốn chắc chắn rằng em không chắc chắn về đêm tân hôn. Chị luôn luôn được bảo về những thứ đáng sợ về những vấn đề thế này – về những bổn phận và trách nhiệm của người vợ trên giường của một cuộc hôn nhân. Thứ ‘phù hợp’ với những người phụ nữ nho nhã đã làm, và tất cả điều đó.”
“Thứ ‘phù hợp’ để làm trên giường trong một cuộc hôn nhân là gì?”
“Mẹ chị đã nói với chị rằng một quý bà nên nằm đó và nghĩ về nước Anh.”
Mira cười nắc nẻ.
“May thay,” Rosalie nói tiếp, “cái lúc mà bà chỉ cho chị điều đó, Rand và chị đã ở với nhau rồi. Nhiều người sẽ sốc khi biết rằng chúng chị đã quá thân mật trước lễ cưới.”
“Em biết chuyện diễn ra giữa hai người khi tất cả chúng chị ở Anjou,” Mira nói, xoay xoay ly rượu và thử nó như thể một người sành điệu.
“Em biết à? Làm thế nào?”
“Chính ở cái cách ngài ấy nhìn chị. Và cách chị nhìn lại ngài ấy.”
“Oh…” Mira mỉm cười. “Chị không biết chuyện lại rõ ràng đến thế.” Nàng thăm dò nói thêm, “Mireille, chị tin chị đã thay đổi suy nghĩ phần nào đó về ngài Falkner. Chị đã chú ý trong suốt những chuyến ghé thăm vừa qua thấy rằng cậu ấy khác với điều mà chị nghĩ về cậu ấy. Ít nhất, cạnh em cậu ấy khác, và điều đó đủ để trấn an chị rằng cậu ấy thật sự quan tâm đến em.”
“Em quá vui vì chị đã cảm thấy thế.”
“Chị hi vọng cậu ấy làm em hạnh phúc. Chị hi vọng rằng cậu ấy quan tâm tới niềm hạnh phúc của em, sự thoải mái của em, niềm… vui sướng của em nhiều như cậu ấy quan tâm đến bản thân cậu ấy.”
“Vâng. Oh, vâng, anh ấy rất quan tâm,” Mira vội vã trấn an nàng, và đỏ mặt. “Ý em là anh ấy sẽ -“
“Chị hiểu ý của em,” Rosalie nhăn nhó nói.
Đám cưới diễn ra vào sáng hôm sau ở một nhà thờ nhỏ ở Warwickshire. Đó là một lễ cưới riêng tư độc đáo, khách tham gia là những người Falkner, người nhà Berkeley, và một vài vị khách được chọn kỹ lưỡng theo cấp bậc và sự quan trọng đặc biệt. Điều quan trọng với Mira, người đã thật sự có những bối rối về những trách nhiệm xã hội với vai trò vợ Alec, để giữ cho lễ cưới nhỏ và tránh những khía cạnh màu mè của tình huống nhiều như có thể. Những chuyện tầm phào trong xã hội và một vài bài báo ở Luân Đôn đã xem việc nàng lấy người nhà Falkner là một vở kịch xúc động… những tít không chính thống lan rộng và rất phổ biết. Có một yếu tố thần bí về Mireille Germain, vì không ai biết chính xác nàng là ai hay nàng tới từ đâu. Có một số tin đồn rằng nàng xuất thân từ một gia đình Pháp tốt, và có những tin đồn về mối liên quan của nàng với Sackville, và tranh cãi về thời gian và địa điểm đầu tiên nàng được “khám phá” ở nước Anh… nhưng chẳng có gì được chứng minh hay bác bỏ. Phần lớn, nàng là một nhân vật kích thích sự tò mò người đã được đưa vào chỗ nổi bật nhất nhờ mối quan hệ với Berkeley… và giờ với nhà Falkner.
Riêng Alec rõ ràng từ chối lời gợi ý về khoản hồi môn từ Rand và Rosalie. Tuy nhiên, Alec đã dự liệu cho Mira nhận một số lượng đất đai và một lâu đài nằm đâu đó ở phía Bắc nước Anh. “Trong trường hợp có bất cứ chuyện gì xảy ra,” chàng đã nghiêm túc nói với nàng, “đây là của nàng, và không ai có thể cướp nó khỏi nàng. Vậy nên dù người nhà Falkner hay bất cứ ai có đe dọa nàng điều gì, hãy biết rằng-“
“Em không muốn đất hay lâu đài,” nàng đã nói, đột nhiên run lên với suy nghĩ mất chàng. “Em chỉ muốn chàng luôn ở bên em.”
“Anh sẽ không đi đâu cả, em yêu.” Và bất chấp cách trêu đùa chàng nói, Alec dịu dàng ôm nàng vào lòng, cố gắng trấn an nàng với sức mạnh của cái siết chặt muốn nói rằng điều cuối cùng chàng định làm là rời xa nàng.
Mira nghĩ tới cuộc trò chuyện đó lúc này khi nàng và Alec đứng trước nhà thờ. Dù một nghìn lý do chạy trong đầu nàng không ngừng, nàng vẫn nhớ tới những chi tiết nhỏ nhất của lễ thành hôn… sự tỏa sáng của những ngọn nến dưới dưới màu gụ đen, mùi hương thư thái cũ kỹ của những chiếc ghế tựa bằng gỗ, tiếng sột soạt của chiếc váy cưới màu ngà sang trọng lộng lẫy của nàng, mũi hương phấn hoa hồng. Đôi tay nàng thấy lạnh và yếu đuối khi nàng nắm chặt chúng lại, vì bất chấp chắc chắn rằng tất cả việc này đều đúng, nàng vẫn thấy lo lắng. Vào thời gian phù hợp của buổi lễ, Alec dùng đôi tay khỏe mạnh ấm áp nắm lấy những ngón tay nàng, và Mira nhìn thấy chiếc nhận Geminal được nâng lên từ những trang sách của cuốn kinh thánh nơi nó được đặt vào. Chiếc nhẫn Geminal được làm từ hai sợi vàng quấn với nhau và cài vào nhau làm thành một cái. Bởi vì đôi tay nàng nhỏ hơn và xinh xắn hơn nhiều so với tay Alec, một nửa chiếc nhẫn đã được thay thế để vừa khít ngón tay nàng hơn. Chàng chậm rãi đeo chiếc nhận vào ngón tay nàng và lặp lại lời thề. Tôi Alexander Reeve Falkner, lấy Mireille Germain…” Nàng nhìn chằm chằm chàng, chết ngộp trong ánh mắt trong như pha lê của chàng, không thể tin rằng tất cả những chuyện này đang thật sự diễn ra. Sau một vài giây phút nữa thôi, nàng sẽ thuộc về chàng, và nàng sẽ có thể tuyên bố chàng là của nàng theo cái cách mà không một người phụ nữ nào khác sẽ có thể làm được.
Những lời thề được đọc lên, và những chiếc nhẫn đã vào đúng vị trí, những người cầu nguyện đã nói và cuốn Kinh Thánh khép lại. Khi chú rể được cho phép hôn cô dâu, Mirra đỏ mặt khi nàng biết rằng tất cả những con mắt trông đợi kia dính chặt vào họ. Alec khẽ cười, do dự trước khi dùng hai tay giữ lấy gương mặt nàng và nhẹ nhàng cọ môi chàng vào môi nàng. Khi Alec cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của miệng nàng, chàng hôn nàng lâu hơn dự định, tận dụng đôi môi tách ra của nàng với sự thèm khát hơn là thứ phù hợp để thể hiện trước công chúng. Nàng nghe thấy vài tiếng kêu từ những người già dận giữ những người sau đó thì thầm không tán thành sự thể hiện của chàng, và còn có vài tiếng cười khúc khích từ những người khác ở trong giáo đoàn. Môi họ chậm rãi rời nhau, tương tự như hơi ẩm từ nụ hôn, và Alec nghĩ tới ngày dài vô tận trước mắt họ với ngọn lửa mất kiên nhẫn đến tuyệt vọng. Mira cười với chàng như thể nàng biết chàng đang nghĩ gì, đôi mắt nàng sáng lên với niềm vui thầm kín khi chàng miễn cưỡng buông nàng ra.