Casey tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm sấp, ngang lưng ngựa. Tiếng vó ngựa nện bước trên đường khiến hai thái dương nàng đau nhức nhối. Lẽ ra Damian nên giữ nàng ngồi thẳng, dựa người vào lòng anh chứ không nên đặt nàng ở vị trí khổ sở thế này. Nàng định mở miệng càu nhàu thì chợt nhận ra gần sát bên nàng không phải là chân anh .. ít ra không phải đôi giày ống này
Nàng đã bắn chết John Wescot. Không chắc chắn nhưng hình như nàng tiêu diệt được cả Pete Drummond. Vậy có nghĩa đây chính là Bucky, tên cuối cùng trong hội, đang ngồi trên cùng một con ngựa với nàng chăng? Tại sao lại như vậy? Nếu hắn tìm ra nàng, tại sao hắn kh6ng hoàn thành nốt công việc được thuê?
Và nếu như đây là một lời an ủi đối với cậu thì Bucky không hề muốn nhận vụ này vì chúng tôi đã thân thiết với cậu và cậu lại còn quá trẻ
Nàng nhớ lại lời nói của John Wescot và cảm thấy khuây khỏa. Bucky không muốn giết nàng. Hắn đưa nàng đi trong khi không cần phải … nếu như đó là Bucky chứ không phải Jed hay đồng bọn của hắn
Nhưng tại sao Bucky lại thay đổi? Hắn tha cho nàng? Nàng cảm thấy nghi ngờ vì hắn đã nhận việc này trong khi không hề muốn làm. Nàng không thể đoán được ý định của hắn. Đối với chuyện này, nàng nên đối phó thế nào đây? Nàng có bị cưỡng hiếp không? Gào thét chửi rủa để hắn tức điên lên và giết nàng? Hay phải kêu gọi lương tâm tội lỗi của hắn? Việc đó có đem lại kết quả trái với sự mong đợi
Vết thương trên đầu lại đau nhói nhắc Casey nhớ là nàng vẫn đang ở trong tình thế hết sức nguy hiểm. Nàng cố không rên rỉ, nàng không muốn Bucky biết là mình đã tỉnh. Và nàng có kế hoạch …
Casey có thể giả vờ như vết thương trên đầu làm cho nàng mất trí nhớ. Bucky chẳng có lý do gì không thả nàng nếu như nàng không nhớ ra hắn, nhớ đên thị trấn Culthers hay bất kỳ điều gì khác. Nàng sẽ giải quyết hộ hắn tình thế khó xử này. Casey hy vọng hắn sẽ tự nhận ra và nàng cũng muốn biết rõ lý do bị phục kích
Mong là nơi hắn định đưa nàng đến ở gần đây trước khi bụng nàng không chịu
đựng nổi kiểu nằm bất tiện này …
Nhìn đoạn đường dưới đất, nàng đoán đang đi tới một trang trại bỏ hoang. Chắc nó đã được người chủ cũ bán lại với giá rất rẻ. Đây là nơi lý tưởng cho một kẻ như Bucky gọi là nhà … nếu hắn muốn trốn tránh pháp luật. có lẽ hắn ở cùng hai gã kia. Ngôi nhà chắc chắn đủ rộng cho cả ba gã
Khi xuống ngựa, hắn không thèm kiểm tra xem nàng tỉnh hay chưa. Hắn xốc nàng lên vai và bước vào nhà. Casey cố nén không bật ra tiếng càu nhàu khi bụng nàng bị đè lên xương bả vai của Bucky. Nàng bị ném phịch xuống sàn nhà. Có lẽ nàng đã nuôi dưỡng hy vọng hão huyền rồi. Hắn ta không thèm quan tâm đến tình trạng của nàng, nhưng hành động này cũng tạo cho nàngl ý do để cất tiếng rên rỉ, vờ như vừa tỉnh
Casey chớp chớp rồi mở mắt. Nàng thấy Bucky đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn chăm chú vào chỗ máu đang thấm qua lớp khăn buộc trên đầu mình
“Ông là ai?”
“Đừng vờ vịt với tôi, Kid ạ. Cậu biết rõ tôi từ tối hôm qua kia mà?”
“Ông nhầm rồi, thưa ông. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp ông”
“Này, hãy nhìn đây chàng trai. Tôi không ngu …”
“Chàng trai?” nàng nói với vẻ bị xúc phạm nặng nề “Ông định nói gì, chàng trai ư? Ông có mù không đấy? Cứ như ông không biết tôi là con gái vậy”
Bucky nheo mắt nhìn nàng, véo vào chân mình rồi hét lên. “Mẹ kiếp! Đồ chết tiệt! Một cô gái. Vậy cô đang làm gì trong bộ quần áo trông như thằng nông dân mười lăm tuổi thế hả?”
Nàng liếc mắt nhìn bộ quần áo trên người và thấy toàn là máu. Sự sửng sốt khiến nàng quê cả vai kịch của mình. “Tôi đang chết phải không? Với bao nhiêu là máu …”
“Cô đừng nghĩ đây là máu của cô” hắn cười hô hố ngắt lời
Casey kịp thời nhớ lại vại diễn “Vậy của ai?”
“Tôi không biết” hắn nói dối “Đó là bộ quần áo cô đang mặc khi chúng tôi tìm thấy cô”
Bucky đang đùa? Casey giả vờ nhíu mày. “Thật sự tôi không biết tại sao lại mặc bộ quần áo đàn ông thế này. Chắc do tôi đang cưỡi ngựa nên mặc quần bò cho tiện lợi”
“Cô nói cứ như cô không biêt gì ấy”
Casey nhíu mày suy nghĩ. “Thì tôi thật sự không rõ mà. Hình như tôi hơi có vấn đề khi nhớ lại một số chuyện. Tôi được uống thuốc gì chưa? Tại sao trí nhớ của tôi bỗng nhiên lại mờ nhạt như thế này? Tai sao đầu óc tôi cứ như có lửa chứ?”
“Tôi … à … nghĩ là cô bị bắn vào đầu, thưa cô” Bucky húng hắng ho
“Tôi bị sao cơ? Ai dám làm thế?”
“Cô đừng mất bình tĩnh. Lẽ ra cô đã phải chết hay nói cách khác tôi nên giết cô. Nhưng cả John và Pete …”
Casey rất thất vọng khi hắn thú nhận điều đó. Bucky rõ ràng chưa tháy được lợi thế trong việc mất trí nhớ của nàng. Nàng đành phải tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn. “Chính ông bắn tôi?”
“Không, tôi không bắn” Bucky làu bàu nho nhỏ “Nhưng như tôi đã nói, lẽ ra tôi nên làm vậy”
“Tại sao? Có lẽ do tôi làm việc gì đó xúc phạm đến ông như …”
“Cô không làm gì tôi hết. đó chỉ là vì công việc tôi được thuê. Cô nên hiểu là không có vấn đề gì riêng tư đâu”
Tất cả bọn họ đều có suy nghĩ và triết lý sống giống nhau để làm cho lương tâm thanh thản
“Vậy ông vẫn định giết tôi? Ông đang muốn nói thế phải không?” Casey gặng hỏi
“Cô đã chết nếu như đó là ý định của tôi. Tôi đưa cô đến đây để khuyên cô hãy tránh xa Culthers và như vậy tôi sẽ không phải giết cô nữa’
“Culthers là ai?”
“Là ai ư? Đó là một … đừng bận tâm nữa. Nếu cô không biết gì lại tốt hơn đấy”
Cuối cùng Bucky cũng nhận ra
“Ông có biết tôi là ai không?” nàng ngơ ngác hỏi “Tôi thậm chí không thể nhớ nổi mình từ đâu đến. Có cố mấy cũng chẳng ăn thua”
Bucky không hề thông cảm mà trái lại còn tỏ ra vui mừng khi nghe thấy những lời nói của nàng
“Tôi nhìn thấy có dấu sắt nung ký hiệu K.C. trên con ngựa của cô. Đó là một trang trại ở đông Texas. Ở đó cô có thể hỏi han xem có ai biết cô hay không”
Hóa ra hắn cũng biết đến trang trại K.C. ở rất xa nơi này. Rõ ràng hắn cũng có khả năng phán đoán qua dấu sắt nung trên con Sam già. Nói vậy có nghĩa là hắn sẽ tha nàng
“Ý kiến hay đấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nhưng … trang trại ấy ở đâu?”
“Tôi nghĩ là ở gần Waco. Tôi chưa bao giờ đến đó nhưng nghe nói trang trại K.C. rất rộng lớn. Cách dễ nhất là đi bằng tàu”
“Ở đây có nhà ga?”
“Đúng, và tôi sẵn sàng đưa cô lên tàu” Bucky hứa hẹn
“Ông tốt quá. Nhưng tôi càn phải tìm bác sĩ trước đã, đúng không?”
“Ồ, tôi đây. Hãy để tôi xem xét vết thương nào”
Không hỏi han gì, hắn cởi cái khăn trên đầu nàng và nâng chỗ tóc bết chặt máu lên xem xét. Nàng đau chảy cả nước mắt nhưng vẫn cố cắn chặt răng chịu đựng. Bucky ấn quanh vết thương
“Tôi nghĩ có lẽ phải khâu một hoặc hai mũi. Cô có muốn tôi đi tìm cái kim không?”
“Có sâu lắm không?”
“Ồ, không, nhưng khâu cũng không đau đâu”
Không đau?
“Cám ơn, tôi sẽ ổn thôi. Nhưng có lẽ nên lau rửa vết thương một chút, đúng không? Và tôi cũng cần phải thay quần áo … trong cái túi yên kia chứ?”
Bucky tỏ ra rất nhiệt tình giúp đỡ nàng trong mọi việc. Hắn đưa nàng tới thẳng ga Sanderson và mua vé tàu cho nàng. Casey hy vọng là phải chờ tàu và nàng sẽ có thời gian suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Nhưng thật không may, tàu hỏa lại đến đúng giờ và Bucky đi kèm nàng lên tận toa. Nàng có cảm giác như mình đang bị tống cổ ra khỏi thị trấn này
Bucky chia tay nàng với một lời khuyên “Nếu như trí nhớ của cô có quay trở lại, thưa cô, cách tốt nhấ là cô nên quên lý do cô muốn đến nơi này. Tôi sẽ rất hổ thẹn nếu buộc phải giết cô đấy”
Và đó cũng là điều hổ thẹn nếu nàng buộc phải giết hắn
Bucky đã cứu sống nàng … bằng việc quyết định tha cho nàng. Nhưng Casey sẽ quay trở lại. công việc của nàng là ở đây. Nàng chỉ cần cố gắng tránh xa Bucky thôi