Sáng hôm sau, họ bị phục kích khi mới rời khỏi thị trấn Sanderson khoảng một tiếng. Phát súng đầu tiên bắn ra từ lùm cây phía bên trái, dọc theo hẻm núi dốc. Phát thứ hai từ đống đá nằm ngáng đoạn đường hẹp phía trước. Đây không phải là con đường duy nhất tới Culthers nhưng lại là con đường nhanh nhất … và lúc này nó đã bị chặn
Những phát đạn khá nguy hiểm không thể coi thường. Casey vội tìm ngay một chỗ nấp và hét to báo cho Damian nên làm theo nàng. Thật không may, chỗ nấp của họ lại cách xa nhau. Casey lao vào sau tảng đá to bên phải trong khi Damian lại lủi vào hàng cây bên trái
Việc này ngăn trở họ không thể bàn bạc kế hoạch đối phó nhưng anh có vẻ không cần đến lời khuyên nào hết. Damian bắt đầu bắn trả. Casey đã có khẩu súng trường và cũng làm theo anh. Từ vị trí này nàng khó có thể quan sát được toàn bộ khu vực nhưng nàng đoán những phát súng kia chỉ xuất phát từ hai nơi
Nàng không ngờ cuộc phục kích lại diễn ra giữa ban ngày ban mặt như thế này. Cuộc tấn công bất ngờ vào ban đêm nghe có vẻ hợp lý hơn, nhưng ở đây lại có một chỗ phục kích khá lý tưởng. Và nếu chúng không muốn nàng và anh sống sót thì ban ngày hay ban đêm cũng chẳng thành vấn đề
Lẽ ra nàng phải nghĩ ra khả năng này sau mọi điều có thể xảy ra trước khi họ đến thị trấn Sanderson … vì có nhiều thời gian và cơ hội hơn ... nhưng Jed rõ ràng không làm gì trong trường hợp Casey và Damian bỏ đi luôn. Jack hẳn đã ra lệnh ngăn chặn họ chỉ khi nào họ quay trở lại Culthers
Nàng lăn hai vòng về phía những lùm cây cách chỗ Damian nấp khoảng sáu mét. Ở chỗ này nàng có thể khống chế được tay súng gần anh nhất, nàng có thể cảnh báo cho anh cũng như anh có thể cảnh báo cho nàng
“Xin chào, Kid. Cậu đã không nghe lời khuyên của chúng tôi và vẫn cố quay lại nơi không dành cho cậu”
Nàng nhận ra ngay giọng nói đằng sau. John Wescot, vị nha sĩ ở thị trấn Sanderson. Casey không ngờ anh ta ở đó và chĩa súng vào lưng nàng … và nàng đã nhận ra tiếng lên đạn chỉ một phút trước khi anh ta cất tiếng nói
“Không được động đậy … ngoại trừ việc bỏ súng xuống”
Casey làm theo. Dù sao khẩu súng này cũng quá cồng kềnh nên không thể cử động nhanh. Anh ta không nói gì đến súng ngắn, có thể vì cái áo poncho che mất nó. Hơn nữa, không phải ai cũng mang súng trong một dây da buộc vào bắp chân như anh ta
“Cậu rất may mắn khi gặp chúng tôi chứ không phải gặp Jed đấy” anh ta tiếp tục nói bằng giọng lạnh nhạt. “Thực tế hắn còn tồi tệ hơn những gì chúng tôi đã tiết lộ cho cậu. Hắn thích hành hạ nạn nhân trước khi giết họ. Hắn vui thích với công việc đó. Còn tôi, tôi được trả tiền để giết người, tôi làm việc này nhanh chóng và gọn gàng. Đây hoàn toàn là một công việc. Vậy cậu muốn bắn vào chỗ nào, đầu hay tim? Với kinh nghiệm của tôi, cậu sẽ không phải chịu đau đớn nhiều đâu”
Casey không tin vào tai mình. Hắn nói đến cái chết như thể đó là sự phiền phức nho nhỏ. Và làm thế quái nào hắn biết được nó đau hay không?
“Hãy trả lời tôi một câu, nếu anh có thể” nàng nói với giọng vô tình “Anh được thuê làm việc này trước hay sau khi gặp tôi đêm qua?”
“Sau khi cậu chia tay với chúng tôi. Thật ra chúng tôi rất thích cậu, Kid ạ. Chúng tôi thường không nói nhiều về bạn bè như vậy đâu” hắn khúc khích. “Điều đó rất buồn cười. Và nếu như đây là một lời an ủi đối với cậu, thì Bucky không hề muốn nhận vụ này vì chúng tôi đã thân thiết với cậu và cậu lại còn quá trẻ. Nhưng công việc là công việc. Không có riêng tư gì hết, cậu biết điều đó mà”
Nàng đã hiểu mọi việc. những kẻ giết thuê thường có cái kiểu tự bào chữa cho tội lỗi của mình để lương tâm đỡ day dứt. Tất nhiên bọn chúng làm gì có lương tâm vì vậy cảm giác tội lỗi sẽ không bao giờ xuất hiện trong bộ óc nhỏ xíu của chúng”
Nàng hỏi để kéo dài thời gian chứ không hoàn toàn vì tò mò “Anh thật sự là nha sĩ?”
“Quái quỷ, không đâu” hắn cười hô hố “Tại sao lại phải làm cái trò ngu ngốc trong khi đươc trả nhiều tiền hơn với việc này nhỉ? Bây giờ hãy trả lời câu hỏi, đừng cố làm mất thời gian nữa. Cậu muốn viên đạn bắn vào đâu?”
“Vào giữa hai mắt sẽ hợp với tôi đấy … nếu anh có can đảm nhìn thẳng vào mắt tôi”
“Mồm mép thật hỗn xược với một cậu bé như cậu. Được rồi, quay lại đây nhưng chầm chậm thôi. Tôi không muốn cậu trở thành một mớ hỗn độn đâu”
Một đống hỗn độn với ai? Tất nhiên là đối với nàng rồi. Hoặc là hắn có thần kinh thép hoặc là hắn thật sự không lo lắng gì về nàng. Casey thiên về ý kiến sau. Nàng từ từ quay lại, John Wescot đang đứng ở đó. Tại sao nàng vẫn không thể tin được sự nhẹ dạ của chính mình, bọn này đã lừa nàng quá dễ dàng
“Mãn nguyện chưa?” Hắn chĩa mũi súng về phía nàng “Bây giờ đến lúc …”
Casey lăn người xuống đất, nhanh như cắt rút súng ra và nhả đạn ngay trước khi phát đạn của hắn bắn ra. Tiếng súng nổ dội sát sạt bên đầu khiến nàng bất tỉnh và không kịp nhìn thấy kết quả phát đạn của mình