Hai anh em? Mà cả hai đều muốn là thị trưởng? Có thể tin được không, Casey?
Damian cố kiềm chế không nói gì về cuộc gặp với Jack Curruthers cho tới tận lúc họ dùng bữa tối. Nỗi thất vọng làm cho anh rất giận dữ. Phải uống gần hết hai chai vang đỏ mới dần dần giúp anh đủ bình tĩnh nói chuyện
Casey trầm tư nhai miếng khoai tây rán rồi nhận xét “Có lẽ Henry quyết định làm theo gương em trai. Ông biết đấy, giống kiểu con trai nối bước người cha đó mà” Nàng nói với giọng điệu chua cay. “Nhưng biết đâu Henry chỉ hỏi han khắp nơi hắn đi qua chỉ để tìm đến chỗ gã em. Có lẽ hắn quên mất tên thị trấn, chỉ nhớ thị trấn đó mới được thành lập. Trong trường hợp này, hắn phải hỏi về những thị trấn mới, đúng không?”
“Lý do đó hơi gượng gạo, Casey ạ”
“Có thể vậy. Hãy thử tưởng tượng, Henry cần một chỗ để trốn tránh và cho là gã em có thể giúp đỡ. Hắn đi được nửa đường đến đây nhưng lại đánh mất bức thư của Jack viết về thị trấn mới gã đang sinh sống. Hắn không thể nhớ nổi cái tên đó vì vậy hắn bắt đầu hỏi han. Hoặc là biết đâu ở Texas có tới hai thị trấn mang tên Culthers và hắn đã đến lầm thị trấn khác. Biết Jack có kế hoạch tranh cử chức thị trưởng vì thế hắn thu hẹp phạm vi tìm kiếm vào những thị trấn nhỏ có thị trưởng. Nhưng rồi, hắn nhận ra bang Texas quá rộng lớn, không thể nào tìm nỗi chổ ở của gã em nên đành từ bỏ và quay lại miền Đông”
“Ồ, tôi hy vọng là em nói sai bởi vì với dấu vết mờ nhạt như vậy …”
“Tôi sẽ không cho đây là một kết cục chẳng ra gì đâu, ông Damian ạ” nàng nói một cách khó hiểu
“Em cho là Henry có thể ở đây nhưng Jack che giấu cho hắn phải không?”
“Cũng có khả năng đó. Nhưng trong trường hợp này, tại sao Jack lại thú nhận Henry có ý định đến chổ gã?”
“Bởi vì chúng ta đã lần ra được nhiều dấu vết của hắn”
Casey chậm rãi gật đầu. “Đúng thế, nhưng chúng ta hãy xem xét gã Jack này một chút. Gã dường như khá cứng đầu nhưng không có sự khoe khoang khoác lác nào có thể đánh lừa về tính can đảm đối với năm gã làm thuê to lớn đáng lo ngại đang nghe như nuốt lấy từng lời gã. Jack có thể đã phải trả tiền cho tính ngạo mạn của mình … nếu như ông hiểu tôi định nói gì”
Damian khịt khịt mũi vì cách nàng nhại câu nói ưa thích của Jack. “Đúng, tôi có nghĩ về việc đó. Ngoại trừ đó chính là Henry mà tôi biết chứ không phải gã em trai trơ tráo này. Chắc chắn bọn chúng không cùng một giuộc chứ không quá khác nhau như Jack muốn chúng ta tin đâu” anh khẳng định
“Tôi không biết. Tôi có hai người anh em trai nhưng tính cách họ hoàn toàn trái ngược. Một người suốt ngày chúi mũi vào sách vở, ghét công việc quản lý trang trại và anh ấy sắp trở thành luật sư trong khi em trai tôi rất nghịch ngợm, khó có thể lôi nó ra khỏi trang trại và …”
“Em có anh và em trai?”
Câu hỏi khiến Casey đỏ mặt. Nàng không định kể những chuyện đó nhưng nàng đang cùng uống rượu với anh và rượu đã làm cho nàng hơi nhiều lời
“Ồ, vâng” nàng hững hờ trả lời
“Còn ai nữa không?”
Nàng uống thêm một ngụm rồi nói với vẻ không bằng lòng. “Còn có một người mẹ như ông nữa phải không?”
Casey hơi e ngại khi đề cập đến mẹ anh vì biết rõ anh không muốn nói về bà. Nhưng nàng sẽ tỏ ra tế nhị nếu anh đừng cố tìm hiểu mọi điều
“Còn các chị em gái? Chú và dì?”
Nàng nhíu mày nhìn anh và trả đũa bằng cách đưa ra lời chỉ trích “Tại sao ông không yêu quý mẹ mình?”
Anh mong là nàng không xử sự bất nhã như vậy. Chỉ cần nghĩ đến mẹ thôi cũng khiến anh cảm thấy tức giận
“Nếu tôi trả lời, em cũng trả lời câu hỏi của tôi, được không?”
Vậy ra anh không lờ đi như nàng đã nghĩ. Casey nhún vai. "Có thể”
Câu trả lời không vừa ý lắm nhưng như thế cũng là tạm chấp nhận. “Tốt thôi. Để bắt đầu câu chuyện, tôi muốn nói là tôi yêu cha mẹ như bất cứ đứa trẻ nào khác. Nhưng mẹ tôi không thèm đáp lại tình yêu đó … hay là do bà đã dành tất cả tình cảm của mình cho người đàn ông khác. Nhiều năm trước đây, bà bỏ cha tôi và gây cho ông nỗi đau không tả xiết. Có lẽ bà cũng bỏ rơi cả tôi vì từ khi rời khỏi New York và kết hôn với người tình, tôi chưa bao giờ gặp lại bà”
“Chưa bao giờ sao? Đó là sự lựa chọn của bà ấy hay là của ông?”
“Xin lỗi, em nói gì?”
“Bà ấy chưa từng quay lại New York để thăm ông sao? Nếu bà ấy làm vậy, còn ông, ông có cố gắng đi tìm bà để biết rõ lý do chưa?”
“Không, cả hai đều không. Tại sao phải cố gắng trong khi tôi đã biết rõ lý do? Chẳng qua bà
không quan tâm gì tới tôi. Bà bỏ đi để xây dựng cuộc sống mới cho riêng mình và quên hết tất cả mọi điều thuộc về quá khứ” giọng anh chất chứa niềm cay đắng. Tại sao việc này vẫn làm anh đau đớn sau từng ấy năm? Anh cảm thấy dễ chịu hơn khi ánh mắt nàng có vẻ cảm thông
“Tôi không biết” Casey nói “Nếu là tôi, tôi sẽ tìm đến chỗ bà và yêu cầu bà phải giải thích rõ. Còn nếu không hài lòng với câu trả lời, nhất định tôi sẽ cũng làm cho bà phải đau khổ vì đã nhẫn tâm từ bỏ tôi. Tất nhiên những người nhẫn tâm thường không nhận ra lỗi lầm của họ. Đó chính là lý do họ cư xử tàn nhẫn. Nhưng tôi sẽ nã cho sự nhẫn tâm đó một phát đạn”
Nàng đang cố chọc anh cười chăng?
“Bằng lời nói … hay bằng khẩu súng kia?” anh mỉa mai hỏi
Nàng đanh đá nhìn anh. Rõ ràng nàng đang nói rất nghiêm túc
“Ông đã sống từng ấy năm trong sự kiêu ngạo giả vờ. Điều đó không làm cho ông áy náy gì sao? Nếu là tôi, tôi sẽ cố tìm hiểu sự thật bằng được”
“Mẹ tôi không có mặt khi tôi cần bà. Còn bây giờ tôi không cần nữa. Vậy cố gắng để làm gì?”
“Có lẽ vì sự yên ổn trong tâm hồn ông thôi, bởi bà là người thân duy nhất còn lại của ông. Có lẽ vì gần đây ông được biết bà đã góa chồng … và đang rất cô đơn. Đó chỉ là ý kiến của tôi, nếu tôi là ông. Còn tôi, cha mẹ luôn luôn sống bên cạnh nên chưa có cảm giác đó”
Làm sao nàng có thể vừa mắng mỏ anh vừa tỏ ra hối lỗi trong cùng một lúc. Nhưng có lẽ nàng nói đúng. Lẽ ra anh nên đối mặt với mẹ để hiểu lý do bà từ bỏ anh. Dù sự thật có thế nào cũng không thể làm cho anh cảm thấy tồi tệ hơn được. Anh đã tin vào những điều tồi tệ nhất rồi
“Tôi sẽ nghĩ đến việc đó” anh hạ giọng, làu bàu
Nàng mỉm cười đáp lại và thay đổi chủ đề “Nào, bây giờ chúng ta nói về Jack Curruthers …”
“Không cần khẩn trương vậy đâu” anh ngắt lời. “Em quên cái câu có thể của em sao? Phải công bằng chứ, Casey. Bây giờ chúng ta cùng nghe một chút về gia đình em nào”
Casey chăm chú nhìn anh và rót thêm cho mình một ly đầy “Ông biết rồi đấy, cha mẹ tôi vẫn còn sống”
“Sống bên nhau?”
“Vâng. Tình yêu giữa cha mẹ tôi rất sâu sắc và lâu bền. Họ luôn bên nhau”
Nàng đỏ mặt khi nói ra điều đó. Nhưng anh không hỏi gì thêm
“Tôi có hai anh em trai, không có chị em gái” nàng tiếp tục kể “Anh Tyler lớn hơn tôi một tuổi, sắp trở thành luật sư. Cậu em Dillon thích chăn nuôi, mười bốn tuổi. Ông nội tôi mới mất gần đây, tuy hay gắt gỏng nhưng tôi rất yêu quý ông nội. Còn ông ngoại tôi là bác sĩ, đến bây giờ chỉ còn khám chữa cho những bệnh nhân quen thuộc. Ngoài ra tôi không còn người thân nào khác. Cha mẹ tôi đều là con một”
“Vậy tại sao em bỏ nhà đi?”
Casey nhăn mặt. Một phút im lặng kéo dài. “Do một cuộc tranh luận nhỏ với cha tôi”
“Đó không thể là nhỏ được, Casey ạ, vì nó đã khiến em quyết định rời khỏi nhà và sống tự lập cơ mà”
“Tranh luận nhỏ thôi nhưng lại rất quan trọng với tôi. Cha tôi cho là tôi không có khả năng quản lý công việc trang trại vì tôi là con gái. Và hiện ông vẫn bướng bỉnh cho rằng mình đúng”
“Vậy là em bỏ đi để chứng minh ông sai … bằng cách làm nghề săn tiền thưởng, một nghề mà không một phụ nữ nào dám nghĩ đến, phải không?”
“Gần gần như vậy”
“Cái công việc em lựa chọn thật quá nguy hiểm. Vậy giữa cha em và em, ai mới thật sự là người bướng bỉnh nhỉ?”
“Không cần ông phải tán thành hành động của tôi đâu, ông Damian ạ”
“Không, em không cần. Và em cũng không cần phải nhìn tôi trừng trừng như thế. Tôi biết, tôi đã bắt em phải tiết lộ quá nhiều nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu. Em lã một phụ nữ đầy quyến rũ, Casey ạ. Tôi luôn muốn biết tất cả mọi điều về em”
Khuôn mặt Casey đỏ bừng. Nàng bực tức nhai rồi nuốt miếng thịt nướng
Lẽ ra anh không nên nói điều đó. Rõ ràng nàng không muốn cuộc nói chuyện tiến triển theo chiều hướng này. Nhưng được ngồi ăn cùng nàng và có thể được ngắm nhìn nàng khiến trái tim anh ấm lại bởi vì ngoài việc có thể nhìn ngắm nàng công khai trong suố cuộc nói chuyện, anh cũng còn gặp rắc rối với một ham muốn khác nữa
Anh biết rõ mình không nên nói ra, cũng biết chắc mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào nhưng anh vẫn cứ đề nghị “Đêm nay hãy đến phòng tôi, bà Rutledge nhé?”
Khuôn mặt Casey lập tức nhăn lại khi liếc nhìn anh “Ông định nói ông vẫn chưa tìm thấy vị chánh án nào trong thị trấn này?”
“Ở đây không có đâu”
Đôi môi nàng cong lên vẻ đanh đá “Bây giờ làm sao tôi biết được là ông đã tìm hiểu việc đó hay không”. Nàng đứng lên, vẫn vẻ mặt cau có “Tôi có phòng của mình rồi, cám ơn ông rất nhiều. Và nếu sáng mai chúng ta định khởi hành sớm, tôi nghĩ là tôi sẽ đảm bảo điều đó”
“Casey …”
Nàng không để anh nói hết câu “Hãy để tâm trí ông vào những việc quan trọng và cố mà bỏ cái kiểu làm như tôi là phụ nữ duy nhất ở quanh đây đi. Tôi không phải là loại người mà ông có thể sử dụng cho việc đó đâu nhé”
Casey bực tức bỏ đi. Qua cách cư xử của nàng cả ngày nay, anh đoán nàng sẽ phản ứng như vậy. Nhưng cái cách nàng yêu cầu anh tự tìm cho mình một ả gái điếm thì thật là buồn cười. Anh không muốn bất kỳ phụ nữ nào, ngoài người anh đã kết hôn